"Bắt đầu !"

Hiệu lệnh vừa dứt, Kỳ Mộc nhanh chóng tấn công, một quyền nhắm ngay mặt Nam Cung Huyền. Cô giơ tay ra đỡ, tay còn lại không chút chậm trễ móc hàm. Gặp cô ra đòn hiểm, hắn ngã người về phía sau, nâng chân đá thẳng. Nam Cung Huyền xoay người né tránh, thuận thế đá vào hông Kỳ Mộc.

Một đòn này rất mạnh, khiến hắn ăn đau, loạng choạng ngã xuống đất. Nhìn cô chuẩn bị bồi thêm một đá, hắn chơi xấu, hốt đất ném vào mặt cô. Nam Cung Huyền buộc phải nghiêng người sang chỗ khác, để lộ ra sơ hở, bị Kỳ Mộc đá trúng bụng. Cô lùi lại một bước, sắc mặt thâm trầm nhìn hắn đắc ý. Những người khác cũng phẫn nộ không kém, lớn tiếng chỉ trích Kỳ Mộc. Nhưng mà hắn một chút cũng không quan tâm, chỉ đắc ý mục đích đạt được.

"Luật lệ lại không cấm điều đó. Ta đâu có làm sai."

"Loại người như ngươi còn là ăn điểm giáo huấn có điều tốt."

Vốn dĩ ban đầu Nam Cung Huyền cố ý khống chế lực độ, tránh đem người đánh quá thảm. Nhưng hiện tại cô quyết định thay đổi chủ ý, cần thiết cho tên này một bài học nhớ đời.

Sẵn dịp hắn lơ là cảnh giác, Nam Cung Huyền tiến sát lại, hai tay giơ lên choàng qua cổ hắn kéo xuống, chân không chút lưu tình lên gối.

Bốp !

Kỳ Mộc còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã choáng váng, trong miệng còn nếm được vị máu tươi. Không đợi hắn tỉnh táo lại, cô đá hắn ngã lăn vài vòng ra đất. Hắn khó có thể tin được, cả người run lên vì đau đớn, cố lồm cồm bò dậy, nhìn cô từng bước đến gần. Mỗi bước đi như mang theo hơi thở của Tử thần, càng lúc càng cường đại ép hắn tới mức thở không nổi. Kỳ Mộc muốn đứng dậy bỏ chạy hoặc là lớn tiếng nhận thua. Nhưng quá mức sợ hãi khiến hai chân như nhũn ra, yết hầu bị bóp chặt, không cách nào mở miệng nói chuyện. Thoáng chốc thất thần, cô đã đứng trước mặt hắn, không đợi hắn kịp làm ra hành động gì thì cảm thấy sau gáy đau nhối rồi hai mắt tối sầm, mất đi tri giác.

"Quá yếu ớt."

"Ta tuyên bố người thắng cuộc là Nam Cung Huyền."

Mọi người sớm đã đoán được kết quả sẽ thành ra như thế này, chỉ là không có ai ngờ tới phản ứng của Kỳ Mộc. Tất cả đều không khỏi suy đoán hình phạt nào giáng lên đầu hắn khi dám chọc giận Nam Cung Huyền.

"Tuỳ Nữ vương quyết định." Không biết rõ thế lực nào đứng sau lưng hắn, cô liền đem quyền phán quyết giao lại cho nàng.

"Vậy thì ta phán định Kỳ Mộc sau này làm tập dịch phục vụ trong quân đội."

"Ồ... Xem ra lần này Nữ vương phạt rất nặng a."

"Hắc hắc hắc... Thật chờ mong biểu hiện khi hắn tỉnh lại lạp."

"Kỳ gia nhất định lại nháo một phen."

"..."

Những người khác nhỏ giọng thảo luận, phần nhiều đều mang theo vui sướng khi người gặp hoạ. Một số ít lâu nay đều theo chân Kỳ Mộc chèn ép người khác thì bắt đầu lo sợ bị trả thù. Gặp mọi người còn chưa xem hết ý, Long Thanh Hàn xụ mặt giải tán đám đông, lại sai người mang Kỳ Mộc mang tới quân y.

Phải qua một lúc Kỳ Mộc mới tỉnh lại, vừa cử động đã bị cảm thấy ngực cùng bụng đều rất đau. Hắn lại người thuộc hạ nói rằng chính mình trở thành sai vặt liền chửi ầm lên, lôi kéo cả nhà Nam Cung Huyền ra mắng. Dược sư nghe hắn ầm ĩ sảo tới những người khác liền bực bội, hù doạ hắn một phen.

"Người ta đã hạ thủ lưu tình, ngươi hẳn là nên biết ơn một chút. Bằng không dựa vào thân thể yếu ớt của ngươi thì một quyền cũng chịu không nổi."

"A... Ta không tin." Dẫu nói vậy, hắn vẫn không khỏi phát run.

"Vậy ngươi có thể đi hỏi những người đi cùng Nữ vương đợt trước xem Long Ngạo Thiên bị đánh thảm tới mức nào dù trên người đã mặt bảo giáp."

Những đau đớn trên người kết hợp cùng vẻ mặt đáng sợ của dược y khơi dậy vẻ mặt Nam Cung Huyền khi đó, một cỗ lương ý lan tràn cả người của hắn. Dù vậy hắn vẫn không chấp nhận hình phạt mà Nữ vương ban ra mặc cho hắn đã nói tuỳ ý cô định đoạt. Quả thực trình độ mặt dày ít người có thể sánh bằng. Dược y đột nhiên cảm thấy Long Ngạo Thiên kiêu ngạo vẫn dễ xem hơn tên Kỳ Mộc này rất nhiều. Ít nhất Long Ngạo Thiên là dựa vào thực lực để kiêu ngạo mà không phải thứ thùng rỗng kêu to.

Kỳ gia tuy rằng không phải thế lực một phương như Long gia nhưng cũng có tiếng nói trong giới cầm quyền. Mà Kỳ Mộc là nhị thiếu gia trong nhà, bởi vì giỏi nịnh nọt mà được sủng ái. Lớn lên liền quen thói hống hách, khắp nơi gây chuyện. Hắn cũng từng tham gia bắt nạt Long Ngạo Thiên thuở còn yếu nhược. Do đó hắn nhất thời khó chấp nhận Long Ngạo Thiên hiện tại, luôn cho rằng chính mình vẫn còn giỏi hơn.

Rất nhanh Kỳ gia cũng biết chuyện Kỳ Mộc bị bắt trở thành tập dịch, mặt mũi đều bị mất hết. Mà phụ thân Kỳ Mộc thì vội vã thay đổi quần áo, tức tốc vào cung điện bái phỏng Nữ vương. Ngược lại Vân Đan Sa La hết sức nhàn nhã, đang nằm trong lòng ngực Nam Cung Huyền đặt đủ thứ tên thân mật đâu.

"Cung Huyền là do Thải Nhi gọi rồi. Tiểu Huyền thì bị tên xú hồ giành mất. Kia ta liền gọi Huyền Nhi được rồi. Còn không thì có thể kêu thân ái, hoàng hậu,..."

Cộc cộc

"Nữ vương, Bá tước Kỳ Mạc muốn được diện kiến ngài."

"Đưa hắn đến phòng chờ đi."

"Thuộc hạ đã rõ."

Đợi không nghe được bên ngoài động tĩnh, Nữ vương mới chậm rì rì đứng dậy, chỉnh sửa xiêm y, đội vương miệng lên nhưng là chưa có ý định đi ra ngoài. Dưới cái nhìn của nàng, Nam Cung Huyền đành phải theo cùng.

"Thưa Bá tước, Nữ vương cho gọi ngài vào."

"Ta đã biết."

Đợi đến khi nhìn thấy nữ hài đứng bên cạnh Nữ vương, Kỳ Mạc dâng lên dự cảm bất ổn, thân mình hơi chút cứng lại. Sau hắn lại cảm giác buồn cười chính mình, khi không lại sợ một một người thiếu nữ. Biết Nữ vương xưa nay không thích vòng vo, hắn trực tiếp nói ra mục đích của mình, cầu xin nàng tha cho Kỳ Mộc. Vân Đan Sa La căn bản chẳng quan tâm, đợi hắn nói xong liền từ chối. Lại nói thêm một hồi, thấy nàng vẫn kiên quyết như vậy, hắn không nhịn được muốn biết lý do.

"Giao kèo nói tốt, chỉ có thể trách hắn tự mãn. Hơn nữa, nếu không niệm hắn là Kỳ gia thì tội xúc phạm Quang minh chi tử đã đủ để ta tống giam hắn vào ngục rồi."

"Cái... Cái... Cái gì !?!" Lời của nàng như sét đánh ngang tai khiến hắn không khỏi run sợ.

Cước bộ phù phiếm trở về nhà, hắn lập tức sai người dò hỏi toàn bộ quá trình. Đợi nghe được đầu đuôi câu chuyện, đừng nói hắn, cả Kỳ gia đều trắng mặt, quyết định làm lơ Kỳ Mộc, để hắn tự sinh tự diệt. Hay tin chính mình bị gia tộc từ bỏ, Kỳ Mộc lạnh thật lạnh, thống hận gia tộc bạc tình, càng hận Nam Cung Huyền đẩy hắn tới mức này. Giờ phút này hắn đã quên chính mình trước gây chuyện khiêu khích đối phương.

Lại qua vài ngày, Nữ vương nghe nói Kỳ Mộc bỏ trốn khỏi doanh trại, quay lại Kỳ gia quậy phá một trận, sau đó bị một nhóm người trùm mặt mang đi mất. Từ nay liền không người biết tung tích. Đợi đến khi hắn lại xuất hiện trước mặt đại gia là ngày đại chiến với U hồn. Chỉ có điều hắn thay đổi hoàn toàn, phục vụ dưới trướng của Chúa tể U hồn.

Một tháng sau đó mọi chuyện đều tương đối nhẹ nhàng, Nữ vương lại phát lệnh chuẩn bị lên đường đến Thú nhân tộc. Trái với lần trước không mấy người nguyện ý đi theo, lần này người tình nguyện cơ hồ chen nhau mà đăng kí, suýt chút nữa liền chen sập lều. Do đó Nữ vương quyết định tổ chức một cuộc thi đấu nhỏ để lựa chọn những người ưu tú nhất. Hơn nữa, rút bài học từ lần trước, đội trưởng cũng được chọn ra từ những người này mà không phải do lão tướng đảm nhiệm.

Ngoài ra, các đại diện của Hải yêu tộc cùng Tinh linh tộc đều tham dự vào. Đây là một cơ hội tốt cho họ thi triển năng lực của tộc mình. Tuy nhiên do sức mạnh đặc thù, Nữ vương buộc phải chế tạo sân đấu riêng cho từng tộc để họ có thể phát huy sức mạnh của mình một cách tốt nhất.

Long Ngạo Thiên, Nam Cung Huyền cùng Đổng Vân Nhu cũng tham gia cho vui. Lấy thực lực của họ hiện tại, căn bản không có người đồng trang lứa đủ sức sánh bằng. Nhìn thấy tên ba người trên danh sách, một đám không khỏi cúc hoa căng thẳng, hổ khu chấn động. Nhưng là không ít người háo hức tranh tài, chờ mong có thể cùng họ bàn luận một phen.

Cho tới trước ngày thi đấu, Nam Cung Huyền đều đắm chìm trong công việc. Ban ngày cùng Đổng Vân Nhu, Lạc Cẩm Y với Ngân Tinh Long ngoạn thành một khối. Thỉnh thoảng lại theo chân Nữ vương cùng Long Thanh Hàn phụ giúp chuẩn bị. Đêm về thì tiếp thu Thải Nhi giáo dục về luyện đan dược hoặc mở ra không gian nghiên cứu các bí thuật từ truyền thừa. Nhiều khi cô quá mệt mỏi, vừa dính gối đầu liền say giấc, thật khiến người khác vừa giận vừa lo.

___________________

Sói: Mấy ngày nay sinh hoạt hỗn loạn, đều không có tinh thần viết truyện, để mọi người chờ lâu.