Chương 396

15 phút sau, Vân Thiên Lâm dừng lại xe, tiếng phanh xe gào thét giữa đường lớn cho thấy sự phẫn nộ của anh lớn đến cỡ nào. Cái câu nhạt hơn cháo trắng cứ vởn quanh đầu Vân Thiên Lâm, làm anh không thể nào tập trung lái xe được. Chỉ khi đứng trước mặt cô, anh nén giận, gằn lên từng chữ.

“Hiểu Nguyệt, không còn sớm nữa, cùng anh trở về nhà.” Nhìn Vân Thiên Lâm vươn tay ra, Bạch Hiểu Nguyệt dứt khoát không nhúc nhích ngồi yên vị trên sô pha.

“Em không muốn về!” Bạch Hiểu Nguyệt giận dỗi quay mặt sang một bên. Cô không về đấy thì sao nào.

“Không về?”

“Không về!”

“Suy nghĩ kỹ rồi?”

“Đã nghĩ kỹ!” Bạch Hiểu Nguyệt chơi ăn vạ, xem anh làm gì cô. Bảo cô về thì cô sẽ về sao? Bảo cô cưới thì cô phải cưới? Cô cũng có giá cơ mà, đâu phải mặt hàng giảm giá 50 phần trăm không ai cần.

“Được, vậy thì đừng trách anh.” Vân Thiên Lâm cúi người, anh bế ngang cô lên. Bạch Hiểu Nguyệt kinh hãi hét lên một tiếng nhỏ, nhanh chóng ôm lại cổ anh, sợ mình bị té ngã.

“Anh chơi xấu.”

“Thế này mà gọi là chơi xấu? Anh chưa khiêng em về là may đấy.” Bạch Hiểu Nguyệt bỉu mối, tưởng anh sẽ quỳ xuống năn nỉ cô trở về hay là gì đấy. Tại sao cô lúc nào cũng chịu thua anh. Thật là không công bằng.

“Được rồi, anh bỏ em xuống, để em tự đi. Người ta nhìn kìa.” Bạch Hiểu Nguyệt không muốn anh bế cô giữa thanh thiên bạch nhật, cô giãy nãy muốn đi xuống.

“Không được động đậy.” Vân Thiên Lâm quát lên, cô xấu hổ thì anh lại càng muốn cho cả thế giới này biết cô chính là vợ anh. Để có mà cô chê anh nhạt hơn cháo thì cũng sẽ không có ai dám tơ tưởng đến vợ của Vân Thiên Lâm này, hãy sống với cháo đi.

Về đến nhà, Bạch Hiểu Nguyệt khoanh hai tay lại, ngồi trên ghế ăn. Cô chăm chú nhìn Vân Thiên Lâm đang ăn cơm, nhìn sự bình tĩnh của anh cô thật sự hiếu kỳ. Anh không để ý đến mấy lời của Giai Giai sao? Cô cứ tưởng về nhà anh sẽ truy hỏi cô mấy vấn đề đó, ai ngờ thành ra cô lại là kẻ tò mò muốn biết kết quả.

“Ăn đi, trên mặt anh không có cơm. Anh cảm nhận được con anh đang biểu tình.”

Bạch Hiểu Nguyệt thật muốn ném chén cơm vào mặt anh, cái gì mà con anh, con em. Kể từ khi cô có thai, mỗi lần mở miệng ra là con này con nọ. Sau này đứa trẻ được sinh ra, anh sẽ cưng nó còn hơn cả cô. Bạch Hiểu Nguyệt tức tối ăn cơm, cô vừa nhai vừa mắng Vân Thiên Lâm chết tiệt.

Đột nhiên Vân Thiên Lâm hỏi một câu, làm Bạch Hiểu Nguyệt phải rút lại mấy lời vừa rồi.

“Em thích thể loại hẹn hò nào?”

Tốc độ tư duy của Vân Thiên Lâm đúng là không sai sánh bằng. Khi bạn đang ở số một, thì Vân Thiên Lâm lại hỏi bạn số hai.

Bạch Hiểu Nguyệt lén giương đôi mắt lên nhìn Vân Thiên Lâm, cô nhìn biểu hiện của anh rất tự nhiên. Quả nhiên là khuôn mặt lạnh lùng đã tôi luyện được nhiều năm, nói đến yêu đương sắc mặt cũng không đổi.

Vân Thiên Lâm buông đôi đũa trong tay xuống. Anh đi tới nhấc Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên đùi mình. Vân Thiên Lâm nhíu mày, không phải là đang mang thai sao? Sao cô vẫn nhẹ như trước, anh phải ép cô ăn nhiều một chút.

“Không phải ai nói là anh rất chán sao? Yêu đương không có, tình yêu không nhiệt tình, hẹn hò cũng không, so với cháo trắng còn nhạt hơn. Chẳng lẽ em không muốn anh cầu hôn?”

Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng Vân Thiên Lâm đã quên, không để ý mấy lời này. Vì nãy giờ trông anh rất bình thản. Hóa ra trong lòng đang suy nghĩ biện pháp.

“Em nói xem em thích nhất là hẹn hò như thế nào?”