Chương 48 Thử váy dạ hội


Bất chợt trời đổ cơn mưa to không báo trước. Bạch Hiểu Nguyệt lấy tay che trên đầu nói với Vân Thiên Lâm: “Chúng ta mau vào trong thôi, ngày mai anh còn có một buổi tiệc quan trọng, không khéo anh lại bị cảm lạnh.”


Vân Thiên Lâm cởi áo ngoài ra che cho Bạch Hiểu Nguyệt cũng lo lắng nói: “Ôm sát vào người anh, coi chừng dính mưa.”


Bạch Hiểu Nguyệt làm theo lời anh nhưng cơn mưa bất chợt này đổ rất to, những hạt mưa rơi xuống trúng người cũng rất đau, cả hai người không kịp phòng bị cho nên bị dính nước mưa không ít.


Vân Thiên Lâm che chắn cho Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Anh dẫn em đến một nơi, đây là chỗ mà lúc nhỏ bố thường xuyên dẫn anh ra đây chơi.”


VietWriter


Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu nói: “Vậy anh còn không mau lên, anh đi chậm thật đấy.”


Vân Thiên Lâm cũng đáp trả: “Không phải là tại đợi em hay sao? Còn trách anh đi chậm.”


Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhiều lời: “Anh nói nhiều quá, đi nhanh.”


Vân Thiên Lâm hạnh phúc về sự càm ràm của cô, chẳng mấy chốc đã đến một ngôi nhà gỗ xinh xắn.


Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, Vân Thiên Lâm vắt cái áo ướt sũng rồi đem lên phơi trên một cái đinh, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn anh đi tới lau nước mưa trên mặt anh trách móc: “Xem anh kìa, chỉ biết che cho em, còn anh ướt như chuột lột rồi. Anh phải biết quan tâm thân thể của anh trước chứ.”


Vân Thiên Lâm cười đùa: “Đâu có được, anh phải bảo vệ em trước, anh kết hôn cũng được một thời gian, nhưng vẫn chưa làm ăn gì được. Anh phải bảo vệ thân thể em thật an toàn thì ăn mới có cảm giác.”


Bạch Hiểu Nguyệt đánh anh: “Anh đúng là lưu manh, ở đây cũng có thể nghĩ được chuyện này.”





Đọc nhanh ở VietWriter


Vân Thiên Lâm cười ha ha. Anh quay sang dắt tay cô chỉ những đồ vật thường được bố dạy anh cách làm bằng gỗ, những chỗ anh thường ngồi. Vân Thiên Lâm còn kể những chuyện khi còn nhỏ không vâng lời bị bố anh mắng. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi nghe anh kể thỉnh thoảng cười lên vài tiếng vì anh thật là nghịch. Cô nói: “Vân Thiên Lâm, nếu như có được một điều ước, anh nghĩ em sẽ ước gì.”


Vân Thiên Lâm suy nghĩ nhưng trong đầu không có câu trả lời, anh nói đại một ý nào đó: “Anh nghĩ em thích tiền nhất cho nên chắc là có thật nhiều tiền đúng không?”


Bạch Hiểu Nguyệt phụng phịu đánh anh nói: “Anh quá đáng thật, anh quên rồi sao, anh có rất nhiều tiền, mà tiền của anh cũng là của em. Chỉ cần trong tài khoản lớn hơn 1 tỷ là em đã hoa mắt chóng mắt rồi huống hồ anh có nhiều đến nỗi em không đếm xuể cần gì phải ước nữa.”


Vân Thiên Lâm hạ giọng như hối lỗi, cười cười lấy lòng cô: “Anh quên mất điều này, cho nên mới nói em không thể giàu nổi, cả đời chỉ có thể dựa vào anh mới mong làm giàu.”


Bạch Hiểu Nguyệt biểu hiện anh rõ là trẻ con, cô nhìn anh nghiêm túc nói: “Nếu như có một điều ước, em ước mình có thể quay trở ngược lại quá khứ đến đúng vào thời điểm khi anh còn là một cậu bé để chứng kiến anh có hình dạng thú vị thế nào?”


Vân Thiên Lâm nhìn cô mỉm cười hạnh phúc, ôm cô vào lòng nói: “Cảm ơn em đã đến với thế giới của anh. Nếu như có một ngày mất em, anh không biết thế giới của mình lúc ấy sẽ ra sao nữa.


Nếu như có thể anh nguyện ước suốt đời này em đừng thay lòng vì anh rất sợ một lúc nào đó em không còn yêu anh nữa. Có thể anh sẽ không sống được mất.”


Bạch Hiểu Nguyệt đôi mắt rưng rưng nhìn anh, cô ôm chặt ôm eo, khuôn mặt dụi dụi vào trong lồng ngực anh. Anh có nỗi sợ của anh, cô cũng có nỗi sợ của mình nhưng suy cho cùng đều là sợ phản bội. Cô không biết làm thế nào mới tốt, làm thế nào cả hai mới không nghi ngờ về nhau nữa. Nhưng mà nếu không yêu làm sao không có nghi ngờ. Có lẽ là nên thuận theo tự nhiên. Cô nói với anh: “Thiên Lâm, trời tạnh mưa rồi, chúng ta vào nhà thôi.”


Vân Thiên Lâm nâng mặt cô lên, lau đi nước mắt đang chảy trên mặt, anh nói với cô: “Chúng ta vào nhà thay đồ nào.”


Vân Thiên Lâm ngồi xuống, tay chỉ lên lưng anh nói: “Trèo lên, đột nhiên anh muốn cõng em.”


Bạch Hiểu Nguyệt mắng anh rõ là trẻ con nhưng vẫn ngồi lên lưng anh cho anh cõng. Đoạn đường đi vào nhà, chẳng ai nói ai câu nào nhưng tình cảm họ cảm nhận cho nhau rất rõ.


Vào đến phòng, Vân Thiên Lâm để cho Bạch Hiểu Nguyệt vào tắm trước, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt không chịu, nói: “Anh ướt nhiều hơn em, anh mau vào trong tắm rửa đi. Coi chừng bệnh nặng.”


Vân Thiên Lâm cũng không chịu thua nói: “Anh là đàn ông, chút này thì có là gì, em khác, sức đề kháng của em không tốt, rất dễ nhiễm bệnh. Em mau vào tắm trước đi.”


Bạch Hiểu Nguyệt biết không thể tranh cãi lại anh được, cô đành đưa ra kiến nghi: “Thế này, chúng ta cùng vào tắm chung. Như thế là có thể không phải trước sau nữa. Nhưng anh nhớ là chỉ được tắm chung, không được làm gì khác.”


Vân Thiên Lâm không ngờ anh lại được hậu mãi đến vậy. Anh bế cô vào trong nhà tắm ngay lập tức không chần chừ nói lớn: “Cảm ơn em đã thương cho thân thể của anh, anh sẽ báo đáp em thật tốt.”


Bạch Hiểu Nguyệt bị bất ngờ anh ẵm lên vào trong nhà tắm, cô thét lên: “Vân Thiên Lâm, anh lại làm càn.” Thế là trong phòng tắm đều vang lên tiếng cười đùa của cả hai người. Tối hôm đó, cả hai tắm xong lên giường ôm nhau cho đến khi trời sáng.


Hôm sau, Vân Thiên Lâm chở Bạch Hiểu Nguyệt về nhà, trên đường đi anh nói: “Hiểu Nguyệt, hôm trước anh có nói chúng ta sẽ đi dự một buổi tiệc trong giới kinh doanh của thành phố. Chính là hôm nay.”


Bạch Hiểu Nguyệt không quan tâm gì đến buổi tiệc gì đó cho lắm, cô đang bận nhìn tấm thể mà Đặng Cầm cho cô, cô nói lấy lệ: “Em biết rồi, anh chuẩn bị quần áo chưa.”


Vân Thiên Lâm dở khóc dở cười nói: “Anh đang chở em đi lựa váy dạ hội cho em đây.”


Bạch Hiểu Nguyệt đang nghĩ xem chỗ nào có thể cẩn thận nhất cất tấm thể này, nếu như mất thì cô đúng là xui xẻo thì nghe anh nói thế, cô trợn tròn mắt: “Là hôm nay, anh không đùa đấy chứ.


Thôi, em đổi ý rồi không đi nữa. Giới nhà giàu lắm quy luật, em đi chỉ tổ làm anh mất mặt thêm.”


Vân Thiên Lâm thế nào cũng biết cái tính thất thường sáng nắng chiều mưa của cô, mới đồng ý đó quay sang một cái đã đổi thành ý khác, anh cũng không lạ gì nữa, anh nói: “Cũng được thôi, có điều anh sẽ gọi điện về cho ông nội với mẹ nói em không muốn cùng anh dự tiệc.”


Bạch Hiểu Nguyệt đảo mắt liên hồi, anh kêu cô tham gia buổi tiệc đó chính là nhằm mục đích giới thiệu cô là phu nhân của nhà họ Vân. Nếu như anh gọi cho ông nội với mẹ chẳng khác nào họ biết được cô đối xử tệ bạc với Vân Thiên Lâm, cô lại lập tức nói lại: “Ai bảo với anh là em không đi, khỏi cần điện. Để em đi, được mặc quần áo đẹp với đồ ăn ngon ai mà không thích chứ.”


Vân Thiên Lâm nhếch miệng lên cười, lắc lắc đầu. Đến một cửa hàng thời trang có tiếng, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn quần áo bên trong nhiều đến mức nhức đầu, cô nhất quyết ngồi một chỗ nhìn anh lựa cho cô.


Đứng trước mỗi một chiếc váy, Vân Thiên Lâm đắn đo, suy nghĩ chỗ nào nên lộ, chỗ nào không nên lộ sau đó mới bảo cô đi thay. Trong một phút nông nổi và say mê cơ thể của Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Thiên Lâm bảo cô thay cả chục chiếc váy dạ hội và lấy hết những bộ cô đã thử.


Lúc bước ra khỏi cửa hàng, tay anh xách không xuể còn phải nhờ cô xách dùm thêm mấy túi. Bạch Hiểu Nguyệt đau khổ hỏi: “Nhân vật chính là anh tại sao lại mua cho nhân vật phụ là em đây nhiều như vậy. Mà mua nhiều cũng không mặc hết, anh quá hoang phí rồi.”


Vân Thiên Lâm chất đồ vào trong xe, lấy từ tay cô thêm mấy cái túi sắp xếp lại cẩn thận rồi nói: “Anh mua đồ cho vợ anh thì có gì sai, nào lên xe. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”


Vừa về đến nhà, Bạch Hiểu Nguyệt đã lập tức chạy thẳng lên lầu. Cô không muốn làm cho anh mất mặt nên cả buổi chiều hôm đó cô chuẩn bị rất kỹ. Mặc dù anh có nói sẽ mời chuyên gia trang điểm cho cô, nhưng mà cô không thích, thời còn sinh viên, cô rất thích về khoản làm đẹp cho nên có học qua các kiểu make up cho nên cái này không làm khó được cô.


Vân Thiên Lâm ngồi ở sô pha trong phòng nhìn về phía đồng hồ, lên tiếng: “Hiểu Nguyệt em xong chưa?”


Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy phiền phức, đây không biết là lần thứ bao nhiêu anh hối thúc cô rồi. Cô đóng nắp son lại, quay qua nói với anh: “Đừng hối nữa, em nghe muốn phát phiền. Đi thôi, em xong rồi.”


Vân Thiên Lâm vui mừng nghe câu nói này của cô, anh đứng phắt dậy bước đến phía cô, đột nhiên anh sững sờ trước vẻ đẹp của cô. Bình thường tuy cô có trang điểm rất dễ thương, đáng yêu, xinh đẹp nhưng lần này lại khác, không giống với thường ngày mà là một cô gái rất quyến rũ, vừa nhìn muốn yêu.





Bạch Vân Khê bị Trình Lãng chê trách, cô ta trợn tròn mắt nhìn Trình Lãng, vậy mà anh ta vì chuyện làm ăn mà dám bắt nạt cô. Sự thù ghét Bạch Hiểu Nguyệt lại tăng thêm mấy phần trong lòng Bạch Vân Khê.


Trình Lãng quay qua nhìn Vân Thiên Lâm xem như đã giải quyết xong, anh ta đưa tay ra bắt tay với Vân Thiên Lâm thì Vân Thiên Lâm ôm eo Bạch Hiểu Nguyệt rời đi, từ chối cái bắt tay ấy. Vân Thiên Lâm khinh thường những người vì lợi ích mà sẵn sàng đối xử tệ với người mà mình yêu thương.


Trình Lãng nhìn bàn tay mình hờ hững giữa không trung, anh ta thu tay lại nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía bàn tay ai kia đang ôm lấy eo cô. Không hiểu sao Trình Lãng anh lại cảm thấy có chút khó chịu.


Đúng lúc đó, đằng sau Lăng Phong đã chứng kiến một màn vừa rồi, anh đi đến nói bóng gió mấy câu: “Trình Lãng, anh có cảm thấy vị hôn thê của anh giống như một người giàu mới nổi không?


Ở đây có không ít người xuất thân từ tầng lớp bình thường nhưng trông họ cũng không kệch cỡm như cô ấy.”


Bạch Vân Khê nhìn người mình, chẳng qua cô có đeo nhiều vàng một chút, nhìn sao thì cũng thấy quý phái sao lại giống nhà giàu mới nổi được. Anh ta đúng là có mắt như mù. Bạch Vân Khê tức giận nhìn người đàn ông trước mặt đang chửi xéo mình. Nhưng cô vừa rồi bị Trình Lãng mắng một lần cho nên lần này cũng chỉ giữ ấm ức trong lòng, không dám lên tiếng. Trình Lãng bị Lăng Phong nói thẳng như vậy không khỏi thấy ngượng ngập và xấu hổ.