Diệp Trường Thanh đang bị lời nói của Kim Ngọc Dung làm cho tức giận thì thấy Triệu Thu Yên lái xe tới.

Anh giận dữ hỏi Kim Ngọc Dung: "Triệu Thu Yên đến rồi, cô có thể làm gì đây.” Anh...

Kim Ngọc Dung bị thái độ không chút sợ hãi của Diệp Trường Thanh làm cho hoang mang, một tên lừa đảo mà không sợ bị cô ta vạch trần gốc gác.

€ô ta có chút khó hiểu, đồng thời còn có chút hoảng hốt.

Biết bạn gái của Diệp Trường Thanh chính là Triệu Thu Yên là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy thế này cô ta vẫn có chút không dám tin.

Diệp Trường Thanh là một phạm nhân lao động cải tạo, còn là người đàn ông đã ly hôn bị cô ta bỏ rơi, không có lấy một xu dính túi.

Lại tìm được người yêu là chủ tịch tập đoàn xinh đẹp như Triệu Thu Yên. Cô ta không chấp nhận được chuyện này.

Diệp Trường Thanh thấy Kim Ngọc Dung không nói lời nào, anh hừ lạnh một tiếng, ngồi lên ghế lái phụ.

Triệu Thu Yên tinh ý nhận ra Diệp Trường Thanh và Kim Ngọc Dung quan hệ không tầm thường, thấy Diệp Trường Thanh ngồi lên xe thì vội hỏi: "Người phụ nữ kia có quan hệ gì với anh?"

Diệp Trường Thanh cũng không giấu diếm: "Vợ cũ.”

Chỉ hai chữ, còn lại không có gì để nói nữa.

Kim Ngọc Dung đột nhiên nhớ ra mục đích của mình, vội vàng đi mấy bước đến gần xe, vỗ vỗ cửa sổ xe: "Chủ tịch Triệu, xin chào, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Triệu Thu Yên do dự một chút, hạ cửa sổ xe xuống: "Cô tìm tôi có việc gì?”

Kim Ngọc Dung chỉ vào Diệp Trường Thanh nói: "Chủ tịch Triệu, cô có thể đã bị Diệp Trường Thanh lừa!”

Triệu Thu Yên mặt lạnh như băng: "Bị lừa, tôi là người dễ bị lừa đến vậy sao?”

Sắc mặt Kim Ngọc Dung khẽ biến, cô ta tới là để vạch trần thân phận của Diệp Trường Thanh, mượn cơ hội lấy lòng Triệu Thu Yên.

Thấy Triệu Thu Yên có chút tức giận, cô ta vội vàng giải thích: "Tôi không phải có ý này, ý tôi là nói Diệp Trường Thanh đã lừa cô.

Cô có biết tôi và Diệp Trường Thanh có quan hệ gì không?” Triệu Thu Yên lắc đầu: "Không biết, nhưng tôi cũng không muốn biết.”

Diệp Trường Thanh yên lặng quan sát, cho tới bây giờ lời nói của Triệu Thu Yên đều ở thế chủ động hơn nữa còn có ý bảo vệ anh.

Anh bèn dứt khoát cái gì cũng không nói.

Kim Ngọc Dung thấy thế, quyết định chủ động thú nhận: "Tôi là vợ cũ của Diệp Trường Thanh, sở dĩ tôi ly hôn với anh ta bởi vì anh ta rất vô dụng, còn đang làm việc..."

Triệu Thu Yên không đợi cô ta nói tiếp nên lên tiếng ngắt lời: '"Dừng!

Tôi biết cô muốn nói gì, cô muốn nói anh ấy chẳng tốt đẹp gì, cô không cần anh ấy nữa.

Muốn tôi không bị anh ấy lừa!

Như vậy đúng không?”

'Trên mặt Kim Ngọc Dung lộ ra vẻ vui mừng, cô ta tới để bày tỏ ý tốt, Triệu Thu Yên có thể cảm nhận được tâm ý của cô ta vậy thì kế tiếp có thể bàn bạc công việc thuận lợi hơn: "Đúng, ý của tôi chính là như vậy.”

Triệu Thu Yên lạnh lùng nói: "Cô đã nghe qua câu nói này chưa?

, anh ấy ở trong mắt cô không đáng một xu, ở trong mắt tôi chính là vàng nạm ngọc.”

Người có thể cứu ông nội, mặc kệ cô có thích hay không, chỉ tính riêng về mặt y thuật thôi đã là nhân tài.

Huống chỉ trong mắt ông nội anh ấy còn là người tài xuất chúng, cô tin tưởng ánh mắt của ông nội sẽ không sai.

Kim Ngọc Dung khẽ lắc đầu: "Chủ tịch Triệu, tôi biết cô có học thức, gia thế không tầm thường, nhưng dù sao tôi cũng lớn hơn cô vài tuổi.

Vàng nạm ngọc, vàng ngọc khảm vào nhau ở chung một chỗ, làm sao mà tôi không thấy được?”

Trên mặt Triệu Thu Yên lộ ra vẻ châm chọc: "Cô có biết cái gì là vàng nạm ngọc không?

Kỳ thật ba chữ này phải viết là Ngọc Kinh Sơn, Ngọc Kinh Sơn ở đây là ám chỉ ngọc Hòa Thị Bích xuất phát từ Kinh Sơn.

Trên đời này có bao nhiêu người nhận ra được Hoà Thị Bích? Cô không thể nhận ra đó cũng là chuyện bình thường.

Diệp Trường Thanh giống như Ngọc Kinh Sơn, có vài người phụ nữ ánh mắt nông cạn không nhìn ra được.”

Sắc mặt Kim Ngọc Dung tối sầm, Triệu Thu Yên vậy mà nói Diệp Trường Thanh là Hòa Thị Bích!

Khác gì nói Diệp Trường Thanh là bảo bối! Sao lại như vậy?

Làm cho cô ta tức giận hơn chính là Triệu Thu Yên lại nói ánh mắt cô ta nông cạn.

Cô ta muốn nổi giận, nhưng đối mặt với Triệu Thu Yên, cô ta không có dũng khí này.