Hạ Băng lái xe một cách vô định trên đường.

Đến cuối cùng cô cũng không biết mình muốn đi đến đâu.

Cứ chỗ nào có thể rẽ thì cô sẽ rẽ.

Sau một hồi đi lòng vòng, Hạ Băng không ngờ mình vậy mà lại đến quán bar..
Cô đưa mắt lên nhìn tên quán.
Sweetie...
Hạ Băng nhớ nơi này mình mới chỉ đến một lần hồi đại học cùng với bạn.

Không ngờ trong lúc vô tình lại quay lại lần hai.

Mà lần quay lại này thì có hơi đặc biệt..
"Kính chào quý khách.

Không biết quý khách đến đây một mình hay là cùng bạn?"

Hạ Băng vừa bước chân vào quán đã được một nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đón.

Nói thật tâm trạng cô lúc này không mấy tốt nên cũng không muốn nói nhiều thêm mà chỉ để lại một câu cho phục vụ.
"Tôi đến đây một mình! Phiền anh dẫn tôi đến chỗ nào khuất nhất ở trong quán! Tôi muốn yên tĩnh!"
Nhân viên phục vụ nhìn Hạ Băng một lượt từ trên xuống dưới xong thầm tặc lưỡi vì vẻ đẹp của cô.

Không ngờ sống ba mươi năm trên đời này, tiếp xúc rất nhiều khách khác nhau.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một vị khách đến cái nơi không mấy trong sạch này vẫn còn giữ được vẻ sang trọng cùng thanh cao.

Nhan sắc sinh ra như để làm minh tinh..
Nhiều chuyện là vậy nhưng từ đầu đến cuối phục vụ cũng không nói thêm câu gì quá phận.

Y dẫn Hạ Băng vào một góc khuất của quán, nơi đảm bảo theo yêu cầu của cô sau đó thì rời đi..
..
Hạ Băng vừa ngồi xuống ghế liền gọi một chai rượu mạnh.

Nếu đã đến đây rồi vậy thì cô cũng không muốn e dè nữa.

Cứ xõa cho hết mình.

Biết đâu sau khi tỉnh rượu lại không đau khổ như bây giờ nữa.
Nhân viên pha chế sau khi được yêu cầu thì để một chai rượu trước mặt Hạ Băng, kèm theo cả một cái ly.
Hạ Băng với tay cầm lấy chai rượu, vặn nắp và bắt đầu rót.
Từ trong bình màu sẫm chảy ra một dòng chất lỏng màu vàng sóng sánh mấy lần trong ly rồi mới chịu nằm yên.

Đột nhiên Hạ Băng cảm nhận được một mùi nồng nặc của cồn.

Tự dưng cô không muốn uống nữa..
Hạ Băng chưa từng uống loại rượu mạnh như này.

Có uống cô cũng chỉ uống rượu vang, loại nhẹ nhất trong tất cả.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô không được vui vẻ, Hạ Băng quyết định phá lệ một lần.


Cô kìm nén lại nét khó chịu trước mùi của loại rượu này, nhắm chặt mặt và nhất quyết nâng ly để uống cạn..
Ly rượu sắp được đưa đến gần miệng thì Hạ Băng có cảm giác cổ tay mình bị ai đó giữ lại.

Đôi mắt đang nhắm chặt của cô cũng phải mở ra và mang theo vài tia khó chịu..

Nét mặt Hạ Băng thoáng khựng lại, sự khó chịu khi nãy cũng tan biến hoàn toàn.

Đôi môi đỏ mọng của cô cũng mấp máy liên hồi nhưng lại không nói thành lời..
Người trước mặt này làm cho Hạ Băng không ngờ tới..
"Diệp Tâm Bách!"
Hạ Băng kinh ngạc hô lên một cái tên.

Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn không nói thành lời, khó khăn lắm mới đem toàn bộ ý thức trở về hiện tại để gọi tên người trước mặt này.
"Không ngờ cậu vẫn còn nhớ tên mình.

Thật là kinh hỉ nha." Diệp Tâm Bách cười nói một cách sảng khoái, có vẻ như việc Hạ Băng vẫn còn nhận ra y đã làm cho Diệp Tâm Bách nở hoa trong lòng rất nhiều.
"Cậu cứ nói quá...!dù sao chúng ta cũng học cùng nhau từ mẫu giáo còn gì."
Hạ Băng gặp được người quen thì tâm trạng nháy mắt tốt lên trông thấy.

Cô cũng không còn hứng thứ với thứ đồ uống trước mặt.

Việc Hạ Băng hứng thú lúc này là trò chuyện tâm sự cùng bạn "thanh mai trúc mã" của cô sau bao nhiêu năm xa cách..
"Cũng không thể nói vậy được.

Dù gì mình cũng đã đi năm năm, nếu cậu có quên cũng không thể trách." Diệp Tâm Bách vẫn giữ thái độ chuẩn mực từ đầu đến cuối.

Không hiểu sao Hạ Băng lại thấy không thoải mái cho lắm.
"Cậu sao lại xa cách như vậy? Nhớ khi trước hai đứa mình thân lắm mà?" Đến cuối cùng Hạ Băng vẫn không thể coi như không có chuyện gì trước thái độ lạnh nhạt của Diệp Tâm Bách.

Cô thật lòng nhớ người ta là bạn mà thân thiện, tươi cười.

Còn người ta thì sao,? Vẫn bộ dáng giữ phép lịch sự như với một người lạ.

Hạ Băng không tài nào nuốt trôi cơn tức này..

"Đó là trước kia.

Dù sao bây giờ cậu cũng là người đã có gia đình.

Chúng mình cũng không thể tự nhiên như hồi đó được."
Diệp Tâm Bách vừa nói xong vẻ mặt Hạ Băng như nứt ra.

Không ngờ cuộc hôn nhân không mấy vui vẻ của cô lại bị đem thành lý do khiến cho ngay cả tình bạn mười lăm năm của cô và y tan vỡ một cách nhanh chóng như vậy.

Ngoài ra nó còn đẩy hai người vào tình cảnh mất tự nhiên như hiện tại..
Hạ Băng không khỏi cười nhạt trước tất cả mọi chuyện..

Diệp Tâm Bách nhìn Hạ Băng đột nhiên cười cũng không hiểu mọi chuyện lắm.

Nhưng y có thể mơ hồ đoán ra, cuộc hôn nhân kia của cô cũng không hạnh phúc như mình nghĩ.

Nếu không Hạ Băng cũng chả bao giờ đến cái nơi mà cô ghét nhất này - quán bar.
"Chuyện đó bỏ qua một bên đi.

Nói xem, lần này cậu về nước để làm gì? Sẽ không phải là kết hôn đó chứ? Khi đó nhớ đưa thiệp cưới nha.

Mình và...anh Tử An nhất định sẽ đến."
Hạ Băng toan nói "chồng" nhưng đến cuối cùng lời bật ra đến miệng lại đem sửa thành "anh Tử An".

Cô cũng không muốn lợi dụng lúc người ta không có mặt mà gọi bừa.

Mối quan hệ của cả hai người cũng chưa phát triển đến mức đó...