Dung Vũ Ca không muốn quản nhiều thứ như vậy, nàng dùng thân thể cùa mình ép Vệ Minh Khê sát vào tường, Vệ Minh Khê bị ép chặt tới nỗi không thể nhúc nhích được.

“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê tức giận trầm giọng cảnh cáo.

“Chỉ nhi, một ngày nào đó nàng sẽ bức ta điên mất! Nàng có biết khi ta được nghe tin cữu cữu ngủ lại Phượng nghi cung, ta đã phát điên hay không !? Ta chỉ cần nghĩ đến khả năng cữu cữu làm gì đó thân mật với Chỉ nhi, ta….” Dung Vũ Ca úp mặt lên vai Vệ Minh Khê, thanh âm nghẹn ngào. Vệ Minh Khê sẽ không bao giờ hiểu được loại cảm giác này, cảm giác bất lực khiến tâm can người ta đau đớn.

Vệ Minh Khê nhận ra Dung Vũ Ca đang rất khó chịu, yếu ớt tựa vào mình, nàng cũng thôi không giãy dụa nữa. Giờ phút này, tâm nàng trở nên vô cùng nhu hoà.

“Nếu ta nói Hoàng thượng thực sự đã bắt ta hầu hạ, ngươi sẽ thế nào?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hỏi, làm một phép thử nho nhỏ.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Khê. Cữu cữu quả thực đã chạm vào nàng sao? Dung Vũ Ca nắm chặt quyền đầu, gắt gao kìm nén niềm xúc động muốn giết người. Lúc này trong lòng Dung Vũ Ca sinh ra một ý tưởng u ám, nếu cữu cữu chết đi thì tốt rồi, có thế thì sẽ không thể chạm vào Vệ Minh Khê được nữa…

Vệ Minh Khê nhìn khoé mắt Dung vũ Ca trong nháy mắt đã đỏ bừng lên, tựa hồ như nước mắt có thể lập tức chảy xuống. Vệ Minh Khê biết, Dung Vũ Ca đang rất cố gắng chế trụ cảm xúc của mình, giống như một tiểu hài tử đang cực lực cố nhịn không khóc, nhưng vô luận có cố gắng thế nào cũng không giấu được uỷ khuất trong lòng.

“Ngốc, hắn vốn chính là phu quân ta, quan hệ của chúng ta mới đúng là hoang đường…” Vệ Minh Khê đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Dung Vũ Ca, khẽ thở dài.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, khoé mắt lại ngày càng thêm đỏ, một giọt nước mắt trong suốt như hạt trân châu rơi xuống, chạm vào da thịt Vệ Minh Khê, lay động tâm linh nàng, khiến nàng động dung. Vệ Minh Khê khẩn trương ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, nàng cảm thấy đây chính là số kiếp của mình, định mệnh của nàng cùng Dung Vũ Ca…

“Đừng khóc, khóc rồi mắt sẽ sưng lên, sẽ xấu lắm.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vỗ về Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca cảm giác Vệ Minh Khê đang ôm nàng rất chặt, trong lòng lại càng thêm khó chịu và uỷ khuất. Cứ nghĩ đến việc Vệ Minh Khê cùng cữu cữu thân thiết, tim nàng lại nhói lên đau đớn.

Nước mắt lại rơi càng nhiều, cảm giác sợ hãi mất đi thứ mình trân quý làm cho Dung Vũ Ca lại càng ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, chặt đến nỗi làm cho xương cốt Vệ Minh Khê đau nhức.

“Ta không để cho hắn chạm vào ta….” Vệ Minh Khê ghé sát vào tai Dung Vũ Ca thì thầm.

Dung Cũ Ca mở to mắt, không thể tin nhìn Vệ Minh Khê. Nghe Chỉ nhi nói cữu cữu không làm gì nàng, Dung Vũ Ca có cảm giác tâm mình tưởng như đã chết nay lại sống lại một lần nữa.

“Thật sao?” Dung Vũ Ca có chút không dám tin liền hỏi lại.

“Ù”. Vệ Minh Khê nhẹ nhàng gật đầu.

“Cữu cữu thực sự không làm gì nàng?” Dung Vũ Ca vẫn hỏi lại một lần nữa.

Vệ Minh Khê lại gật đầu một cái, thế này mới khiến cho Dung Vũ Ca an tâm. An tâm rồi Dung Vũ Ca mới chúm chím cánh môi hồng, ra chiều bất mãn lắm, mẫu hậu khi dễ người ta mà!

“Sao?” Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca thôi không khóc nữa, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại đang chu ra đầy bất bình, đích thị là bộ dáng tiểu hài tử mà,cảm xúc gì cũng đều thể hiện hết ra trên mặt.

“Mẫu hậu khi dễ người ta, biết rõ người ta sẽ khó chịu mà còn gạt người…” Dung Vũ Ca bất mãn kháng nghị, làm cho người ta rơi thiệt nhiều nước mắt!

“Ta vừa rồi nói là “nếu”, chỉ là giả thiết mà thôi, cũng không tính là lừa.” Vệ Minh Khê giảo biện, không ngờ Dung Vũ Ca phản ứng mãnh liệt như vậy làm cho nàng có chút bất ngờ.

“Giả thiết cũng không được, dù có là giả thiết cũng làm cho ta khó chịu!” Dung Vũ Ca không thích cái giả thiết này một chút nào, đưa tay kéo cổ áo Vệ Minh Khê xuống, cắn một cái lên chiếc cổ trắng nõn của nàng. Vệ Minh Khê bị đau, khẽ rên lên một tiếng.

“Về sau không cho phép nàng khi dễ ta!” Dung Vũ Ca cắn xong liền liếm nhẹ. Nàng không phải muốn cố ý cắn mẫu hậu đau, chỉ là mẫu hậu vừa rồi thực sự làm cho người ta thương tâm khổ sở.

Vệ Minh Khê biết cổ nàng sẽ nhất định lưu lại dấu răng, Dung Vũ Ca đúng là lòng dạ hẹp hòi, Vệ Minh Khê thầm nghĩ. Bất quá Vệ Minh Khê thấy may mắn là Dung Vũ Ca còn chưa mất lý trí mà nhằm phía trên cắn, cũng may cắn ở phía dưới, bằng không lưu lại dấu răng trên cổ sẽ rất nguy hiểm!

Chỗ bị cắn đã không còn đau nữa, lưu lại chỉ còn là một cỗ tê dại, môi Dung Vũ Ca lại bắt đầu hướng bốn phía di chuyển. Chiếc cổ mẫn cảm của Vệ Minh Khê bị giam hãm giữa đôi môi Dung Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca lại một chân xâm nhập vào giữa hai chân nàng, đầu gối lại nhằm chỗ mềm mại nhất giữa hai chân Vệ Minh Khê mà nhẹ nhàng cọ xát.

“Vũ Ca, đừng….” Vệ Minh Khê cảm giác thân thể như nhũn ra, đành phải bám trụ lấy Dung Vũ Ca. Ở nơi này vạn vạn lần không được!

Dung Vũ Ca chặn lời Vệ Minh Khê bằng đôi môi của mình, nụ hôn nồng nhiệt làm cho người ta hít thở không thông, khơi lên dục hoả thiêu đốt trong lòng. Tay Dung Vũ Ca đã sớm đặt lên khuôn ngực mềm mại của Vệ Minh Khê mà nhẹ nhàng nhu lộng. Dung Vũ Ca biết nơi này cũng không phải địa điểm lý tưởng, nhưng nàng không khắc chế được nỗi xúc động muốn được lập tức có được Vệ Minh Khê, tay cũng vội vàng gấp gáp cởi cung bào trên người nàng.

Thân thể Vệ Minh Khê mặc dù có chút không nghe lời, nhưng lý trí thì vẫn còn, nàng kéo cổ áo Dung Vũ Ca xuống, nhẫn tâm cắn một cái thật mạnh. Dung Vũ Ca bị đau lập tức ngừng lại.

“Dung Vũ Ca, ngươi đúng là dã thú chỉ biết động dục mà thôi!” Vệ Minh Khê không khách khí đẩy Dung Vũ Ca ra. Đang ở bên ngoài, nàng chắc chắn sẽ không cùng Dung Vũ Ca làm chuyện hoang đường đến thế. Đầu óc Dung Vũ Ca lúc nào cũng chứa đựng toàn ý nghĩ gì đó không đứng đắn!

Dung Vũ Ca nhìn ánh mắt Vệ Minh Khê trong suốt bình tĩnh, nàng quả thực cũng không định làm vậy, nhưng mà đúng là kìm lòng không nổi. Mẫu hậu cắn mình, so với mình cắn nàng thì mạnh hơn nhiều, đến giờ vẫn còn đau. Bất quá Dung Vũ Ca cảm thấy rất vui vẻ, cái này có thể tính là đau đớn ngọt ngào không nhỉ? Nàng thích mẫu hậu cũng lưu lại trên người mình ấn ký, mà đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất!

“Người ta đâu phải là dã thú,người ta sẽ ngoan ngoãn phủ phục dưới thân Chỉ nhi, để cho Chỉ nhi muốn làm gì thì làm!” Dung Vũ Ca nghiêm trang nói trước mặt Vệ Minh Khê những lời khiến nàng nghe mà mặt đỏ tai hồng.

Vệ Minh Khê làm sao nghe không hiểu lời Dung Vũ Ca ám chỉ rõ rành rành mười phần như thế. Sao trên đời lại có nữ tử phóng đãng như Dung Vũ Ca chứ? Nếu nữ tử khác mà dám nói như vậy, hẳn sẽ bị trói lại rồi thả trôi sông mất.

Mà nếu Dung Vũ Ca mà bị như thế thì nhân tình của Dung Vũ Ca là nàng chắc cũng sẽ không thể may mắn thoát tội đi!

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng bình tĩnh của Vệ Minh Khê, khẽ cười. Mẫu hậu hiện tại rõ ràng đang giả vờ trấn định để ngăn mình đùa giỡn, da mặt rõ thiệt là mỏng mà. Nàng không tin Vệ Minh Khê có thể chịu được bị mình trêu chọc.

“Có phải Chỉ nhi nghĩ ta rất phóng đãng hay không? Yên tâm đi, Vũ nhi chỉ biết đối với mình nàng phóng đãng mà thôi……” Dung Vũ Ca tới gần tai Vệ Minh Khê, mập mờ nói, làm cho khuôn mặt nàng trong nháy mắt đỏ lên. Miệng Dung Vũ Ca thật đúng là không biết kiêng kỵ gì, làm cho Vệ Minh Khê chống đỡ không nổi.

“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê kêu đầy đủ cả tên Dung Vũ Ca đầy cảnh cáo ,không cho nàng tiếp tục phun ra lời kinh thế hãi tục gì nữa.

“A a mẫu hậu thiệt cứng nhắc quá, nhưng mà Vũ nhi vẫn thích mẫu hậu như vậy!” Dung Vũ Ca rốt cục cũng đùa giỡn xong, giúp Vệ Minh Khê sửa sang lại cổ áo đã bị mình biến thành hỗn độn, che khuất dấu răng bị mình cắn trên cổ nàng.

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng thẹn thùng, khuôn mặt vì hàm tình mà ửng hồng, lòng lại ngứa ngáy, muốn ăn sạch sẽ Vệ Minh Khê ngay!

Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca vì mình mà sửa lại y phục, khẽ nở nụ cười. Vì cái gì nàng lại luôn cố tình lay động tâm mình như vậy? Quan hệ giữa các nàng, càng thân mật lại càng khiến cho người ta cảm thấy tội lỗi…

“Sao vậy?” Dung Vũ Ca mẫn cảm nhận ra được cảm xúc biến hoá trong lòng Vệ Minh Khê.

“Không có việc gì.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng lắc đầu.

---------------------------------------

Lúc Vũ Dương công chúa đi ra, phát hiện nữ nhi cùng Vệ Minh Khê đứng chung một chỗ, nhìn cảm thấy có chút chướng mắt. Nàng thực sự không nên để các nàng ở cùng nhau!

Vũ Dương ở cách đó không xa nhìn Vệ Minh Khê, nàng lúc này mới phát hiện mình tựa hồ rất ít khi thật sự nhìn Vệ Minh Khê. Đã qua mấy năm mà không có một chút gì biến hoá, thời gian không hề lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt nàng, thoạt nhìn so với đệ đệ mình thì trẻ hơn rất nhiều, thậm chí cùng nữ nhi mình đứng chung một chỗ căn bản không giống trưởng bối, mà ngược lại lại có vài phần giống với một vị tỷ tỷ có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Vũ Dương thừa nhận Vệ Minh Khê quả thật đặc biệt, khí chất kia, cao cao tại thượng mà trong trẻo lạnh lùng, tựa như vầng minh nguyệt vậy. Sợ là chính vì cái loại khí chất phiêu diêu hư vô ấy của nàng đã khiến nữ nhi mình mê luyến, nhưng Vũ Dương cảm thấy Vệ Minh Khê một chút cũng không chân thật, không đáng để mê luyến!

Nàng nhìn nữ nhi, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, ánh mắt nóng bỏng làm Vũ Dương kinh hãi không thôi, lại nghĩ đến bức hoạ hoang đường mới nhìn thấy không lâu trước đó, thật sự là không thể tin được làm cho Vũ Dương thấy sợ hãi.

Vũ Dương nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, hy vọng có thể nhìn ra điểm gì đó đáng ngờ để vạch trần, nàng rốt cuộc có biết thứ tình cảm hoang đường mà nữ nhi mình đang dành cho nàng hay không?

Vệ Minh Khê cảm giác được có người đang chăm chú nhìn về hướng này, mà đặc biệt lại là nhằm vào mình, nàng theo bản năng liền dời tầm mắt xoay người lại xem, nhìn thấy Vũ Dương đang lấy ánh mắt dò xét đánh giá mình.

Dung Vũ Ca thấy mẫu thân xuất hiện, không vui chúm chím miệng. Nàng giận mẫu thân phái người giám thị mình còn không nói làm gì, vừa rồi lại còn để phụ thân điểm huyệt mình, làm cho Vệ Minh Khê phải một mình mạo hiểm đương đầu!

Vũ Dương thấy nữ nhi bĩu môi, trong lòng bốc hoả. Nữ nhi nuôi lớn như vậy, kết quả vẫn hướng về ngoại nhân, mà hướng về ngoại nhân không nói, đằng này lại còn là hướng về một nữ tử ngoại nhân!

Vệ Minh Khê thấy Vũ Dương công chúa nhìn mình, ánh mắt không ôn hoà như mọi ngày mà sắc bén cực kỳ, nàng biết Vũ Dương công chúa có thể là vì hành động của mình lúc nãy mà bất mãn, nhưng Vệ Minh Khê lại cảm giác tựa hồ không đơn giản như thế, mà có lẽ còn có nhân tố khác. Nữ nhân đối với cảm xúc nữ nhân, quả nhiên là có phần mẫn cảm.

“Hoàng thượng có khoẻ không?” Vệ Minh Khê quan tâm hỏi.

“Hoàng thượng vẫn còn nổi nóng, sắc trời đã không còn sớm nữa, Hoàng hậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, bản cung cũng nên hồi phủ công chúa. Vũ Ca, ngươi cũng nên hồi cung đi!” Ngữ khí Vũ Dương đối Vệ Minh Khê coi như ôn hoà, nhưng đối với Dung Vũ Ca lại nghiêm khắc hơn rất nhiều.

“Vậy bản cung về Phượng Nghi cung trước, sáng mai sẽ đến thăm Hoàng thượng!” Vệ Minh Khê cũng hiểu Cao Hàn hiện tại đang tức giận, cứ để yên cho hắn bình tĩnh một chút cũng tốt.