Choang! Choang!

Nam Cung Huyền thực mau phản kích, tiếng vũ khí va chạm vang lên không ngừng. Cảm giác chính kính sắp không nín thở nổi, cô khởi động Thuỷ ma pháp bao bọc quanh người, đẩy chính mình phóng thẳng lên mặt nước. Lần này tới lượt Tư Phỉ Luân đuổi theo, đánh càng lúc càng hăng. Có đôi khi hắn sẽ lặn xuống nước, tìm thời cơ đánh lén cô. Những lúc như vậy Nam Cung Huyền thường dựng lên tường đá hoặc dùng nước bắn vào Tư Phỉ Luân.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng chuông báo hiệu thời gian đã hết vang lên, hai người cũng không tham chiến, lập tức lùi lại, thu hồi vũ khí. Một trận hoan hô bộc phát vang dội khắp các khán đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trước màn trình diễn của cả hai. Đợi họ vào bên trong, Tây Nhã liền hết lời ca ngợi, sùng bái nhìn. Tiểu cô nương cảm thấy tướng quân cũng rất uy dũng, còn lợi hại, có thể cùng đại tỷ tỷ đánh lâu như vậy. Những người khác cũng không cho nàng biết kì thực Nam Cung Huyền cố ý nhường Tư Phỉ Luân. Bằng không một hồi Lôi ma pháp liền đem lợi thế của hắn biến thành cái bẫy chết người, thực dễ dàng giành lấy thắng lợi.

Kế tiếp lên đài là trận đấu của Long Ngạo Thiên cùng Dương Mộc Quân, một sân đấu khác được chuẩn bị cho cả hai. Lần này công việc rất dễ dàng, chỉ cần dựng vài khối đá, thêm một cái cây làm nơi ẩn thân liền hoàn thành. Từ khi lên đài, Long Ngạo Thiên phát hiện chính mình chỉ có thể sử dụng khả năng thay đổi trọng lực của Hỗn độn cùng kiếm khí để chiến đấu. Dương Mộc Quân ban đầu khá chật vật để thích ứng với việc trọng lực thay đổi thất thường, thân thể cũng trở nên trì độn. Đợi đến khi quen thuộc rồi thì quần áo đã bị cắt mấy chỗ, cơ thể nhiều ra mấy vết thương. Tới lúc này tới lượt Long Ngạo Thiên lâm vào thế bị động, hầu như không thể tới gần đối phương. Cả hai cứ như vậy giằng co đến hết giờ, trình diễn mọi người xem một hồi ngươi chạy ta truy cực kỳ hấp dẫn.

Đợi hai người kia đánh xong, sân đấu của Nam Cung Huyền cũng được sửa sang lại. Hạng tư kiêu ngạo lên đài, hướng mọi người trình diễn kĩ thuật của mình. Nhìn hắn một phen múa rìu cùng khoe khoang thân thể tràn đầy cơ bắp, cô kéo kéo khoé miệng. Bất quá, hắn tuy sở hữu thân thể đồ sộ như vậy nhưng né tránh thời điểm vẫn rất linh hoạt.

"Mau tới đây. Bổn đại gia sẽ cho ngươi chứng kiến lợi hại của ta. Một cái nữ oa nhi đừng nên học người khác cầm trọng kiếm. Thanh kiếm như vậy hẳn phải để ta dùng mới phải."

Người này hẳn là đầu óc ngu si tứ chi phát triển đi, lời như vậy cũng dám làm trò mọi người nói ra. Quả nhiên, thực mau hắn liền lọt vào một trận khinh bỉ. Từ trên các khán đài, mọi người tỏ vẻ muốn phải đem hắn đuổi đi. Nữ vương không lên tiếng, sắc mặt thâm trầm nhìn chằm chằm phía dưới đài. Thân tín nhóm lập tức hiểu rõ, trên tên hắn đánh một dấu X lớn, đợi một lát liền sai người thu thập, hảo hảo nhốt lại nghiêm phạt một phen.

"Ngươi biết kiếm này đại diện cho thứ gì sao ?"

"Còn không phải là Quang minh chi tử à, con nhóc như ngươi không xứng chức đâu. Phải để cho người oai dũng như bổn đại gia ta đây hảo hảo đảm đương."

Nam Cung Huyền cười lạnh, hai mắt liền thay đổi lam sắc, hàn khí cùng uy áp không chịu khống chế dũng mãnh hướng hắn đè ép. Hạng tứ lúc này mới nhận ra chính mình cỡ nào cuồng ngạo, cũng biết bản thân lỡ trêu chọc tới nhân vật nguy hiểm, không cấm nuốt một ngụm nước bọt. Nhận ra cô khác thường, Long Ngạo Thiên thở dài tiếc nuối.

"Xem ra đánh cược thành hoang phế rồi."

"Có chuyện gì sao, Ngạo Thiên ca ca ? Đại tỷ tỷ phải thua sao ?" Tiểu công chúa vốn đang rất chờ mong vào Nam Cung Huyền có thể đánh bại người xấu đột nhiên nghe hắn nói như vậy cả người trở nên ỉu xìu.

"Không có đâu. Cung Huyền rất mạnh đó." Thải Nhi ngồi xổm xuống an ủi nàng, trong mắt tràn ngập tin tưởng.

"Là người xấu thua, bị đánh tới mức hắn ước gì chính mình ngày hôm nay không nói những lời đó." Long Ngạo Thiên lạnh lùng đáp lời, sau đó bị Kiều Tuyết ninh một cái mới thay đổi giọng điệu.

"Bởi vì Nam Cung Huyền sẽ đánh hắn rất nhiều, vượt qua cả số lượng chúng ta đoán."

"Kia... Kia... Nếu không ai đoán đúng thì cả đại tỷ tỷ cũng sai phải không ? Nếu vậy đại tỷ tỷ có bị phạt gì hay không ?"

"Đúng vậy. Tây Nhã thật thông minh. Chúng ta vẫn có thể đòi một ít thứ tốt."

Nữ vương bàn tính trong lòng đánh bùm bùm vang, một chút đều không hối hận đã hố đứa nhỏ nhà mình. Thân tín nhóm đều thay Nam Cung Huyền mặc niệm một chút, hơi chút thương tiếc nhìn cô. Nam Cung Huyền đột nhiên cảm thấy cả người run rẩy một cái, nhìn thoáng qua chỗ Nữ vương. Cô nhìn họ bàn tán gì đó, không hiểu tại sao trực giác nói chính mình bị tính kế. Nhưng hiệu lệnh bắt đầu đã vang lên, cô đành phải tập trung vào trận đấu.

Bởi vì ngay từ đầu đã có suy nghĩ đem hắn giáo huấn, cộng thêm lửa giận đốt vựng trong lòng, Nam Cung Huyền mở ra lớn nhất sức mạnh, tuỳ ý bằng bản năng chiến đấu. Bản năng không thể chấp nhận uy nghiêm của Quang minh chi tử bị coi thường. Kể cả khi cô không chấp nhận nhường quyền khống chế thân thể thì nó cũng sẽ cướp lấy. Tuân theo bản năng, Nam Cung Huyền khai phá cảnh giới mới, ngay cả Thánh kiếm đều không triệu hồi ra tới. Loại người này căn bản không xứng bị bại dưới Thánh kiếm.

Nhìn cô hai tay không giao chiến, Hạng tư nhận ra cô coi thường, hắn hung hăng đem búa hướng cô bổ mạnh. Nam Cung Huyền nhẹ nhàng lướt người né tránh, chỗ cô vừa đứng đã bị tạp ra một cái hố to. Thấy cô né được dễ dàng như vậy, hắn đánh càng thêm ra sức, một búa tiếp một búa. Chỉ trong chốc lát, mặt sân đã tràn ngập hố to nhỏ không đồng nhất, chẳng còn nào bằng phẳng. Còn cô như trước lành lặn, một chút thương tổn đều không có.

Nam Cung Huyền hướng về hắn đánh một quyền, hắn không thèm né tránh, trực tiếp ăn trọn cú đấm. Hạng tư cười ha hả, chộp lấy tay cô nhấc bổng lên. Cô nào cho phép hắn đắc ý, vận chuyển cuồn cuộn Hoả lực đem tay hắn đốt. Bị đốt nóng, Hạng tư buộc phải đem cô ném ra. Nam Cung Huyền trên không lộn vài vòng, an toàn tiếp đất, từ xa lạnh lùng quan sát.

"Ha ha ha. Ngươi hẳn là bất ngờ đi. Thân thể ta đã luyện thành kim cương bất toại, thêm lớp giáp có thể hấp thụ sát thương, kháng ma thuật. Như vậy kết hợp, ngươi căn bản không thể thương tổn ta. Chịu..."

Còn chưa kịp dứt lời, thân thể của hắn đã bị tiếp nhận vài quyền, đòn sau so đòn trước càng thêm mạnh. Cho rằng cô cậy mạnh, hắn chỉ định lại ném cô ra xa. Nhưng tay hắn còn chưa kịp đụng tới, thân thể đã bị đánh buộc phải lui về sau vài bước.

"Tìm được đúng lực đạo rồi." Nam Cung Huyền xoa cổ tay, từ tham dò chuyển sang trạng thái chiến đấu.

Không thể tin nổi nhìn cô, hắn thực sâu cảm thấy sợ hãi, quyết định kết thúc nhanh trận đấu. Nhưng không còn kịp nữa rồi.

Mặc cho hắn vung búa như thế nào, Nam Cung Huyền như thể không sợ chết giống nhau, liều mạng áp sát hắn. Càng đáng sợ là hắn không cách nào chém trúng cô, càng không thể ngăn cản quyền cước như mưa rơi xuống thân thể. Bởi vì cô theo bản năng loạn đánh, nên hắn rốt cuộc bắt lấy sơ hở, một búa đánh lên đầu cô. Mặt đất chỗ họ đứng bị chấn động tới nứt ra. Cả không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng, các khán giả trân trối quan sát. Tây Nhã đã bị dọa tới mức bưng kín hai mắt không dám nhìn.

Một giây... hai giây...

"Ha ha ha..." Hắn càn rỡ cười, cho rằng chính mình đã thắng lợi.

Năm giây... sáu giây...

Hắn rốt cuộc phát hiện ra điều khác thường, bên dưới chiếc búa không có người. Lâm vào hoảng loạn, hắn điên cuồng đập búa xuống mặt đất, ý đồ đem cô chôn vùi dưới đống đất đá.

Một phút... hai phút...

Cô vẫn không có động tĩnh, mọi ngưới bắt đầu bồn chồn, đứng ngồi không yên. Mà Hạng tư cho rằng chính mình thành công, ném búa ngồi trên đất, càng thêm không kiêng nể gì cười lớn.

"Ahahahaha... A...a..." Một tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai hắn.

"Không ai nói với ngươi chiến đấu thì không nên khinh địch hay sao. Sẽ mất mạng a~ ."

Giờ phút này, Nam Cung Huyền ngâm ngâm cười, ánh mắt lam sắc chiết xạ ra hơi thở tử vong. Hắn nên may mắn lúc nãy cô kịp thời khống chế thân thể dùng Độn thổ. Bằng không chịu một búa đi xuống, đầu óc choáng váng, bản năng nhất định mất khống chế đem hắn gϊếŧ chết. Nhưng thật không nghĩ tới hắn lại đê tiện tới mức ý đồ đem cô chôn sống. Điều này thành công chọc giận cô.

"Nam Cung Huyền vẫn không sao. Xem ra có kẻ sắp phải chịu trừng phạt rồi. Mong rằng thân thể của hắn đủ cứng rắn chống đỡ a." Đổng Vân Nhu cực kỳ tức giận, ước gì cô đem hắn đánh thật thảm.

Mọi người cực kỳ phẫn nộ đối với hành vi hiểm ác của hắn. Từ khi thấy cô an ổn từ dưới đất xuất hiện, họ liền không ngừng mắng hắn tiểu nhân, vô nhân tính, muốn Nữ vương đem hắn trục xuất. Mà Nữ vương thì mong hắn có thể chịu đựng qua trận đấu này, nàng đã chuẩn bị sẵn trừng phạt dành cho hắn, tuyệt đối làm hắn muốn chết không được, muốn sống không xong.

Nam Cung Huyền bắt đầu phát động tấn công, những cột đá theo ý cô đem hắn liên tục hất tung lên trời. Không có vũ khí trong tay, hắn chỉ có thể ngạnh kháng, chờ đợi trận đấu kết thúc. Nhưng hắn không biết rằng, từ khi phát hiện thấy ý đồ gϊếŧ người của hắn, trận đấu vốn nên bị ngừng lại. Hiện tại, giám khảo tùy ý để Nam Cung Huyền phát tiết cơn giận, đợi cô đánh đủ rồi mới có thể kêu ngừng.

Ngưng tụ hơi nước thành những viên đạn, Nam Cung Huyền đem chúng bắn mạnh đến áo giáp của hắn. Sau đó, cô không chút lưu tình để hắn rơi tự do xuống đất. Hạng tư thật vất vả chịu đựng, vừa mới cho rằng cô buông tha thì lại nghênh đón cơn mưa quyến cước. Hắn đã không đủ sức né tránh, thân thể đã thoát ly trạng thái bất toại, đành cắn răng cường chống.

Rắc, rắc.

Khi lớp giáp mà hắn vẫn lấy làm tự hào xuất hiện những vết nứt rồi vỡ nát, hắn liền biết chính mình xong đời. Hắn không ngừng cầu xin, hai tay ôm đầu, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt. Nhìn hắn như vậy, cô đánh mất hứng thú đánh tiếp, đơn giản thô bạo đem người đá xuống đài.

"À, đúng rồi. Ta căn bản không dùng tiểu xảo để ngươi sáng được vạch thứ tám. Bởi người còn cách vạch đó xa lắm."

Nói rồi, cô dùng Thổ ma lực tạo ra một tảng đá thật lớn, để một người kiểm tra qua tảng đá. Đồng thời nhờ thêm vài người làm chứng cô không dùng phép thuật và dùng tay gõ tảng đá một cái. Đùng. Tảng đá cứ như vậy nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ trước con mắt kinh ngạc của mọi người.

____________________

Sói: Thay đổi profile đón năm mới. Chúc mọi người một năm mới ngập tràn hạnh phúc, an khang cùng vui vẻ. (/^▽^)/