Chương 104


“Giai Giai, em đến rồi.”


Giai Giai gật đầu, trong tay xách giỏ trái cây theo, cô nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên xe lăn đánh giá một lượt. Tuy rằng Chu Nhã Tĩnh mặc quần áo bệnh nhân nhưng mà cũng không thể che giấu vẻ đẹp hơn người của cô, cô ta đích thị là một người không tầm thường. Hai người phụ nữ cứ như thế đánh giá qua lại, Giai Giai cười cười, đem giỏ trái cây đặt trên bàn.


“Nghe tiểu Bạch nói, anh xảy ra tai nạn đang nằm viện, cho nên em mới chạy tới đây thăm anh, xem anh vẫn còn sống chứ.” Giai Giai nhìn anh cười cười, miệng lưỡi làm bộ giống như trước đây.


“Tiểu Bạch? Ý em là Bạch Hiểu Nguyệt?” Giai Giai gật gật đầu, Cố Thần bất đắc dĩ cười cười nói thêm: “Không ngờ cô ấy lại mồm miệng đến thế, thấy anh bị thương cũng dám trêu chọc. Chưa chi đã đồn anh là sắp chết.” Giai Giai xấu hổ cười cười, nhìn anh, anh có vẻ tốt hơn cô nghĩ nhiều.


Cố Thần nhìn Giai Giai, anh nói: “À, đây là bạn của anh trước kia, mới từ Paris trở về, Chu Nhã Tĩnh.”


Chu Nhã Tĩnh an tĩnh nhìn Trần Giai Giai, vừa mới nghe Giai Giai với Cố Thần nói chuyện, Chu Nhã Tĩnh cũng biết cô gái này chính là bạn của vợ Vân Thiên Lâm. Trong lòng Chu Nhã Tĩnh tính toán, rồi mỉm cười chào hỏi với Giai Giai.


Hai người phụ nữ nhìn nhau một hồi lâu, Chu Nhã Tĩnh liền lấy cớ trở lại phòng nghỉ ngơi. Trong phòng lại đột nhiên an tĩnh. Cố Thần không định liệu được chuyện này, anh không biết chuyện này Vân Thiên Lâm có kể cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe chưa.


“Cô ấy là bạn gái cũ của Vân Thiên Lâm?” Giai Giai hỏi. Cố Thần gật gật đầu thay cho lời nói, anh không nói gì.


“Cô ấy mới từ Paris trở về? Bọn anh đều biết và ngay cả Vân Thiên Lâm cũng biết cô ấy nằm viện?” Cố Thần tiếp tục gật gật đầu. Giai Giai trong lòng cảm thấy người phụ nữ đó có một chút nguy hiểm, cô mới không tin cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây là co ý tốt, hành động của cô ta thật đáng nghi, vậy mà nói cái gì là không thể làm người yêu của nhau được thì có thể làm bạn bè. Đúng là nói dối trơn tru, có quỷ mới tin.


Tình yêu không thành, đã chia tay mà còn có thể làm bạn bè nói chuyện bình thường sao, vả lại vừa rồi Chu Nhã Tĩnh còn nói những lời đó, một chữ cô cũng không tin.


“Chuyện này em cứ để cho họ tự mình xử lý. Em phải tin tưởng Vân Thiên Lâm có thể xử lý tốt chuyện này, chúng ta không cần phải nhúng tay vào, làm không tốt sẽ lại càng loạn hơn nữa. Chính Vân Thiên Lâm tự mình nói với Bạch Hiểu Nguyệt sẽ tốt hơn, để cô ấy nghe được từ một người khác mà không phải Vân Thiên Lâm sẽ không được hay lắm.”


Giai Giai tính định sẽ gọi điện thoại nói với Bạch Hiểu Nguyệt, bị Cố Thần nói như vậy, cô cảm thấy đúng là có lý thật, cô đột nhiên xen vào chuyện nhà người ta thì không hay lắm. Nhưng mà chuyện này đã nghiêm trọng lắm rồi, sao cậu ấy có thể lại không hay biết chuyện gì được nhỉ?


“ Có phải đàn ông các anh gặp loại chuyện này nhất định sẽ không nói cho vợ mình biết, đến lúc đó Bạch Hiểu Nguyệt cái gì cũng không biết. Nhỡ một ngày nào đó, người phụ nữ kia đến giễu võ dương oai trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt, nói cô ta chính là bạn gái của Vân Thiên Lâm, bọn anh có nghĩ đến cảm giác của Bạch Hiểu Nguyệt sẽ khó chịu như thế nào không.”


Đàn ông đều là như thế, chỉ nghĩ gạt người phụ nữ, tưởng họ không biết gì là xong chuyện. Nhưng bọn họ có nghĩ đến giấy không thể gói được lửa, một khi đã biết, sẽ tạo nên một vách ngăn sâu hơn mà thôi.


“Cậu ấy sẽ xử lý tốt, cứ tin tưởng ở Vân Thiên Lâm.”


Trần Giai Giai không đứng ở vị trí của đàn ông nên không biết trong đầu họ đang nghĩ gì, cô chỉ đứng góc độ của Bạch Hiểu Nguyệt, và còn là góc độ của cô, cô nhận thấy chuyện này thật sự là không công bằng cho Bạch Hiểu Nguyệt. Tại sao bọn họ lại giấu Bạch Hiểu Nguyệt, không cho cô ấy biết rõ sự tình. Nhưng mà Cố Thần nói cũng có phần đúng, chuyện người trong cuộc thì cứ để người trong cuộc giải quyết, nếu như Bạch Hiểu Nguyệt bị tổn thương, cô sẽ là người bên cạnh cậu ấy vậy.


Công ty, Bạch Hiểu Nguyệt vừa đi ra đến cửa đã thấy xe đợi sẵn. Đối với chuyện này, cô không một chút cảm kích. Mỗi ngày tan tầm đều có xe đợi cô ở đây, cô bước lên xe thì A Nham nói Vân Thiên Lâm đã trở về trước.