Dịch: CP88

"Nào nào, nếm thử bữa sáng bác chuẩn bị." Du Lâm Tuệ nói xong, cầm tay Thi Điềm kéo đến trước bàn ăn, sau đó lại đè vai ấn cô ngồi xuống.

"Bác gái, bác nghỉ ngơi đi, để cháu tự làm......"

Du Lâm Tuệ dĩ nhiên không nghe lọt, múc một bát cháo rồi đặt xuống trước mặt cô, "Ăn mau đi."

"Cảm ơn bác gái."

"Món này không tệ đâu, còn bánh bao này nữa." Du Lâm Tuệ cầm đũa không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát Thi Điềm. Cô cũng không dám nói không muốn, gắp cho cái gì liền nhét vào miệng cái đó.

"Hoành Hoành, lát nữa đưa Điềm Điềm đi làm."

Kỷ Diệc Hoành ở bên cạnh trêu đùa Phách Cáp, "Vâng."

"Không không, không cần đâu ạ, tự cháu đi được mà."

"Vậy không thể được," Du Lâm Tuệ nói, "Có một số việc phải để cho cánh đàn ông họ làm rồi dưỡng thành thói quen, hộ tống người yêu mình đi làm là đạo lý hiển nhiên rồi, bên ngoài nguy hiểm như thế nào chứ? Còn có, là đàn ông thì phải nấu cơm, giặt quần áo, tay phụ nữ mà bị chai sần sẽ rất xấu xí đó."

Thi Điềm giật mình nhìn Kỷ Diệc Hoành, bộ dạng anh lại giống như đã nghe nhiều thành quen.

Ăn sáng xong, Kỷ Diệc Hoành cầm chìa khóa xe cùng Thi Điềm đi ra ngoài, cô đứng trước cửa cầu thang máy, "Những người kia khẳng định còn chưa đi, chỉ chờ mình ra ngoài đó thôi. Phải làm sao bây giờ?"

"Bọn họ muốn chụp thì cứ để cho họ chụp."

"Không thể được!"

"Có gì mà không được? Mẹ tôi cũng đã gặp cậu rồi, cậu càng không thể phủi tay sạch sành sanh đâu."

Thi Điềm không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, việc trước còn chưa đi việc sau đã kéo tới. Thang máy mở cửa ra, Kỷ Diệc Hoành thong thả đi vào.

Thi Điềm bất đắc dĩ đành đi theo vào thang máy, "Bác gái còn chưa biết chuyện nhà mình, nếu bác biết ba mình là người như thế nào, chắc chắn bác sẽ không đồng ý."

"Những chuyện đó đều là do cậu nghĩ nhiều thôi."

"Kỷ Diệc Hoành, cậu không hiểu, nó sẽ sớm là chuyện của hai nhà với nhau."

Xuống đến tầng một, Kỷ Diệc Hoành nắm tay Thi Điềm đi ra ngoài, cô vội vàng hất tay anh ra, bước nhanh về phía trước.

Kỷ Diệc Hoành lấy xe đi theo sau Thi Điềm, anh cho xe chạy rì rì bên người cô, còn liên tục ấn còi. Thi Điềm bị tiếng còi làm cho nhức óc, lại sợ bị đám phóng viên bịa đặt lung tung, không còn cách nào khác phải ngồi lên xe.

Đến công ty, Thi Điềm nhìn thấy trên bàn làm việc của mình đặt một bó hoa, đồng nghiệp đi tới vỗ vai cô, "Chủ biên mang tới đó, chương trình ngày hôm qua được phát sóng đã vượt xa sự mong đợi của công ty, em xem như làm cho phòng của chúng ta vẻ vang rồi."

Thi Điềm đặt chiếc túi xách lên mặt bàn, đồng nghiệp vẫn còn theo sát, "Em cũng thật là, ngay cả chị cũng kín miệng không nói một câu. Em và Kỷ Diệc Hoành còn ở chung nữa, vậy mà trước đó còn giả vờ không quen biết người ta."

"Em không có," Thi Điềm có miệng khó thanh minh, "Em vẫn luôn ở ký túc xá trường."

"Thôi đi, đã bị chó săn chụp được ở cùng nhau rồi, còn phải khăng khăng phủ nhận làm gì nữa. Chị mà có bạn trai như vậy chắc chắn từng giây từng phút đều muốn bị khui ra quá, để cho cả thế giới này đều biết."

Thi Điềm vừa ngồi xuống không lâu, mấy người đồng nghiệp chưa bao giờ thấy mặt lũ lượt cầm theo ảnh của Kỷ Diệc Hoành đến, nhờ cô mang về nhờ Kỷ Diệc Hoành ký tên.

Đầu cô đau muốn nứt ra, hướng phát triển này thật sự đã hoàn toàn vượt xa tầm kiểm soát của cô.

Thi Điềm không dám lên mạng xem tin tức nữa, càng không dám xem mình còn ngồi trên hot search hay không.

Tan ca, Thi Điềm nhận được điện thoại của luật sư, nói là vụ án của Thi Niên Thịnh sắp mở phiên tòa.

Cô như người mất hồn đi ra ngoài, bây giờ cô đi đâu cũng có người bám theo, nhưng cô cũng không thể vắng mặt trong phiên tòa đó được phải không?

Xe của Kỷ Diệc Hoành đã chờ sẵn trước cổng công ty cô, nơi này đi tới đi lui đều là người, Thi Điềm không chờ anh xuống xe liền trực tiếp mở cửa ghế phụ ngồi vào. "Cậu thật sự không cần đến đón mình."

"Mấy ngày này tôi được nghỉ ngơi, cũng rảnh rỗi."

"Công ty cho cậu nghỉ?"

Kỷ Diệc Hoành khởi động xe, cô nhìn anh thong thả cho xe chạy đi, ung dung tự tại vô cùng.

"Nói là cho tôi nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tự biết khiêm tốn một chút, dù sao chuyện của tôi và cậu cũng đã gây ra sóng gió quá lớn."

"Cậu cũng thấy được cơ đấy." Thi Điềm cài dây an toàn.

"Sư tỷ vốn muốn lên tiếng phủ nhận, nói những lời tôi nói khi đó chỉ là đùa giỡn mà thôi. Nhưng sáng sớm nay lại lộ tin tức cậu đến nhà tôi qua đêm, công ty náo loạn như gà bay chó sủa, phòng quan hệ xã hội sắp bận muốn chết rồi."

Thi Điềm nghĩ tới bộ dạng muốn ăn sống cô của Lục Nhất Lạc, đau đầu khép mắt lại.

Xe dừng lại trong bãi đỗ xe, Thi Điềm lại ngồi chết dí không xuống, "Mình vẫn phải chuyển đi."

"Nếu chuyện này không có trở ngại gì thì cậu cũng không cần chuyển."

"Nếu không lắng xuống được, mình lập tức chuyển đi."

Kỷ Diệc Hoành đẩy cửa xe, một chân thon dài đã bước ra lại lùi về, khuôn mặt đẹp trai vạn người mê dí sát đến trước mặt Thi Điềm, "Nếu không lắng xuống được, vậy đồng nghĩa với việc tôi bị hủy hoàn toàn rồi, cậu càng phải chịu trách nhiệm với tôi."

Thi Điềm nhấc chân đá anh một cước, sau đó xuống xe.

Về đến nhà, trong bếp hình như đang làm món thịt hầm, mùi thơm lượn lờ khắp căn phòng. Thi Điềm đứng ngoài cửa đã có thể ngửi được, cơm trưa hôm nay không ăn được nhiều, hiện tại vừa ngửi được mùi này cái bụng của cô liền bắt đầu reo inh ỏi.

Có tiếng bước chân từ trong bếp đi ra, Thi Điềm há miệng muốn gọi bác gái, kết quả lại nhìn thấy một người đàn ông cầm cái muôi dài trên tay, trên người còn đeo tạp dề, vóc dáng cao lớn đứng trước cửa bếp. "Về rồi đấy à."

"Bác...... bác trai." Đây hẳn là ba của Kỷ Diệc Hoành.

"Nấu món gì vậy ba? Thơm quá." Kỷ Diệc Hoành cầm chiếc túi từ trong tay Thi Điềm rồi đặt sang bên cạnh.

"Thịt bò sốt vang, còn có canh hầm xương sườn, ba còn mang theo cả một cái móng giò lớn và mấy cái cánh gà."

"Về rồi về rồi?" Du Lâm Tuệ từ trong phòng khách đi ra, bắt lấy cổ tay Thi Điềm, "Mau vào đây."

Thi Điềm còn chưa quen được người khác đối xử với mình tốt như vậy, cô ngoái đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu, Kỷ Diệc Hoành bất đắc dĩ gọi, "Mẹ......"

"Bác có bất ngờ này cho con." Du Lâm Tuệ đời nào chịu buông tay, bà kéo tay Thi Điềm đi vào phòng khách. Thi Điềm nhìn chiếc giường lớn đêm qua mình ngủ lại, phía trên là một chiếc màn tròn công chúa, vải lụa được thả xuống kéo dài và phủ hết chân giường. Kỷ Diệc Hoành đi theo vào, suýt nữa thì bị khung cảnh bên trong dọa cho lùi về sau mấy bước, "Mẹ, mẹ làm cái gì thế này?"

"Có phải là rất đẹp không?" Du Lâm Tuệ hài lòng ngắm nghía kiệt tác của mình, "Mùa hè sẽ có muỗi, vẫn là phải có màn che."

Bên trong căn phòng cũng được trang trí tỉ mỉ, trên bàn sách đặt một chiếc đèn bàn, giá sách cũng có dây đèn giăng kín, hơn nữa còn được bật sáng lên, giống như từng cánh hoa đào lấp lánh.

Chóp mũi Thi Điềm ê ẩm, Du Lâm Tuệ gọi cô đi qua đó xem cho kỹ, lại không nghe thấy cô trả lời.

Kỷ Diệc Hoành đi đến cạnh Thi Điềm, thấy mắt cô đỏ ửng, lại giống như không muốn để người khác nhìn thấy vội vàng rũ mi mắt.

Du Lâm Tuệ cũng đã nhận ra bầu không khí khác lạ, "Làm sao vậy?"

"Không thích hả?" Kỷ Diệc Hoành tuy là nói vậy, nhưng trong lòng đã thầm nghĩ, cảnh tượng khủng khiếp như vậy dù là ai cũng bị dọa cho sợ khiếp vía, "Không sao, tôi lập tức gỡ chúng xuống."

"Mình thích," Thi Điềm vội kéo cánh tay anh. "Mình rất thích."

Cô đi đến bên giường, ánh mắt mang theo vui vẻ bám lấy chiếc màn rủ không nỡ rời, cô dụi dụi mắt, "Từ nhỏ mình đã thích như vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên, mình......"

Tình huống trong nhà Thi Điềm chiều nay Kỷ Diệc Hoành cũng đã nói đại khái với Du Lâm Tuệ, bà nhìn Thi Điềm như vậy, trong lòng cũng xót xa theo.

"Con thích là tốt rồi, chỉ cần là thứ con thích, sau này bác gái sẽ mua cho con."

Thi Điềm cong cong khóe miệng, nhưng lại lo lắng nói, "Không cần, thật sự không cần đâu ạ."

Cô không thể nào tự nhiên như không nhận lòng tốt của người khác, điều cô sợ nhất là khi người nhà họ Kỷ biết được tình huống cụ thể của nhà cô sẽ cảm thấy cô là thứ xúi quẩy, nhìn một cái thôi cũng thấy bẩn mắt.

Đến khi đó, mùi thơm len lỏi khắp căn nhà, và cả căn phòng được trang trí tỉ mỉ này cũng sẽ trở thành chuyện không đâu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Thi Điềm được cảm nhận bầu không khí náo nhiệt ấm áp như vậy của một gia đình thật sự, từ nhỏ đến lớn điều cô khát khao duy nhất chỉ có khi trở về có cơm nóng ăn, nằm ngủ có thể ôm con búp bê mẹ mua cho. Nhưng đáng tiếc, cái gì cô cũng không có.

Ba Kỷ lau sạch hai tay rồi đứng trước cửa phòng, "Có thể ăn cơm tối rồi."

Kỷ Diệc Hoành kéo tay Thi Điềm, "Đi ăn trước đã."

Trên bàn xếp đầy một bàn thức ăn, mùi thơm của thịt bò sốt vang giống hệt như trong nhà hàng. Bát đũa cũng đã bày biện chỉnh tề, chỉ cần ngồi xuống ăn là được.

"Bác trai, chỗ này đều là bác nấu ạ?"

"Đương nhiên, ông ấy còn có thể nấu nhiều món hơn nữa," đôi mắt Du Lâm Tuệ chứa đầy ý cười, trong lời nói cũng mang theo tự hào, "Bảo đảm có thể cho con ăn một tuần không bị trùng món. Sau này nhớ thường xuyên về nhà, để bác trai nấu cho con ăn."

"Vâng ạ."

Kỷ Diệc Hoành đứng dậy rót nước cốt dừa vào cốc của từng người, lại gắp mấy miếng thịt bỏ đặt vào bát Thi Điềm, "Nếm thử."

Thi Điềm cắn một miếng, "Ngon quá."

"Điềm Điềm, con và Hoành Hoành cũng đã yêu nhau hơn hai năm rồi nhỉ?"

Bàn tay cầm đũa của Thi Điềm hơi nắm lại, "Vâng."

Sau đó, có phải là sẽ hỏi đến tình huống cụ thể của nhà cô không?

"Bác đối với Hoành Hoành vẫn luôn yên tâm, từ nhỏ đến lớn nó đã biết tự lập, ngay cả muốn học ở trường nào, lựa chọn chuyên ngành gì cũng chưa bao giờ khiến hai bác phải lo lắng......"

Thi Điềm khẩn trương vểnh tai nghe.

"Bởi vậy bác nghĩ, chuyện yêu đương của hai đứa cũng như vậy."

"Bác gái," Thi Điềm nghĩ có những chuyện không thể mãi giấu diếm họ, "Gia cảnh nhà cháu có chút đặc biệt."

"Bác biết, chuyện của ba con không phải chuyện nhỏ, bác từng hỏi một người bạn, có thể bị ngồi tù mấy năm. Nhưng con đừng sợ, con thử thay đổi góc nhìn một chút, coi như ông ấy làm chuyện hoang đường đủ rồi cũng cần thời gian suy nghĩ lại, người không ngã đau thì vĩnh viễn sẽ không biết được sai lầm của mình có bao nhiêu lệch lạc. Chờ sau khi ông ấy ra tù, sống một cuộc sống mới. Khi đó có lẽ cũng đã già rồi, chuyện kia không thể lại tiếp tục được nữa thì con đến giảng giải cho ông ấy hiểu, rồi có thể để ông ấy ra quảng trường khiêu vũ giải trí, hoặc là luyện thái cực quyền gì đó."

Du Lâm Tuệ vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Thi Điềm.

"Mẹ, mẹ cũng không hỏi xem cô ấy có thích ăn không."

Du Lâm Tuệ ôi một tiếng, lại gắp về, "Nhưng mẹ cũng không thích ăn rau diếp ngồng mà."

Bà lẩm bẩm xong, đánh mắt sang ba Kỷ ngồi bên cạnh, cực kỳ tự nhiên đặt vào bát ông ấy.

Thi Điềm khẽ nuốt nước bọt, "Bác gái, chuyện của ba cháu..... rất không vẻ vang gì, hơn nữa nếu như ông ấy phải ngồi tù......"

"Điềm Điềm, chuyện như vậy cũng không có gì phải cảm thấy xấu hổ, sau này nếu có ai hỏi bác ba mẹ con làm nghề gì, bác chỉ cần thản nhiên nói với họ đứa nhỏ nhà bác số khổ, mẹ mất từ bé, ba lại làm chuyện sai trái nên đang phải chịu sự trừng phạt. Như vậy không phải được rồi sao? Đứa nhỏ nhà bác đâu có làm sai cái gì, dè dặt cẩn thận sống nhiều năm như vậy, khổ sở đáng thương biết bao nhiêu?"

Đến cả Kỷ Diệc Hoành nghe được lời này cũng không nhịn được xúc động, anh biết rõ tính tình của Du Lâm Tuệ, biết bà sẽ không phản đối anh, nhưng vẫn không ngờ được bà lại có thể nghĩ được thông suốt đến vậy.

Thi Điềm đã đặt đũa xuống, hai tay không biết đặt chỗ nào. Ba Kỷ không tiện chen lời vào câu chuyện của họ, ngồi một bên gắp khối thịt móng giò cho Thi Điềm.

"Bác tin tưởng ánh mắt của Hoành Hoành, nếu nó đã cảm thấy được, cũng đã mang về nhà thì bác nhất định sẽ ủng hộ tuyệt đối." Du Lâm Tuệ nhét đôi đũa vào tay Thi Điềm, "Ăn cơm, ăn nhiều một chút."

Thi Điềm rưng rưng, đến câu cảm ơn cũng không dám nói ra, chỉ sợ một khi lên tiếng sẽ không nhịn được khóc òa.

Chuyện mà đến tận bây giờ cô vẫn luôn sợ hãi chính là vấn đề không môn đăng hộ đối, Thi Điềm chỉ biết 99% các gia đình chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô bước vào cửa. Vận mệnh ngoại trừ một lần mềm lòng ban cho cô người con trai mang tên Kỷ Diệc Hoành, dường như chưa bao giờ mở lòng khoan dung với cô. Nhưng tất cả những viễn tưởng cô không dám hi vọng tới cùng trong một ngày hôm nay lại được họ đưa đến trước mặt, có thụ sủng nhược kinh, lại càng thêm có lo lắng sợ hãi.

Ăn xong cơm tối, Thi Điềm muốn giúp bọn họ thu dọn bàn, Du Lâm Tuệ lại kéo tay cô. "Chúng ta không cần làm mấy việc này, đi rửa tay rồi vào xem tivi thôi."

"Bác gái, để cháu rửa bát đi ạ."

"Không cần đâu, hai người ngồi nghỉ đi." Ba Kỷ đã đứng dậy, thành thạo thu bát đũa, Kỷ Diệc Hoành cũng giúp một tay.

Hai người trong bếp bận rộn một hồi, ba Kỷ thấy thời gian đã muộn, liền giục Du Lâm Tuệ về nhà, "Hai đứa nhỏ ngày mai còn phải đi làm, không thể ngủ quá muộn."

"Được được, chúng ta về."

Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành đưa bọn họ ra đến cửa, Du Lâm Tuệ vung tay xua hai người vào trong, "Nghỉ sớm đi."

Xe của ba Kỷ dừng ở dưới sân, hai người ngồi vào xe, nhưng ông vẫn chưa lập tức khởi động xe mà hỏi. "Hai đứa nhỏ này...... em thật sự đồng ý cho chúng ở bên nhau à?"

"Có ai mà không mong nửa kia của con trai mình có gia đình hạnh phúc, ba mẹ đều tốt để ở phía sau làm hậu thuẫn chứ? Tốt nhất vẫn là gia đình thư hương, em còn nghĩ tới ba mẹ của nhà gái một người là giáo viên một người là bác sĩ thì tốt......"

Ba Kỷ nghe vậy không khỏi cười khẽ, "Anh đã nói rồi, có những việc chỉ có thể thuận theo tự nhiên, mấy năm trước em lại cứ suy nghĩ nhiều quá."

"Đúng đó, lúc nghe Hoành Hoành kể về gia cảnh của con bé trong lòng em cũng có chút thất vọng, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt dè dặt lo lắng của cô gái nhỏ kia, thật sự là quá đáng thương. Anh nói xem, nếu đến cả em cũng không đồng ý nữa, vậy không phải con bé đến cả một người dựa vào cũng không còn sao?"

Du Lâm Tuệ không thể tưởng tượng được một đứa nhỏ phải lớn lên trong cái gia đình mẹ mất lại không có ba thương sẽ như thế nào, lại làm thế nào để trưởng thành đến bây giờ, "Quan trọng nhất vẫn là Hoành Hoành, con trai của anh quá có chủ kiến, biết trước là phản đối sẽ vô dụng, vậy còn lãng phí thời gian làm gì nữa? Khăng khăng muốn giày vò nhau một trận, cuối cùng không những không thể thỏa hiệp, lại còn khiến cô bé kia về sau không dám gần gũi với em nữa, vậy phải làm sao bây giờ?"

Ba Kỷ gật đầu trầm trồ, "Đúng, em nói gì cũng đúng."

"Bỏ đi, so với cái gì quan trọng nhất vẫn là cái tính tình tốt, sau này em yêu thương con bé nhiều hơn là được rồi."

Ba Kỷ cuối cùng cũng cho xe khởi động, vừa quay xe vừa nói, "Chủ yếu là vì con bé biết nghe lời chứ gì? Em trang trí phòng, con bé ngoan ngoãn vào ở, em mua quần áo con bé cũng ngoan ngoãn mặc vào, em vẫn là người vui vẻ nhất đi?"

Du Lâm Tuệ mỉm cười, "Con trai thích em cũng thích."

"Vậy em thích, anh cũng thích."

Thi Điềm đứng ngoài ban công xem xét mấy chậu cây xanh, có mấy chiếc lá đã héo, nhìn liền biết bị thiếu nước. Cô ôm chiếc bình tưới nước, Kỷ Diệc Hoành đứng sau lưng ngắm cô, thấy cô đặt bình tưới nước xuống, lại cắt mấy chiếc lá héo đi.

Lúc này anh mới đi lên, vỗ nhẹ vai Thi Điềm.

Cô xoay người, liền bị Kỷ Diệc Hoành ôm vào ngực, Thi Điềm căng thẳng chống hai tay trước ngực anh, "Đang ở ngoài ban công......"

Kỷ Diệc Hoành giống như không nghe thấy, một tay giữ gáy cô, sau đó cúi người tìm môi cô. Thi Điềm gấp gáp quay mặt đi, một tay kia của anh không sai lệch giữ chặt cái gáy nhỏ, sau khi xác nhận cô không thể giãy dụa nữa mới áp môi tới.

Hô hấp của Thi Điềm dần trở nên gấp gáp, Kỷ Diệc Hoành hôn sâu hơn, ngón tay đặt trên gò má cô vuốt nhẹ. Thi Điềm lùi về sau vài bước, lưng đụng phải lan can phía sau. Phiến lá còn đọng lại nước, đụng vào lập tức khiến áo cô lấm tấm ướt. Thi Điềm có cảm giác lành lạnh, không dám dựa về sau nữa rồi.

Kỷ Diệc Hoành áp trán hai người với nhau, bờ môi sau đó đưa đến bên tai Thi Điềm. "Ôm chặt tôi."

Khuôn mặt cô đỏ bừng, Kỷ Diệc Hoành dứt khoát cầm lấy tay cô để nó vòng quanh thắt lưng mình. Cánh môi ướt át một lần nữa tìm đến môi cô, hô hấp quấn quýt giữa răng và môi, một hồi lâu sau anh mới thỏa mãn ấn cô vào lồng ngực.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Thi Điềm chôn trong ngực Kỷ Diệc Hoành, đến cả hai vành tai cũng đỏ ửng.

Cô thật sự nghi ngờ nếu như còn tiếp tục nữa, Kỷ Diệc Hoành sẽ thật sự ăn cô sạch sẽ.

Thi Điềm thoát ra khỏi ngực anh rồi chạy như bay về phòng, Kỷ Diệc Hoành cũng không giận, ánh mắt dừng lại trước hạt châu đọng trên phiến lá xanh, anh khẽ búng một cái, giọt nước liền theo đó lăn xuống.

Thi Điềm chạy về phòng, lại khóa trái cửa cẩn thận, lúc này mới bật đèn lên. Cô vui vẻ chui vào nằm trong chiếc màn công chúa, thật là đẹp quá đi, trước mắt đều là màu hồng phấn.

Khi còn nhỏ cô luôn mơ mộng được mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, ôm một con búp bê xinh xinh, còn hi vọng sẽ có người hát ru hay là kể chuyện cổ tích cho cô ngủ.

Không gian nho nhỏ này mang đến cảm giác an toàn không thể nói rõ cho Thi Điềm, cũng giống như giúp cô hoàn thành giấc mộng khi còn nhỏ không thể thực hiện. Thi Điềm vui vẻ lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ, cô thật sự thích cái thiên đường nhỏ này chết mất thôi.

Lăn chán chê, Thi Điềm đứng dậy mân mê chiếc màn lụa, thấy nó rũ trên mặt đất, liền cẩn thận cầm nó lên, nhét xuống dưới đệm giường.