"Xuyên ca rất dữ dội nha, nhìn hình như rất sợ chị dâu, nhưng vẫn ăn chị cho bằng hết." Mập mạp vì muốn cứu vãn mặt mũi Thân Đồ Nhĩ, nhìn đến hai người bên kia ôm nhau, lập tức lớn tiếng ồn ào, kết quả còn chưa dứt lời đã thấy "chị dâu" một tay thúc vào bụng Thân Đồ Nhĩ, giây tiếp theo Thân Đồ Nhĩ liền thống khổ ngồi xổm xuống.

"......" Xuyên ca của cậu, thoạt nhìn không quá được.

Bên này hoàn toàn không rảnh lo tới người khác nghĩ gì, Quý Thính tức giận nhìn Thân Đồ Nhĩ, nếu không phải sợ đá người bị chết, cô thật muốn đá chết anh ta: "Đi cái mặt anh đi, ai cho anh hôn tôi?"
Thân Đồ Nhĩ đang ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, một bộ vạn phần thống khổ.

Quý Thính vốn đang nộ khí đằng đằng, nhìn thấy anh như vậy thì đột nhiên trong lòng lộp bộp một chút, cái người này năng lực chống lại bị đánh cũng cường, trừ phi là nhịn không được, nếu không sẽ không biểu hiện thống khổ ra ngoài như vậy.

"Uy, đứng lên, anh giả vờ cái gì." Thanh âm Quý Thính cứng lên.

Thân Đồ Nhĩ vẫn như cũ ngồi xổm bất động, Quý Thính luống cuống, vội vàng ngồi xổm xuống theo, một bàn tay để ở sau lưng anh: "Anh đau chỗ nào? Là chỗ tôi đánh bị đau phải không?"
"Phải......" Thân Đồ Nhĩ rầu rĩ.

Quý Thính mày nhăn đến càng chặt, vẻ mặt lo lắng: "Sẽ không nha, tôi cũng không dùng sức, như thế nào lại đau thành như vậy, có phải hay không tôi đánh tới chỗ anh bị thương, chúng ta đi bệnh viện đi."
"Không cần." Thân Đồ Nhĩ khẽ lắc đầu.

"Không đi bệnh viện sao được, anh thoạt nhìn giống như rất đau."
"Không có việc gì, anh có biện pháp."
"Biện pháp gì?" Quý Thính khó hiểu.

"Em hôn anh một chút thì sẽ tốt."
"......"
Thân Đồ Nhĩ thật lâu không nhận được trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy được vẻ mặt vô ngữ của Quý Thính, lập tức không nhịn được cười khẽ ra tiếng: "Thật sự mà, cô giáo Quý là thuốc tốt nhất trên thế giới này, đừng nói tới dùng, chỉ cần dựa gần cũng làm cho cơ thể thật tốt."
"Anh gạt tôi?" Quý Thính xấu hổ buồn bực đứng dậy.

Thân Đồ Nhĩ cười tủm tỉm đứng lên: "Không có lần sau, cô giáo Quý tha cho anh lần này được không? Anh thật là rất cao hứng."
"Anh không có việc gì thì cao hứng cái gì?" Quý Thính nguyên bản là cúi đầu nhìn Thân Đồ Nhĩ, hiện tại anh đứng thẳng lên, cô lại như lúc trước phải ngưỡng mặt nhìn, lại nghĩ tới tên hỗn đản này vừa rồi lừa mình một trận, trong lòng càng thêm khó chịu.

Thân Đồ Nhĩ sung sướng: "Biết em và anh cả không có quan hệ gì, anh đương nhiên cao hứng."
"Được rồi, có phải muốn nói như vậy anh sẽ có cơ hội hay sao? Tỉnh lại đi phong lưu đại củ cải, tôi đối với người như anh không có hứng thú chút nào." Quý Thính xuy một tiếng, xoay người đi về phía xe.

Đến bên cạnh xe, cô quay đầu lại nhìn Thân Đồ Nhĩ đứng cách đó không xa, nhíu mày: "Lại đây, nên về nhà."
Thân Đồ Nhĩ lẳng lặng nhìn cô, thấy cô nói tới cái từ "nhà" tự nhiên như vậy, khẽ cười một tiếng, sau đó cự tuyệt: "Cô giáo Quý, chúng ta cùng đi ăn khuya đi."
"......!Anh cũng biết nên ăn khuya?" Quý Thính nhìn không trung sớm đã tối đen, thật vô ngữ, "Nhanh nhanh về nhà, nghỉ ngơi sớm, đừng chậm trễ khóa học ngày mai."
"Đó là một nhà hàng anh và đám mập mạp thường xuyên đến, chỗ họ xào cua kiềm tuyệt nhất, tôm hùm đất cũng không tồi, vừa cay vừa chua lại còn thơm..."
"Đi thôi, ăn khuya." Quý Thính vội vàng lưu lại một câu rồi chui vào trong xe.

Thân Đồ Nhĩ còn một đống lời thuyết phục chưa kịp nói, sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì lại không dám quá khoe khoang trước mặt Quý Thính, anh khắc chế một chút, phất phất tay với đám người mập mạp, đoàn người lập tức xuất phát hướng chợ đêm.

Dọc theo đường đi, Quý Thính đều an tĩnh ngồi ở trong xe, tựa hồ cảm thấy chuyện mình dễ dàng bị mỹ thực thuyết phục thật mất mặt, Thân Đồ Nhĩ cũng không quấy phá gì, chỉ bình tĩnh lái xe, thỉnh thoảng trộm ngắm cô một cái.

Đến lần nhìn lén thứ mười, Quý Thính vô ngữ nhìn lại: "Anh lại làm gì?" Động chút là nhìn nhìn đánh giá, trước mặt cô mọc ra cái gì chăng?
"Lúc trước chỉ cảm thấy cô giáo Quý xinh đẹp lại đáng yêu, hiện tại cẩn thận quan sát phát hiện cô giáo Quý đáng yêu lại xinh đẹp, nên nhịn không được phải nhìn vài lần." Thân Đồ Nhĩ đứng đắn lái xe, trong miệng lại nói lời không đứng đắn.

"......" Anh có phát hiện hay không, mình vừa rồi lãng phí mười giây cuộc sống chỉ để nói một đống vô nghĩa? "Xinh đẹp lại đáng yêu, đáng yêu lại xinh đẹp", giữa hai cái có gì khác nhau sao?
Như là biết Quý Thính đang suy nghĩ gì, Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên là có khác nhau, trước kia là bởi vì cô giáo Quý xinh đẹp, mới có thể cảm thấy em làm cái gì đều lộ ra vẻ đáng yêu.

Hiện tại bởi vì phát hiện ra bản thân cô giáo Quý đáng yêu cho nên xinh đẹp không còn quan trọng như vậy nữa, anh cảm thấy ngay cả nếu cô giáo Quý không xinh đẹp, anh cũng sẽ thật thích."
"......!Nói cái chuyện ma quỷ gì!" Mặt Quý Thính căng thẳng nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cự tuyệt tiếp tục thảo luận với anh.

Thời điểm không đứng đắn anh làm người tức giận đến ngứa răng, mà khi đứng đắn lại lộ ra một vẻ nguy hiểm tiềm ẩn, so sánh ra, Quý Thính tình nguyện anh nói chuyện không đứng đắn.

Thân Đồ Nhĩ thấy Quý Thính không muốn thảo luận, cười cười không nói nữa.

Xe thể thao trên quốc lộ ở vùng ngoại ô dân cư thưa thớt chạy như bay, hướng tới phía chân trời dường như mãi không có kết thúc.

Chỗ họ đi là rất xa, tới nơi, vốn dĩ không đói Quý Thính cũng bắt đầu đói bụng, cô xuống xe, vẻ mặt vô ngữ nhìn Thân Đồ Nhĩ.

"Nếu biết chỗ ăn cơm phải tốn hơn hai giờ lái xe mới đến, tôi tình nguyện không ăn." Những người này không biết có khái niệm gì đối với thời gian hay không, chỉ vì một bữa cơm mà đi tới đi lui cả năm tiếng đồng hồ.


Thân Đồ Nhĩ cười ôm lấy bả vai cô, đi hướng tiệm cơm: "Bảo đảm em ăn đồ ở đây xong sẽ cảm thấy tốn bao nhiêu thời gian cũng đáng giá."
Quý Thính xem trước mặt tiệm ăn nhìn thật thường thường không gì đặc biệt, cô không tỏ ý kiến gì.

Bởi vì phía sau còn những người khác, họ trực tiếp đi đến phòng lớn nhất, khi vừa ngồi xuống, đám người mập mạp cũng đã tới, thật mau cái bàn lớn đã ngồi đầy người.

"Chị dâu, chị uống gì?" Từ khi nhìn thấy cô nắm lỗ tai Xuyên ca, mập mạp đã không khống chế được mà xum xoe với chị dâu.

Quý Thính đã lười không thèm sửa lại cách gọi của cậu: "Tôi uống nước sôi để nguội."
"Được rồi, em đi kêu ông chủ nấu nước cho chị." Mập mạp nói xong liền đi ra ngoài.

Quý Thính khóe miệng trễ xuống một chút: "Bây giờ đi nấu sao?"
"Đừng để ý tới cậu ta, khẳng định là đi ra ngoài xách một bình nước vào là xong." Thân Đồ Nhĩ liếc một cái là nhìn ra được mập mạp muốn vuốt mông ngựa, anh nhẹ nhàng bâng quơ chọc thủng.

Quý Thính cười: "Cậu ta rất thú vị."
Một người đàn ông được phụ nữ khen thú vị, ít nhất thuyết minh người phụ nữ này đối với người được khen hoặc là có hứng thú, hoặc là có hảo cảm, vô luận là loại nào đều nghe ra vẻ không được tốt.

Thân Đồ Nhĩ chựng lại một chút, đứng dậy kéo cô cùng đứng lên.

"Làm gì?" Quý Thính vẻ mặt không thể hiểu được.

Thân Đồ Nhĩ bất động thanh sắc nắm tay cô đi ra ngoài: "Bọn họ lát nữa sẽ hút thuốc uống rượu, không khí trong phòng sẽ thật ngộp, anh đem em đi chỗ khác ngồi."
Mập mạp mới vừa xách ấm trà trở về: "......"
Bọn họ nhiều ít có điểm nghiện thuốc lá, nhưng ngày thường cũng không ai sẽ ở thời điểm ăn cơm lại hút thuốc, lại nói tất cả đều lái xe tới, ai dám uống rượu?
Nhưng mà cậu chưa kịp trả lời đã bị một ánh mắt của Thân Đồ Nhĩ làm nghẹn trở lại trong bụng, cậu bừng tỉnh, thì ra Xuyên ca là muốn cùng chị dâu đơn độc ở chung.

Mập mạp mặt mày hớn hở đưa ấm trà cho Thân Đồ Nhĩ: "Xuyên ca, tẩu tử, trên lầu yên lặng hơn, hai người lên lầu đi."
Thân Đồ Nhĩ tiếp nhận ấm trà gật gật đầu, nắm tay Quý Thính đi lên lầu.

Hai người đi đến một nửa thời điểm, Quý Thính mới phát giác tay họ còn nắm lại với nhau, không khỏi ngượng ngùng, đột nhiên có chút quẫn bách tránh ra.

Rốt cuộc đây cũng không phải là khách sạn xa hoa gì, thang lầu vừa dốc vừa hẹp, Thân Đồ Nhĩ thấy cô cự tuyệt tay mình thì nhíu mày một chút, vốn định làm gì đó nhưng lại sợ cô bị ngã nên cuối cùng chỉ thành thành thật thật đi lên.

Quý Thính ngoan ngoãn đi theo phía sau, đến trên lầu phát hiện tầng này quả nhiên không có bao nhiêu người, hai người cùng đến một góc ngồi xuống, Thân Đồ Nhĩ gọi người phục vụ tới kêu món, Quý Thính bên cạnh rót nước, nước vừa rót xong, người phục vụ cũng cầm thực đơn đi xuống.

Hai người ngồi mặt đối mặt, Thân Đồ Nhĩ bình tĩnh nhìn Quý Thính, tuy rằng ánh mắt vẫn như cũ như phía trước tản mạn, nhưng Quý Thính lại cảm nhận được trong loại tản mạn này có chút nghiêm túc.

Bên tai tràn đầy tiếng thực khách ồn ào, rõ ràng là hoàn cảnh náo nhiệt, Quý Thính lại giống như cảm giác chỉ có đối diện một người tồn tại, loại cảm nhận này khiến cô càng ngày càng khẩn trương.

Lúc Quý Thính muốn bỏ mọi thứ mà chạy, người phục vụ đã mang tôm xào đến, cô lập tức nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu bắt đầu ăn, ăn ăn, trong chén đột nhiên nhiều thêm một con tôm đã được lột đuôi.

Quý Thính dừng một chút, mím môi nhìn mắt người đối diện: "Tự anh ăn đi."
"Anh không quá đói." Thân Đồ Nhĩ nói, gỡ xuống bao tay ấn bụng một chút, lại rót thêm cho cô chút nước.

......! Không đói bụng anh chạy tới đây ăn khuya cái gì.

Quý Thính mới vừa toát ra ý niệm này lại sực nhớ cơm chiều mình cũng chưa ăn, mà vị này hiển nhiên cũng biết.

Quý Thính không được tự nhiên mà đối diện với Thân Đồ Nhĩ, nhìn đến ánh mắt sâu thẳm, cô biết đúng như mình đã đoán.

Đầu quả tim run rẩy một chút, Quý Thính vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, sau đó trong chén tôm đã bóc vỏ cứ lần lượt được để vào.

Quý Thính cự tuyệt hai lần không được, cũng lười nói tiếp, chỉ cúi đầu chăm chú ăn, nếu không phải trên mặt nóng bừng vẫn không biến mất, cô sẽ thật cho rằng mình có thể không dao động.

Một bữa cơm biệt biệt nữu nữu ăn xong, hai người cáo biệt với đám người mập mạp, chuẩn bị về nhà.

"Để tôi lái xe đi." Quý Thính thấy Thân Đồ Nhĩ muốn đi ghế điều khiển, vội vàng dành trước một bước, đi qua.

Thân Đồ Nhĩ dừng lại, ý cười ở đáy mắt không tản ra: "Anh còn chưa bao giờ được ai chở."
"Ngượng ngùng, nói tới thân thể này của anh, tôi đã lái không chỉ một lần." Quý Thính liếc một cái, từ trong tay anh lấy đi chìa khóa, chui vào ghế điều khiển.

Thân Đồ Nhĩ cũng không đoạt lại, thành thành thật thật đến ghế phụ ngồi xuống: "Em lái xe chở họ, sao anh lại không biết?"
"Anh nên biết sao?" Quý Thính nghiêng nghiêng nhìn, đánh tay lái lái xe đi.

Thân Đồ Nhĩ cười cười không nói, bọn họ bốn nhân cách vì sợ bị người nhìn ra sơ hở, thông thường sau khi mất đi quyền khống chế thân thể, chuyện thứ nhất họ làm là đem những chuyện mình vừa trải qua hết thảy đều kể ra để tránh cho nhân cách khác lúc tiếp nhận tình hình xuất hiện lỗ hổng nào đó.

Cũng không biết từ khi nào, Thân Đồ Nhĩ đã không hề chủ động nói đến chuyện có liên quan đến Quý Thính, mà những người khác giống như cũng như vậy.

Chuyện này cũng khá kỳ quái, anh là bởi vì có hảo cảm với Quý Thính, không muốn đem chuyện hai người ở chung nói ra, vậy những người khác là có ý gì?
Ánh mắt Thân Đồ Nhĩ tối sầm một chút, lẳng lặng nhìn phía trước không nói lời nào.

Hai người một đường không nói chuyện, đi đến nội thành Quý Thính ngừng xe ở ven đường, chạy tới tiệm thuốc mua ít đồ vật, sau lại vội vàng trở về, lái xe về nhà, chờ đến khi tới nhà đã sắp 12 giờ khuya, hai người đều mệt nhừ.

"Lần sau mà có ăn ngon tôi cũng tuyệt đối không đi." Quý Thính không chờ kịp về đến phòng mình, trực tiếp năm liệt lên trên sô pha phòng khách.

Thân Đồ Nhĩ buồn cười: "Vậy lần sau anh đi mua về cho em."
"......! Vô sự hiến ân cần." Quý Thính trả lời, cảm giác không được tự nhiên đêm nay đã giảm đi nhiều.

Cô nghĩ nghĩ, đưa đồ vật vừa rồi ném đi cho anh, "Thuốc tiêu sưng, còn có một ít giảm đau khác, anh về phòng nhớ dùng."
Thân Đồ Nhĩ nhìn đồ vật trong tay, sửng sốt, Quý Thính xuy một tiếng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi: "Đánh nhau với người ta sao có thể toàn thân mà lui, hôm nay không ăn gì cũng là do không thoải mái phải không? Còn cậy mạnh lái xe đi xa như vậy, cũng không biết nên nói gì với anh."
Cô nói xong không nghe được Thân Đồ Nhĩ đáp lại, còn tưởng rằng người này đã về phòng.

Không ngờ vừa mở mắt ra lại đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm trầm như đêm khuya.

Lần đầu tiên Quý Thính nhìn thấy thần sắc nghiêm túc như vậy trên mặt Thân Đồ Nhĩ, cô không khỏi sửng sốt, trong phút chốc lại như thấy được bóng dáng của những nam phụ trước đây.

"Cô giáo Quý." Thân Đồ Nhĩ đột nhiên mở miệng.

Quý Thính không biết vì sao trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, nỗ lực trấn định nhìn anh: "Có việc gì?"
"Anh nói anh thích cô giáo Quý, là nghiêm túc." Thân Đồ Nhĩ cong lên khóe môi, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Quý Thính sửng sốt, ho khan một tiếng quay mặt đi, lúc này mới miễn cưỡng duy trì được thần sắc trấn định: "Mấy lời này của anh tôi nghe đến phát chán."
Biết rõ anh là cái dạng không đứng đắn gì, mặt cô lại không khống chế được mà đỏ bừng.

Đáng chết, mình thật là do đúng là vì gương mặt kia mà không có sức chống cự, phàm là thấy anh nghiêm túc là muốn giơ tay đầu hàng, trước đó đối với Thân Đồ Tự cũng thế, mềm lòng đến quả thực rối tinh rối mù.

"Cô giáo Quý có thể hỏi lại một lần vấn đề kia." Thân Đồ Nhĩ chậm rãi nói.

Quý Thính nhíu mày: "Vấn đề gì?"
"Em và xe máy đồng thời rơi vào trong nước, anh sẽ cứu ai." Thân Đồ Nhĩ nói lại vấn đề này, tựa hồ nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cô hỏi câu này, đáy mắt nhịn không được hiện lên ý cười.

Quý Thính ngơ ngẩn nhìn Thân Đồ Nhĩ, đột nhiên có dự cảm anh sẽ nói gì, lập tức chật vật dời đi tầm mắt, hơi ngầm bực bội, một đám bọn họ sao lại như thế này, sao lại đều nghĩ tới làm khó cô?
"Hỏi đi cô giáo Quý, anh có đáp án." Thân Đồ Nhĩ tới gần.

Quý Thính vội vàng từ trên sô pha đi xuống, vẻ mặt hoảng loạn đi lên lầu: "Tôi tôi tôi không có hứng thú biết, anh thích cứu ai thì cứu."
Khi đi ngang qua bên người Thân Đồ Nhĩ, cổ tay đột nhiên bị bắt lấy, giây tiếp theo đã bị anh kéo tới trước mặt.

Thân Đồ Nhĩ lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc nâng mặt cô lên: "Cô giáo Quý, anh nói đều là nghiêm túc, lớn đến như vậy đây là lần đầu tiên anh gặp được người anh thích, ít nhiều em cũng đáp lại chút đi, đừng làm anh thương tâm nha."
"Anh sẽ thương tâm?" Quý Thính ngẩng đầu nói, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thẳng vào mắt anh, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Anh rất nghiêm túc, ánh mắt này, cô đã nhìn thấy vô số lần, cho nên rõ ràng biết anh thật là nghiêm túc.

Trái tim hung hăng rung động, có chút không biết làm sao.

Thân Đồ Nhĩ lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu sau bất đắc dĩ nói: "Không cần xem anh là người xấu nha cô giáo Quý, muốn nhắc lại, kinh nghiệm yêu đương của anh vẫn là không."
"....!Một bộ học hỏi khắp nơi của anh, lại nói kinh nghiệm bằng không?" Quý Thính cười khẩy.

Thân Đồ Nhĩ cúi người, Quý Thính vội lùi lại, mặt bị nắm chặt kéo lại, anh cuối cùng ngừng ở cách chóp mũi cô chừng năm centimet, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: "Có anh cả cái người có thói ở sạch kia, em cảm thấy anh có thể học hỏi với ai?"
......!Những lời này thế nhưng lại khá thuyết phục.

Quý Thính chớp chớp mắt, vội vàng đem ý tưởng này ném ra khỏi đầu.

Ánh mắt Thân Đồ Nhĩ dừng lại trên đôi môi đỏ, nhớ lại cảm giác lúc đó, hầu kết không chịu khống chế giật giật, nhưng cuối cùng không động gì mà nhẹ nhàng buông Quý Thính ra: "Suy xét một chút đi, hy vọng ngày mai anh có được đáp án như ý."
Quý Thính bình tĩnh nhìn nhìn, sau một lúc ý thức được anh đã buông ra mình, vội cúi đầu chạy đi.


Thân Đồ Nhĩ nhìn theo bộ dáng cô chạy trối chết, nhịn không được khẽ cười một tiếng, lại nhìn về phía bịch thuốc trong tay, khóe miệng trở nên thật ôn nhu.

Một đêm không nói chuyện.

So với Thân Đồ Nhĩ ngủ rất khá, Quý Thính có thể nói thật trằn trọc, một đêm đầy những giấc mộng không yên phận, có lúc mơ thấy Thân Đồ Tự ủy khuất lộc cộc nhìn mình, lên án sao cô lại có thể không thích cậu ta, trong chốc lát mơ thấy Thân Đồ Nhĩ làm trò trước mặt cô, một chân đá xe máy vào trong nước, thề muốn cùng với cô ở cả đời.

Sau đó cảnh trong mơ càng thêm ly kỳ, đột nhiên thật nhiều Thân Đồ Xuyên xuất hiện trước mặt, chất vấn cô vì sao có thể dễ dàng như vậy mà thấy một người yêu một người, mồ hôi ra đầy đầu, Quý Thính muốn giải thích lại nói không ra lời, cho đến cảnh cuối cùng, những Thân Đồ Xuyên này đột nhiên biến thành cùng một người, ôn nhu lại xa lạ đứng trước mặt cô.

"Làm chuyện em muốn làm, không ai có thể ép buộc em." Anh bình tĩnh mở miệng.

Sau đó Quý Thính đột nhiên bừng tỉnh, một thân đầy mồ hôi nằm trên giường phát ngốc, lại nhìn bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, rốt cuộc lại không ngủ trở lại được.

Trợn trắng mắt cho đến khi buổi học sắp bắt đầu, lúc này mới rời giường rửa mặt đi thư phòng.

Thân Đồ Tự đã ngồi ở chỗ kia chờ, đầy mặt đều viết chữ buồn bực không cao hứng, Quý Thính cũng không tốt hơn chút nào, đến ngồi bên cạnh anh, hai người liếc nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Tôi không cao hứng là bởi vì bị từ chối, cô không cao hứng là gì?" Thân Đồ Tự trầm khuôn mặt.

Quý Thính không biết nên nói như thế nào, nghĩ nghĩ rồi để sách trước mặt anh: "Hôm nay học tiếng Anh đi."
"Vì trốn tôi cho nên hiện tại cũng không muốn ăn sáng luôn?" Thân Đồ Tự hỏi tiếp chuyện của mình.

Quý Thính mờ mịt chớp mắt, Thân Đồ Tự xem như cô thừa nhận, lập tức tức muốn hộc máu đứng lên, hốc mắt nói đỏ liền đỏ: "Cô đừng xem mình là quá quan trọng, tôi mới không phải là người lấy lên được mà không bỏ xuống được, tôi đã sớm không còn thích cô, cô trốn tôi làm gì?!"
"Tôi không trốn cậu, ngày hôm qua mất ngủ nên dậy trễ một chút." Quý Thính nhanh nhanh trấn an.

Thân Đồ Tự nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô thì tin ngay, nhưng nghĩ nghĩ lại nhíu mày: "Tôi thích cô lại khiến cho cô bối rối như vậy sao? Sao lại mất ngủ?"
"......!Không phải nói đã không thích tôi sao?" Quý Thính vô ngữ.

Thân Đồ Tự bực: "Vừa rồi là lời lúc tức giận, cô không nghe ra sao? Tôi mới bị cự tuyệt một ngày, sao có thể liền không thích!"
"......" Thật đúng là ngoài ý muốn thẳng thắn thành khẩn.

Thân Đồ Tự nhìn bộ dáng chinh lăng của Quý Thính chỉ cảm thấy thích càng thêm thích, ý thức được mình không có bao nhiêu tiền đồ, anh càng tức giận: "Đừng nhìn tôi!"
Quý Thính quyết đoán cúi đầu, không muốn tiếp tục giằng co với tiểu bằng hữu thất tình càng trở nên táo bạo ngoan cố.

Nhưng cô nghe lời như vậy, Thân Đồ Tự ngược lại càng không cao hứng: "Có phải cô không muốn thấy tôi nữa hay không, bằng không vì sao lại nghe lời như thế?"
"......!Cậu có cảm thấy hôm nay cậu thật giống anh ba hay không?" Quý Thính bất đắc dĩ ngẩng đầu.

Thân Đồ Tự sửng sốt một chút, giận dữ: "Vì sao lúc ở chung với tôi lại nói tới người khác?!"
"......"
"Không đúng, cô đang nói tôi vô cớ gây rối? Tôi cái gì cũng chưa làm, cô thế nhưng cảm thấy tôi vô cớ gây rối?" Thân Đồ Tự càng thêm tức giận, banh mặt đi nhanh ra ngoài.

Quý Thính cho rằng anh lại muốn đến sau núi, có chút đau đầu ngồi ở chỗ kia tự hỏi, rốt cuộc có nên đi theo hay không.

Nhìn ra thời tiết tươi đẹp ngoài cửa sổ, cô suy tư một chút rồi từ bỏ.

Hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Cô ghé vào trên bàn nghỉ ngơi một lát, càng nghĩ trong lòng càng bất an, rốt cuộc vẫn ngồi dậy, nhận mệnh đứng dậy chuẩn bị đi tìm.

Nhưng mà còn chưa đi tới cửa, cửa phòng đã được mở ra, đối diện với Thân Đồ Tự, trong nháy mắt hai người đồng thời sửng sốt.

"Cô muốn đi đâu?" Thân Đồ Tự sắc mặt không tốt.

Quý Thính nhún vai: "Đi tìm cậu." Nói xong ánh mắt cô dừng lại trên bánh kem trong tay anh, trong lòng không khỏi vừa động.

"Đã trễ thế này mới đi tìm tôi, một chút thành ý đều không có," Thân Đồ Tự lẩm bẩm một câu, xụ mặt đến ngồi xuống trước bàn, "Lại đây ăn cái này."
"......! À." Bộ dáng bá đạo của anh cũng có vài phần quen thuộc, Quý Thính gần đây lại hay nhớ tới thế giới trước, mỗi khi nhìn Thân Đồ Tự liền có chút không được tự nhiên, cô vội vàng ăn bánh xong, thử thương lượng, "Chúng ta học đi."
Thân Đồ Tự tuy rằng không cao hứng nhưng không đành lòng khó xử Quý Thính, chỉ là xú mặt ngồi xuống.

Quý Thính thấy anh nguyện ý phối hợp, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sẵn lúc anh chưa đổi ý nhanh nhanh bắt đầu giảng bài, chỉ là ——
"Đề này cậu hiểu chưa?" Quý Thính nói xong một bài, nghiêm túc hỏi.

Thân Đồ Tự thất thần nhìn một câu hỏi: "Tôi lớn lên khó coi sao?"
"......!Cậu như thế nào từ câu hỏi điền vào chỗ trống lại nghĩ đến vấn đề này?" Quý Thính vô ngữ.

Thân Đồ Tự nhìn về phía cô: "Cô còn chưa trả lời tôi."
"Đẹp, hiện tại có thể nói cho tôi nghe, cậu hiểu không?" Quý Thính bất đắc dĩ.

Thân Đồ Tự gật gật đầu: "Nghe hiểu, bài này không khó.

Nếu cảm thấy tôi đẹp, vì sao không thích tôi?"
"Thân Đồ Tự."
"Là bởi vì tôi mỗi tháng chỉ có 300 đồng tiền tiêu vặt? Quý Thính, tôi tuy rằng thiếu tiền tiêu vặt, nhưng tôi có nhiều bất động sản, tôi cũng người đặc biệt có tiền." Thân Đồ Tự vẻ mặt nghiêm túc.

Quý Thính bị anh nhìn có chút co quắp, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

"Là tôi tuổi quá nhỏ, hay là nói cô cảm thấy tôi chỉ có một phần tư sinh mệnh, đi theo tôi quá mệt?" Thân Đồ Tự lại đem suy đoán ngày hôm qua lặp lại một lần, chỉ là lần này bình tĩnh hơn một chút.

Quý Thính bị hỏi đến áp lực rất lớn: "Đều không phải, cậu thực tốt."
"Vậy vì sao không kết giao với tôi?" Thân Đồ Tự không hiểu, "Cô hẳn là không phải theo chủ nghĩa độc thân, vậy sớm muộn gì cũng sẽ có người yêu, vì sao người kia không thể là tôi?"
Quý Thính vô pháp phản bác, nghĩ thầm nếu cô nhất thời mềm lòng đáp ứng, vậy chỗ Thân Đồ Nhĩ sẽ vô pháp công đạo, rốt cuộc tâm ý Thân Đồ Nhĩ ngày hôm qua cũng đã xác định.

"Thân Đồ Tự, cậu thực tốt, chỉ là chúng ta không thích hợp." Quý Thính hạ quyết tâm.

Thân Đồ Tự trừng mắt: "Nơi nào không thích hợp?"
"Anh hai cậu giống như cũng thích tôi." Quý Thính nói thẳng.

Thân Đồ Tự ngây ngẩn cả người: "Gì?"
Quý Thính đối diện với Thân Đồ Tự một lát, cuối cùng buông tiếng thở dài: "Nếu tôi không đoán sai, anh hai cậu cũng thích tôi, cậu cảm thấy dưới loại tình huống này, tôi có thể suy xét ở bên cậu sao?"
Thân Đồ Tự còn đang ở trạng thái bị sốc chưa phản ứng lại, hồi lâu sau mới kinh ngạc nói: "Ý của cô là, anh hai thích cô!"
Quý Thính bất đắc dĩ nhìn anh.

Thân Đồ Tự ngơ ngẩn phát ngốc, sau một lúc lâu giật mình, mạnh miệng nói: "Có cái gì không thể suy xét, cô không thích anh ấy không phải là được sao?"
"Cậu xác định sao? Sẽ không thấy ngại?" Quý Thính nhướng mày.

Thân Đồ Tự dừng một chút, không biết vì sao đột nhiên bị kích thích, vẻ mặt hỏng mất chạy về phòng.

Quý Thính nhìn theo bóng dáng anh chạy đi xa, không khỏi thở dài.

Làm rõ cũng tốt, ít nhất làm anh ta sớm một chút mất hết hy vọng, sau này sẽ không cần càng bị thương nhiều hơn.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn hoài nghi, nam phụ ở các thế giới đều là cùng một cá nhân, nhưng thế giới này trong thân thể nam phụ có bốn nhân cách, cô không thể phán đoán chuẩn xác còn không nói, còn không thể giống như lúc trước muốn làm gì thì làm, bởi vì có anh cả kia cứ nhìn chằm chằm, cô chỉ có thể nói chuyện thật cẩn thận.

Dựa theo tính cách Thân Đồ Tự, hẳn là sẽ đi tìm Thân Đồ Nhĩ để đối chất, đến lúc đó Thân Đồ Nhĩ biết tới cảm tình của Thân Đồ Tự đối với cô, tin tưởng anh ta cũng sẽ đình chỉ tâm tư.

Quý Thính cảm thấy nhẹ nhàng, đồng thời lại không biết vì sao có chút khó chịu, suy tư một hồi cô đoán có lẽ vì ngày hôm qua ngủ không được tốt, vì thế quay trở về phòng ngủ bù, mãi cho đến chiều mới tỉnh lại, bởi vậy cũng bỏ lỡ luôn cơm trưa.

Buổi sáng ăn chút bánh kem đã sớm tiêu hóa sạch sẽ, Quý Thính xoa xoa cái bụng đói, đứng dậy đi ra ngoài kiếm ăn.

Mới vừa mở cửa phòng ra liền nhìn đến người đàn ông lạnh mặt đứng ở bên ngoài, trong nháy mắt cô tưởng là Thân Đồ Dực, mà khi nhìn đến ánh mắt đầy phức tạp mới biết được là Thân Đồ Nhĩ.

"Có việc sao?" Quý Thính đã đoán được anh vì sao đi tìm mình, biểu tình có một chút không được tự nhiên.

Thân Đồ Nhĩ đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu thanh âm trầm thấp hỏi: "Tiểu Tự nói nó thích em."
"Phải, cậu ta thông báo với tôi ngày hôm qua." Quý Thính thản nhiên nhìn.

Thân Đồ Nhĩ trầm mặc hồi lâu, chắc chắn: "Em cự tuyệt."
"Đúng vậy, cự tuyệt." Quý Thính rũ mắt.

Nghe được cô trả lời, Thân Đồ Nhĩ có chút bất đắc dĩ lại có chút chua xót, cuối cùng hiểu được vì sao ngày hôm qua khi mình xuất hiện, hai người lại ở trong mưa xối ướt nhẹp, nghĩ đến Tiểu Tự chính là lúc ấy bị cự tuyệt.

"Nếu chỉ có một nhân cách động tâm còn chưa tính, hai người cùng nói, còn ở cùng trong một thân thể, không có biện pháp lựa chọn, cho nên em cũng sẽ giống cự tuyệt em ấy giống như cự tuyệt tôi, đúng không?"
Quý Thính không nói, nhưng hết thảy đều lộ ra ở biểu tình trên mặt.


Thân Đồ Nhĩ lặng im một lát, chậm rãi mở miệng: "Anh phải nghĩ kỹ lại." Nói xong liền xoay người đi.

......! Cô đều cự tuyệt, anh ta còn chuẩn bị nghĩ cái gì? Quý Thính ẩn ẩn cảm thấy bất an, nhưng anh cái gì cũng chưa làm, ngay cả mình đuổi theo hỏi chỉ sợ cũng hỏi không ra kết quả gì.

Buổi chiều lại là Thân Đồ Tự ra tới, vẻ mặt hậm hực ngồi xuống nghe giảng bài, hiển nhiên cùng anh hai đồng thời thích một người làm anh bị kích thích không nhẹ.

Quý Thính cũng không đành lòng khi dễ Thân Đồ Tự, cô cắt đi nửa lượng bài học, cho cậu nghỉ sớm mười phút.

"Đi chơi trò chơi đi, thả lỏng một chút." Quý Thính nhìn cậu cười cười.

Thân Đồ Tự không vui: "Không cho nhìn tôi cười."
Quý Thính nhanh chóng khép miệng, nghiêm trang nhìn, kết quả Thân Đồ Tự càng thêm không cao hứng, tối tăm liếc cô một cái rồi rời đi, lưu lại một mình Quý Thính thấp thỏm.

Ừ, nhìn dáng vẻ anh đã từ bỏ, như vậy tốt rồi.

Quý Thính nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng sự tình còn phiền toái xa hơn cô tưởng, bởi vì Thân Đồ Tự mấy ngày xuất hiện liên tiếp đều là bộ dáng muốn chết không sống, tệ nhất là thấy rõ ràng anh gầy đi hẳn.

Lại một ngày, giữa trưa khi Quý Thính tuyên bố tan học, Thân Đồ Tự muốn rời đi, cô vội vàng gọi lại: "Không ăn cơm sao?"
"Không muốn ăn." Thân Đồ Tự một chút hứng thú ăn uống đều không có.

Quý Thính nhíu mày: "Cậu mấy ngày nay vẫn luôn không ăn cơm sao được?"
"Tôi không muốn ăn uống gì." Thân Đồ Tự thần sắc uể oải.

Quý Thính hít sâu một hơi, hòa hoãn nói: "Vậy không bằng kêu những nhân cách khác ra tới bổ sung đồ ăn đi? Cậu gần đây tới giờ ăn lại không ăn cơm, cuối cùng thân thể sẽ suy sụp, đến lúc đó những nhân cách khác cũng chịu tội theo."
"Như thế nào, cô đau lòng cho anh hai?" Thân Đồ Tự nâng mí mắt nhìn cô.

Quý Thính nghẹn một chút: "Tôi ai cũng không đau lòng, chỉ là đề ra kiến nghị mà thôi." Cô nói xong, thu thập đồ vật rời đi, đi tới nhà ăn.

Thân Đồ Tự quả nhiên không cùng lại đây.

Quý Thính cảm thấy việc này có chút phiền phức, nhưng lại không biết giải quyết như thế nào, trong lúc nhất thời đầu cũng nổ tung ra, mà càng tệ hơn là, Thân Đồ Nhĩ tới tìm.

"Tôi nghĩ kỹ rồi." Thân Đồ Nhĩ nghiêm túc nhìn cô.

Quý Thính dâng lên một dự cảm bất hảo: "Anh nghĩ kỹ cái gì?"
"Tiểu Tự gần đây thật buồn bực, liên quan thân thể cũng bắt đầu không được tốt, nhìn dáng vẻ này cho thấy cậu ta vì sự kiện này mà chịu đả kích rất lớn." Thân Đồ Nhĩ nhíu mày.

......!Cho nên? Anh muốn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích thành toàn cho cô cùng Thân Đồ Tự? Quý Thính mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Thân Đồ Nhĩ, không tin anh ta sẽ có tâm địa tốt như vậy.

Quả nhiên ——
"Cậu ta còn trẻ, thất tình giống như sẽ bị mất đi toàn thế giới, kỳ thật cuối cùng ngẫm lại sẽ phát hiện không có gì ghê gớm, nhưng anh thì khác, anh tuổi lớn như vậy, thoạt nhìn thất tình không có gì ghê gớm, nhưng cuối cùng đều là ngũ tạng thương tổn, cho nên nếu cậu ta đã thương tâm, vậy đừng cô phụ cậu ta." Thân Đồ Nhĩ cười tủm tỉm.

Quý Thính nheo mắt lại: "Anh rốt cuộc muốn nói gì?"
"Cô giáo Quý, chúng ta ngầm luyến đi." Thân Đồ Nhĩ nở nụ cười.

Quý Thính: "......"
"Vốn dĩ muốn dùng quyền uy làm anh trực tiếp áp bách Tiểu Tự kêu em chị dâu hai, nhưng ngẫm lại như vậy là quá tàn nhẫn, không bằng chúng ta hiện tại ngầm luyến trước, chờ cậu ta thương tâm xong hết thì đem chuyện này nói ra, dù sao em không nói anh không nói, những người khác tuyệt đối sẽ không biết, em cảm thấy thế nào?" Thân Đồ Nhĩ hỏi.

......!Chẳng ra gì, nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ này?
"Nếu em đồng ý, vậy quyết định như vậy đi, cô giáo Quý, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết giao." Thân Đồ Nhĩ nói, ấn lên mặt cô một cái hôn.

Quý Thính chinh lăng nhìn anh, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: "Thân Đồ Nhĩ, anh rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?"
"So sánh với cô giáo Quý, ngay cả xe máy đều không cần, huống chi là mặt." Thân Đồ Nhĩ cong lên khóe môi.

Quý Thính mặt đen thui: "Ngượng ngùng, tôi không đồng ý."
"Cô giáo Quý nghĩ nhiều cũng là tốt, dù sao chỉ cần cuối cùng kết quả bất biến, như vậy tính là kết cục đại đoàn viên." Thân Đồ Nhĩ tươi cười không đổi.

Quý Thính còn muốn nói cái gì, đột nhiên bị anh hư không ôm vào trong ngực, Quý Thính sửng sốt một chút, mới ý thức được Thân Đồ Nhĩ chỉ là đem cánh tay bao phủ lại, kỳ thật vẫn chưa đụng tới cô.

......!Loại bộ dáng này, thật cẩn thận muốn ôm lại không dám ôm, đâu giống như tên khốn kiếp vừa rồi trộm hôn cô.

Quý Thính vừa muốn đẩy anh ra, liền nghe được ở bên tai thấp thấp thanh âm: "Cô giáo Quý cũng đừng cự tuyệt, anh cũng sắp 30, thật vất vả mới tâm động một lần, lại bị cự tuyệt lặp đi lặp lại nhiều lần, liền tính da mặt dày cũng sẽ cảm thấy rất mất mặt."
Quý Thính giật mình, còn chưa nói gì anh đã buông cô ra, cười tủm tỉm duỗi tay xoa nhẹ tóc cô: "Tuy rằng như vậy có điểm thực xin lỗi Tiểu Tự, nhưng mà cô giáo Quý quá đáng yêu, anh căn bản không có biện pháp nào từ bỏ được."
"......" Cũng không biết là ai, một khi hiểu lầm cô và Thân Đồ Dực liền lập tức từ bỏ, hiện giờ đến loại tình trạng này, cũng là thế gian hiếm thấy.

Quý Thính liếc anh một cái, xụ mặt xoay người rời đi.

Nhưng có một điểm cô và Thân Đồ Nhĩ nghĩ giống nhau, người thiếu niên cảm tình tới nhanh đi cũng nhanh, đặc biệt là Thân Đồ Tự loại này vừa mới thích cô hai ngày đã bị cự tuyệt, hẳn là càng dễ dàng đi ra mới đúng.

Nhưng mà từng ngày từng ngày đi qua, chỉ thấy Thân Đồ Tự càng thêm nặng nề, thời gian phát ngốc cũng càng ngày càng dài, chứng thất tình giống như sẽ không tốt lên.

Lại một tuần qua đi, một lần Quý Thính đi phòng bếp lấy đồ ăn, trên đường gặp được Thân Đồ Dực.

Bởi vì Thân Đồ Tự ý tưởng chiếm cứ thân thể quá mãnh liệt, Thân Đồ Dực trong khoảng thời gian này rất ít ra tới, mỗi lần ra tới đều trực tiếp đi công ty, cho nên lần này là lần đầu tiên sau khi Quý Thính say rượu mới gặp lại.

Vừa thấy đối phương, liền nhớ lại lần say rượu điên khùng, Quý Thính có chút xấu hổ cười cười.

"Cô giáo Quý thật là có năng lực thật giỏi, làm hai người em tôi đều xua như xua vịt." Thân Đồ Dực đôi mắt tựa hồ bắn ra băng.

Quý Thính ngây ngẩn cả người: "Anh......" Anh ta làm sao mà biết được?
"Tiểu Tự đem chuyện này nói cho lão tam, lão tam nói với tôi," Thân Đồ Dực nhớ tới chuyện này, liền giận đến muốn đuổi người này ra ngoài lập tức, "Nếu không phải lão tam nói ra, chỉ sợ tôi hiện tại còn chẳng hay biết gì đi."
......!Thân Đồ Sam cái đồ miệng rộng! Thân Đồ Tự cũng thế, không thể giống người trưởng thành mà nghẹn đi sao? Quý Thính phía sau lưng đều muốn toát ra mồ hôi, cười gượng một tiếng vừa muốn giải thích, đã bị Thân Đồ Dực ngắt lời: "Cô giáo Quý huỷ hoại hơn mười khối sàn nhà của tôi, còn nhớ rõ?"
Quý Thính sửng sốt một chút, nhớ tới lần say rượu kéo sô pha trên sàn nhà, kết quả làm sàn nhà bị trầy ra hai đường dài: "Nhớ, nhớ rõ."
"Hợp đồng bồi thường tôi đã kêu luật sư nghĩ xong, cô theo đó bồi thường là được." Thân Đồ Dực lạnh nhạt nhìn.

Quý Thính nuốt nước miếng: "Bao nhiêu tiền?"
"Một khối 37 vạn, cộng lại 481 vạn, còn có, cô vi phạm sư đức cùng Tiểu Tự không minh bạch, tôi sẽ y theo hiệp ước giải trừ hợp đồng lao động với cô, hơn nữa cô phải dựa theo tỉ lệ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng 130 vạn, tổng cộng là 611 vạn."
"......"
"Cô giáo Quý trả không nổi?" Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình.

Quý Thính cương một lát, như máy móc rỉ sắt cứng đờ gật đầu: "Không trả nổi......" Tính ra cô ở thế giới này làm gia sư cả đời cũng không trả nổi bồi thường nhiều như vậy.

"Tôi có một đề nghị có thể giúp cô giáo Quý trả hết nợ nần, cô có hứng thú sao?" Thân Đồ Dực nhìn nhìn.

Quý Thính đối diện với anh một lát, cảm thấy sẽ không phải là một đề nghị tốt đẹp gì, nhưng việc đã đến nước này, cô chỉ có thể gật đầu.

Thân Đồ Dực trầm mặc nhìn Quý Thính hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Hai người em này cũng tôi thoạt nhìn tính tình bất đồng, nhưng đều vô cùng bướng bỉnh, chỉ có đụng phải tường cứng mới có thể biết quay đầu lại, tôi muốn cô đồng ý kết giao với bọn họ, cũng nghĩ cách làm cho họ mau chóng chán ghét cô, điều kiện là, không thể làm cho họ phát hiện cô chân đứng hai thuyền, nếu không ảnh hưởng đến quan hệ anh em của họ, tôi sẽ khiến cô gấp trăm lần hoàn lại."
"......".