Rời khỏi thư phòng, Ninh Tri xuống lầu gặp phải Lâm Điềm Điềm.
Trên người cô ta mặc một chiếc váy màu vàng, hiện tại da của cô ta rất trắng, hoàn toàn có thể khống chế màu sắc tươi sáng như vậy.
Trong trí nhớ của cô, trước khi Lâm Điềm Điềm cướp đi hào quang của nguyên chủ, màu da của cô ta cũng coi như trắng trẻo chẳng qua là không được trắng bóng nõn nà không tì vết như hiện tại.

Hào quang đúng thật là thứ đồ tốt.
Cũng vì thế là Lâm Điềm Điềm muốn cướp đoạt hào quang, hơn nữa còn tham lam mà cướp đi toàn bộ của nguyên chủ.
“Tiểu Tri.” Ánh mắt Lâm Điềm Điềm dừng ở trên tay Ninh Tri, thấy trong tay cô cầm một cái đĩa sứ trắng, cô ta bèn mở miệng nói: “Chị nghe người làm nói em đến phòng bếp nấu ăn cho Lục Tuyệt?”
“Có vấn đề gì sao?” Ninh Tri đánh giá Lâm Điềm Điềm, vừa rồi cô vừa mới lấy về 2% hào quang mà hình như cô ta vẫn chưa hề hay biết.

“Hai ngày nay em làm sao vậy? Sao chị lại cảm thấy thái độ của em với Lục Tuyệt hình như đã thay đổi.” Ngay cả ánh mắt Ninh Tri khi nhìn cô ta cũng thay đổ, Ninh Tri như vậy làm cho cô ta chợt thấy bất an.


“Chị cũng thay đổi.” Ninh Tri ghé sát vào Lâm Điềm Điềm, cười nói: “Tôi phát hiện hình như hôm nay chị đen hơn một chút.”
Cô lấy về một chút hào quang, Lâm Điềm Điềm liền ít đi một chút, chỉ là do biến hóa quá nhỏ nên Lâm Điềm Điềm mới nhìn không ra mà thôi.
Ý cười trên khóe miệng của Lâm Điềm Điềm phai nhạt vài phần, “Tiểu Tri, đừng nói giỡn lung tung.” Cô ta dùng thanh âm dịu dàng nói với Ninh Tri, “Ngày hôm qua có một thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da gọi điện thoại cho người đại diện của chị, họ nói muốn tìm chị làm người phát ngôn.”
Cô ta chính là muốn đánh vào mặt Ninh Tri.
Gần đây Ninh Tri không soi gương sao? Chẳng lẽ cô không phát hiện bộ dáng của cô bây giờ so với cô ta kém xa bao nhiêu à?
Ninh Tri cười.
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lâm Điềm Điềm, cô mở miệng: “Tôi đột nhiên nhớ tới một câu chuyện rất buồn cười, có một tên trộm chạy đến trước mặt chủ nhân khoe bảo bối trân quý của cô ta đẹp bao nhiêu, dùng tốt bao nhiêu, thậm chí, tên trộm này còn cười nhạo người chủ ngốc nghếch, không biết cách bảo vệ đồ của mình.”
Lâm Điềm Điềm: “Em đang kể chuyện cười sao?”
“Không phải chuyện cười.” Ninh Tri ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lâm Điềm Điềm một cái, “Là một chuyện có thật.”
Lâm Điềm Điềm cảm thấy câu nói này của Ninh Tri có thâm ý khác.

Nhìn Ninh Tri rời đi, cô ta sờ lên mặt dây chuyền trên cổ, xúc cảm ôn nhuận làm cho tâm tình cô ta dần an ổn.
***
Hiện tại, Ninh Tri đang học năm 3 đại học, nửa năm trước cô cùng Lục Tuyệt đăng ký kết hôn ở nước ngoài, bởi vì nguyên chủ yêu cầu nên tạm thời Lục gia cũng không công bố với người ngoài chuyện cô đã gả vào Lục gia.

Chương trình học của năm 3 tương đối ít, may mắn là chuyên ngành học của nguyên chủ cũng giống với Ninh Tri, vậy nên cô cũng xem như là nhẹ nhàng trải qua một buổi chiều trên trường.

Tan học, tài xế của Lục gia sớm đã đợi ở trước cổng trường.
Cho dù chiếc siêu xe màu đen yên lặng đậu ở một bên cũng dẫn tới không ít ánh mắt nhìn qua.


Ninh Tri lên xe, cô hỏi tài xế: “Chú Trần, hôm nay Lục Tuyệt không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tuy rằng cô biết nếu như Lục Tuyệt thực sự xảy ra chuyện gì, bà Lục sẽ gọi điện thoại tới đây nhưng cô vẫn lắm miệng hỏi một câu, rốt cuộc thì nếu như một người muốn thay đổi thì cũng phải thay đổi từ những việc nhỏ nhất.

Chú Trần có chút kinh ngạc khi Ninh Tri chủ động quan tâm nhị thiếu gia, hơn nữa so với trước kia thì cô trở nên thoải mái hơn không ít, “Hôm nay Lục Tuyệt thiếu gia rất tốt.”
Xe đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Ninh Tri bảo chú Trần dừng xe.
Lúc trở về xe, trong tay cô cầm theo hai cái hộp bánh tinh xảo.

Hôm nay có khách tới Lục gia, bà Lục có một người em gái, bà ấy mang con trai nhỏ của mình đến Lục gia làm khách.
Khi đối mắt với lời chào hỏi thoải mái của Ninh Tri, em gái bà Lục, Tống Nhu cũng hơi giật mình.

Chờ khi Ninh Tri lên lầu, bà ấy cười hỏi bà Lục, “Có phải chị đã dạy dỗ con dâu nhỏ một phen rồi hay không?”
Tống Nhã nhấp một ngụm trà, “Nhìn chị giống người sẽ lập quy củ với con dâu lắm sao?”
“Em biết chị không phải như vậy.”

Từ nhỏ, tình cảm của hai chị em Tống Nhã và Tống Nhu đã rất tốt, bà Lục cũng không sợ bị em gái chê cười, “Em cũng biết tình huống lúc Ninh Tri gả tới đây rồi đấy, tuy rằng nói con bé nhận tiền nên mới đồng ý gả nhưng lúc trước chị cũng cùng người lớn nhà bên đó nói chuyện rõ ràng, trong vòng hai năm, nếu như bệnh tình của tiểu Tuyệt không có biến chuyển tốt, hai người cũng không có con vậy Lục gia sẽ để cho Ninh Tri rời đi.”
Tống Nhu không tán đồng: “Có thể gả vào Lục gia là phúc khí của Ninh Tri, nếu không dựa vào bối cảnh không cha không mẹ của con bé, nào có cơ hội gả vào Lục gia? Ngay cả cơ hội có chút dính dáng cũng không có.”
“Lúc trước con bé gả cho Tiểu Tuyệt cũng không phải thiệt tình muốn gả, lại nói, hiện tại bệnh tự kỷ của tiểu Tuyệt càng ngày càng nghiêm trọng, tâm của con bé cũng không đặt ở Lục gia, em nói xem, người ta đã như vậy, chị cố gắng giữ lại cũng chẳng để làm gì.”
Cho tới nay, bà Lục đều hiểu rõ tình huống của con trai mình, lúc trước bà để Ninh Tri gả tới chính là muốn thắp lên một tia hy vọng, đồng thời, bà cũng hy vọng Ninh Tri có thể có cơ hội sinh ra một đứa nhỏ.

Hiện tại đã nửa năm trôi qua, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt không chuyển biến tốt, thái độ của Ninh Tri với con trai bà cũng là chán ghé, đừng nói đến việc sinh đứa bé, hiện tại hai người đều không ngủ chung một giường.
Bà đã từng thử khuyên nhủ Ninh Tri nhưng không có hiệu quả, dù sao thì đây cũng là chuyện của Ninh Tri cùng Lục Tuyệt, nếu như trong hai người có một người không chịu phối hợp thì sẽ không thể có đứa nhỏ.

Tống Nhã than thở: “Nếu bệnh tình của tiểu Tuyệt càng nghiêm trọng, vậy cũng không thể để Ninh Tri chôn vùi cả đời ở Lục gia.”
Tống Nhu biết chị gái mình thoạt nhìn là một người cao lãnh, thích làm dáng nhưng bà lại thông tình đạt lí hơn bất kì ai, “Nếu như mỗi người mẹ chồng giàu có đều thấu tình đạt lí như chị, vậy mấy cô con dâu đều hạnh phúc đến chết mất.”.