“Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, ta sẽ chờ ngươi ở Đại Thành điện.” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê nở nụ cười, đây là lần đầu tiên và duy nhất từ sau đêm đó đến nay nụ cười của nàng không mang theo tia trào phúng nào, nụ cười trong sáng phảng phất như thuở ban đầu, khuynh thành mà tuyệt thế.

Vệ Minh Khê lẳng lặng nhìn Dung Vũ Ca, tâm tình vốn nặng nề như hồ nước cạn trong suốt một tháng qua, giờ đột nhiên như thể có thêm vài giọt nước được rót vào, khẽ khuấy động vào nơi tù đọng, làm nảy sinh thêm một chút sinh khí và hy vọng cho nó, khiến Vệ Minh Khê lần đầu tiên cảm thấy giữa nàng và Dung Vũ Ca có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Vệ Minh Khê đưa tay muốn chạm vào dung nhan Dung Vũ Ca, nhưng bị nàng tránh được. Dung Vũ Ca xoay người rời đi, Vệ Minh Khê nhìn bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung…Mặt nước vừa mới được khuấy động lại khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu, im lìm như chết. Vệ Minh Khê khổ sở lắc đầu, xem ra một lần quay đầu, trăm tuổi đã qua*, Vệ Minh Khê khẽ thở dài, nhãn thần phiêu đãng về xa xăm. Đoạn tình cảm này dù có thể vãn hồi, nhưng liệu vết thương trong lòng Dung Vũ Ca có thể lành hay không? Vệ Minh Khê không biết nên bám víu vào đâu, dù có cũng chỉ là vách núi cheo leo, không biết vực sâu trước mặt rốt cuộc sâu đến nhường nào, chỉ biết rằng dù cảm giác vô cùng kinh hoảng hoang mang nhưng đã không còn đường nào để lui nữa rồi.

Ngày mai, ngày mai, nghĩ đến ngày mai, tâm Vệ Minh Khê không khỏi bất an, vô luận làm sao nàng đều không thể áp chế được thứ cảm xúc ấy trong lòng, Vệ Minh Khê hồi tưởng lại nụ cười tuyệt mỹ vừa rồi của Dung Vũ Ca, không hiểu sao lại có chút sợ hãi.

Dung Vũ Ca cố bức mình nhanh chóng rời đi, vừa rồi trong nháy mắt khi Vệ Minh Khê sắp chạm đến mình, trái tim không có tiền đồ kia suýt nữa đã buông khí giới đầu hàng, có lẽ chỉ có nàng mới biết nàng yêu Vệ Minh Khê nhiều bao nhiêu, còn Vệ Minh Khê thì chẳng bao giờ hiểu được, cho nên Vệ Minh Khê mới có thể đối xử như vậy với nàng.

Yêu bao nhiêu càng hận bấy nhiêu, cũng không có cách nào quên được. Nàng phải làm cho Vệ Minh Khê hiểu được thế nào là đau xé tâm can, nàng sẽ không bao giờ mềm lòng với Vệ Minh Khê nữa! Ánh mắt Dung Vũ Ca khẽ phiếm hồng, có lẽ chỉ có trái tim trong lồng ngực mới biết nàng đối với Vệ Minh Khê vẫn rất mềm lòng, nhưng dù thế nào vẫn không vượt qua nổi cừu hận trong lòng mình.

Đêm đó Dung Vũ Ca không hề ngủ, mắt mở trừng trừng đến tận hừng đông, đồng dạng Vệ Minh Khê cũng là một đêm thức trắng, dù nhắm mắt lại thần trí vẫn thanh tĩnh vô cùng.

Vệ Minh Khê vừa đứng dậy, Tĩnh Doanh lập tức đến bên người hầu hạ, thân thể vốn gầy yếu nay lại càng thêm mỏng manh, tựa hồ chỉ một trận gió cũng có thể thổi nàng bay đi, sắc mặt nàng tái nhợt làm cho Tĩnh Doanh nhìn mà chua xót vô cùng. Tĩnh Doanh thà rằng Dung Vũ Ca cứ rời khỏi hoàng cung này, mọi chuyện xem như chấm dứt, còn hơn là ở lại hành hạ Vệ Minh Khê. Một tháng nay, Dung Vũ Ca chưa bao giờ nhìn thấy được, nhưng không biết đã bao nhiêu lần Tĩnh Doanh chứng kiến Vệ Minh Khê ở phía sau Dung Vũ Ca âm thầm rơi lệ.

Tĩnh Doanh cảm thấy Dung Vũ Ca sẽ không đơn giản mà quên đi như vậy, sợ là trong lòng nàng vẫn không bỏ qua được, dù thế nào cũng phải hành hạ nương nương thêm nữa mới thoải mái trong lòng, cho nên Tĩnh Doanh không hề đồng ý việc Vệ Minh Khê nghe lời Dung Vũ Ca đi nói cho Hoàng Thượng biết thứ tình cảm nghịch luân giữa hai người, người làm mẫu thân như Vệ Minh Khê phải làm thế nào mới có thể đối mặt với nhi tử của nàng đây? Hơn nữa dù gì tổn thương đã có sẵn, giờ nếu kéo rách ra thêm một lần nữa, chẳng lẽ có thể bù lại được vết thương trước đó sao? Tĩnh Doanh cảm thấy Dung Vũ Ca hoàn toàn là bị lửa giận che kín đầu óc rồi.

“Nương nương,người thật sự muốn nói với Hoàng Thượng sao?” Tĩnh Doanh muốn giúp Vệ Minh Khê thay quần áo, nhưng nàng chỉ chọn bộ y phục bình thường bên cạnh, nàng không có tư cách mặc cung bào, nàng có tội!

“Ừ, so với việc cả đời mang theo cảm giác áy náy, không bằng để Hiên nhi tuyên án đi.” Vệ Minh Khê thản nhiên nở nụ cười, cái vẻ thoải mái cùng thanh nhã này Tĩnh Doanh đã lâu chưa thấy trên người nàng, cũng phải, nương nương làm việc luôn có chừng mực. Tuy rằng chuyện với Dung Vũ Ca quả thật không đúng mực, nhưng Tĩnh Doanh luôn hy vọng còn có nguyên nhân khác khiến Vệ Minh Khê làm như vậy, Vệ Minh Khê trong cảm nhận của nàng vốn là một con người hoàn mỹ không tỳ vết, tuy rằng Tĩnh Doanh cũng biết đây chỉ là những điều mình áp đặt lên người Vệ Minh Khê mà thôi.

Người Vệ gia luôn là như thế, nhìn như hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng dù gì đi nữa họ vẫn là người phàm, vẫn có những vướng mắc của riêng mình. Vệ Minh Khê là như thế, Vệ Huyền Thanh cũng là như thế, xem ra người Vệ gia nếu không động tình, thì cũng sẽ không có chút tỳ vết nào. Tĩnh Doanh thực hy vọng Vệ Huyền Thanh không giống Vệ Minh Khê, không nên dễ dàng động tình, không phải tất cả mọi người đều đáng giá để các nàng động chân tình như vậy, các nàng theo lý cứ tiếp tục để thế nhân quỳ bái ngưỡng mộ đi, Tĩnh Doanh cũng sẽ mãi chôn dấu mảnh hy vọng nho nhỏ xa vời kia, không bao giờ đến quấy nhiễu Vệ Huyền Thanh.

Từ đáy lòng Tĩnh Doanh vẫn có chút không yên lòng, Vệ Minh Khê làm như vậy, rõ ràng là gây khó khăn cho cả mình và Cao Hiên, thử hỏi có người nào có thể chịu được thê tử cùng mẫu thân đồng thời phản bội mình? Hơn nữa, nếu Dung Vũ Ca làm vậy chỉ vì muốn tiết hận, Tĩnh Doanh thật khinh thường Dung Vũ Ca, mỗi ngày đều mở miệng nói yêu người nhưng lại làm chuyện khiến người ta tổn thương nhất, dù hành vi có thể lý giải được nhưng vẫn không thể tha thứ!

------------------------------------------

Đại Thành điện là tẩm cung của hoàng đế, địa phương này, Vệ Minh Khê dù một chút cũng không xa lạ, nơi này lúc trước là của phu quân nàng, hiện tại là nơi ở của nhi tử nàng. Vô luận trong lòng đã chuẩn bị tâm lý bao nhiêu lần thì lúc Vệ Minh Khê bước vào Đại Thành điện, vẫn cảm thấy thấp thỏm và bất an, nàng hiểu tâm tình mình giờ phút này, nhưng nàng không biết chút nữa khi ra khỏi Đại Thành điện kia tâm mình sẽ biến đổi thế nào, chỉ biết rằng nàng so với ngày đó đại hôn (đám cưới) còn khẩn trương và bất an hơn nhiều.

Vệ Minh Khê bước vào Đại Thành điện, từng bước, từng bước đi đều có nghĩa nàng cách khoảnh khắc bị tuyên án ngày càng gần, tâm tình của tử tù trước lúc bị phán tử, đại để cũng là như thế.

Nhưng Vệ Minh Khê vạn vạn lần không ngờ tới sự việc sẽ là như vậy, thì ra kết quả mà Dung Vũ Ca muốn là thế này sao, Vệ Minh Khê nhìn cảnh tượng đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm hôn nhau, mọi phòng tuyến trong lòng đều tan rã. Đó là hai người nàng yêu thương nhất, mà kỳ thật việc này vốn là kết quả nàng vẫn luôn hy vọng, nhưng nháy mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim như lạnh toát, máu trong người đều đóng băng cả lại. Thì ra việc này so với bất kỳ cái gì đều khiến lòng người đau đớn hơn, khoảnh khắc đau đớn lúc tự mình đem nữ nhân mình yêu thương dâng vào tay kẻ khác còn không bằng nửa phần.

Giờ khắc này, Vệ Minh Khê có ảo giác chính mình mới là người thừa, chỉ có mình mới rơi xuống địa ngục. Vệ Minh Khê nở nụ cười, nước mắt theo khoé mắt lẳng lặng rơi xuống.

Lúc Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đi vào chứng kiến hết thảy, nhìn biểu tình khiếp sợ cùng đau đớn của nàng, còn có nước mắt thi nhau rơi xuống, tâm Dung Vũ Ca khẽ nhói đau, nhưng còn chưa đủ, không phải ngươi muốn đem ta giao cho Cao Hiên sao? Ta sẽ làm theo ý ngươi! Dung Vũ Ca phẫn hận nghĩ, vứt ra khỏi đầu một chút đau đớn kia.

Vệ Minh Khê nhắm hai mắt lại, lúc này Vệ Minh Khê hoàn toàn xác định Dung Vũ Ca thực sự hận mình, một nỗi hận không bao giờ hoá giải, vô luận mình làm cái gì cũng chỉ là hư không. Vệ Minh Khê xoay người, vô luận thế nào thì nàng cũng không có biện pháp chứng kiến cảnh tượng này, bởi vì trái tim đau đớn khiến nàng không thở được, Vệ Minh Khê chỉ mong muốn mau chạy trốn khỏi nơi này.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê không nói gì, chỉ xoay người rời đi, điều này làm cho nàng có cảm giác như một mình mình độc diễn, mà người xem chân chính lại không thèm để ý xem mình diễn cái gì, hoàn toàn chọc giận Dung Vũ Ca.

“Vệ Minh Khê, ta không cho ngươi đi!” Dung Vũ Ca ôm cổ Cao Hiên, quát vào bóng lưng Vệ Minh Khê.

Cao Hiên đang đưa lưng về phía Vệ Minh Khê, chính hắn cũng không hiểu vì sao Dung Vũ Ca lại đột nhiên hôn mình, diễm phúc thình lình xảy ra làm cho hắn không phản ứng kịp, nhưng bất chợt nghe thấy Dung Vũ Ca kêu tên mẫu thân mình, theo phản xạ xoay người, quả nhiên nhìn thấy nàng ở phía sau. Hắn biết Dung Vũ Ca vốn luôn tôn kính mẫu thân mình, nhưng vì sao giờ lại điềm nhiên gọi thẳng tục danh người, điều này làm cho Cao Hiên không thể hiểu được.

Vệ Minh Khê dừng bước, màn trả thù của Dung Vũ Ca chỉ vừa mới bắt đầu, Vệ Minh Khê khẽ cười, trong nụ cười có vài phần thanh thản, có lẽ khi con người bị đẩy vào tuyệt cảnh ngược lại sẽ hy sinh làm liều, buông xuôi tất cả, nếu đây là những gì nàng nợ Dung Vũ Ca, vậy hoàn trả tất cả một lần cũng tốt.

Vệ Minh Khê cẩn trọng xoay người, nhìn về Dung Vũ Ca và Cao Hiên, thân hình thẳng tắp, đó cũng là chút ngạo khí và kiên cường giả tạo còn xót lại không nhiều lắm trên người Vệ Minh Khê.

* Nguyên văn: “nhất hồi thủ, dĩ bách niên thân”, nghĩa giống như 2 câu:
Nhất thất túc thành thiên cổ hận,
Tái hồi đầu dĩ bách niên thân.

Dịch:
Một bước sai đường, ngàn thu ôm hận,
Hối lỗi quay về, trăm tuổi đã qua!

(nguồn: Google).