“Bốc đồng quá.” Vệ Minh Khê đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Dung Vũ Ca, mỉm cười nói, giờ phút này Vệ Minh Khê hoàn toàn không phát hiện vẻ tươi cười của mình đầy yêu chiều Dung Vũ Ca.

“Tâm tính thiện lương của người ta mới vừa rồi đau lắm, trong lòng buồn bực, thân thể nóng quá, ngươi sờ xem……” Dung Vũ Ca bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên ngực mình. Vệ Minh Khê cảm giác được trong lòng bàn tay một cảm giác mềm mại, nhìn vào tiếp xúc mập mờ lúc này làm cho Vệ Minh Khê khẽ đỏ mặt.

Cảm giác hoảng hốt lại trỗi dậy, Vệ Minh Khê theo bản năng muốn rút tay về, không muốn tiếp tục ở trong khoảng cách quá gần và vô cùng thân thiết với Dung Vũ Ca nhưng nàng lại không đồng ý, càng đem thân thể dính sát vào Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê thật đáng ghét, ôm người ta nhiều một chút khó đến vậy sao?

“Vệ Minh Khê, ngươi không được cử động, ngươi còn cử động ta khóc cho ngươi xem!” Dung Vũ Ca giọng mũi hàm chứa uy hiếp, nhưng một chút lực uy hiếp đều không có.

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cốc trán Dung Vũ Ca một cái: “Ngươi nhanh ngủ đi, không được náo loạn nữa, lần sau mà còn uống say, ta sẽ không tha cho ngươi……”

Dung Vũ Ca nhìn đôi môi Vệ Minh Khê hơi hé mở, nhìn đến miệng khô lưỡi đắng. Nàng nhớ cảm giác khi được thưởng thức địa phương tuyệt vời đó, ước chi thêm một lần được nhấm nháp mật ngọt bên trong……

Vệ Minh Khê còn chưa nói xong lời dạy dỗ, môi đã bị Dung Vũ Ca che lấp. Đầu lưỡi càn rỡ của Dung Vũ Ca lập tức xâm nhập vào đôi môi còn chưa kịp phòng bị của nàng, liếm láp cánh hoa đang hé mở, tham lam nuốt lấy mật ngọt bên trong ấy. Đầu lưỡi càn rỡ xâm nhập nóng bừng như lửa cháy, gắt gao quấn lấy đầu lưỡi ngượng ngùng có chút ngây ngốc của Vệ Minh Khê, cực lực mời Vệ Minh Khê cùng nhau nhảy múa. Lửa lòng như thiêu như cháy rõ lên mồn một, nào đẩy, nào kéo, hơi thở chung quanh phút chốc đều trở nên dâm mĩ.

Vệ Minh Khê vô luận là thân thể hay tâm lý đều không kịp phòng bị, bất thình lình lại bị như thế làm cho nàng có chút chống đỡ không được. Nàng cảm giác thân thể dâng lên một cỗ cảm giác xa lạ, có chút nóng, có chút tê dại, còn có chút ít khát vọng nói không nên lời, cảm giác kì quái làm cho thân thể nàng vô lực phản kháng.

Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình dần có chút nhũn ra, tay nàng vô thức bám lấy thắt lưng Dung Vũ Ca, mặc cho cơ thể Dung Vũ Ca dán lên người mình. Nàng cảm giác được nhiệt độ trên người Dung Vũ Ca càng lúc càng trở nên nóng rực như thiêu đốt, cảm thấy thân thể càng ngày càng mềm mại, tựa hồ như nước trong, vừa chạm một cái liền tan ra. Kì quái nhất là cảm giác này lại rất tuyệt, khiến thân thể Vệ Minh Khê không tự chủ được, bất giác cũng dán về phía Dung Vũ Ca……

Mà thân thể Dung Vũ Ca lại càng thêm khó chịu, Dung Vũ Ca có cảm giác mình như đang bị thiêu đốt trong biển lửa, thân thể nhu nhược không xương hướng về phía Vệ Minh Khê, khát vọng Vệ Minh Khê ôm chặt lấy mình, tựa như giờ phút này, chặt chẽ đến mức đem thân thể cả hai hoà làm một.

Không, nàng còn muốn nhiều hơn nữa, nàng muốn cùng Vệ Minh Khê mặt đối mặt, muốn cùng Vệ Minh Khê da thịt cùng da thịt thân mật tiếp xúc, muốn nghe được Vệ Minh Khê ở dưới thân mình vui hoan mà rên rỉ, cũng mong ước được Vệ Minh Khê đối với mình như thế……

Dung Vũ Ca thuận theo khát vọng trong lòng, đôi môi trong lúc đó càng thêm nhiệt tình, càn rỡ câu dẫn Vệ Minh Khê cùng nhau phóng túng, cực lực thiêu động đoàn hoả diễm sâu trong đáy lòng Vệ Minh Khê.

Tay Dung Vũ Ca ở trên người Vệ Minh Khê càng thêm lớn mật di dời khắp nơi, một chân chen lấn vào giữa hai chân Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng đem Vệ Minh Khê đẩy ngã xuống giường, càng lúc nàng lại càng muốn làm thêm nhiều chuyện……

Vệ Minh Khê đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân đang gần trong gang tấc, hoảng sợ đẩy Dung Vũ Ca ra khỏi người. Lần này thật sự đã hoàn toàn dọa nàng choáng váng, vừa rồi nàng đã cùng Dung Vũ Ca làm cái gì? Nàng cùng Dung Vũ Ca chủ động hôn nhau sao, đắm chìm vào trong đó, lại còn xuất hiện cảm giác khiến người ta phải xấu hổ như thế.

Nếu lúc trước Vệ Minh Khê đều phản kháng mọi dụ dỗ của Dung Vũ Ca thì lúc này đây, nàng quả thật đã bị Dung Vũ Ca dụ dỗ thành công. Đây rõ ràng là loạn luân. Nghĩ đến từ loạn luân, Vệ Minh Khê có cảm giác kinh khủng. Cũng khó cho Vệ Minh Khê, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là sai lầm nho nhỏ nàng cũng rất ít phạm phải, loại tội lỗi lớn như loạn luân này tất nhiên không bao giờ dính đến nàng.

Vệ Minh Khê không dám nhìn Dung Vũ Ca, nàng không biết Dung Vũ Ca sẽ thấy thế nào về mình, chỉ biết chạy nhanh ra khỏi khoang thuyền.

Nàng là Vệ Minh Khê, từ nhỏ đến lớn, dù là cho tới bây giờ hành động đều không có khuyết điểm, vậy mà lại ở dưới nụ hôn của Dung Vũ Ca mà trầm luân. Vệ Minh Khê giờ phút này đeo vô số lần tự trách móc cùng sợ hãi, tự trách mình trầm luân, lại sợ hãi lực hút của Dung Vũ Ca đối với mình. Nàng biết lực hút của Dung Vũ Ca đối với mình ngày càng tăng, nàng càng ngày càng khó thuyết phục tim của mình.

-----------------------------

Dung Vũ Ca nằm trên giường, thân thể sau khi động tình vẫn còn một chút khô nóng, nhưng trong tâm lại trống rỗng. Nàng tuy có vài phần say nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh. Sao mình lại yêu thương Vệ Minh Khê, nữ nhân đó có quá nhiều thứ không bỏ xuống được. Đã biết rõ nếu bất chấp lao đầu vào, kết quả có lẽ sẽ phải chịu đau thương, nhưng nàng đã quá yêu Vệ Minh Khê, yêu đến mức không thể quay đầu.

Nước mắt Dung Vũ Ca vô thanh vô thức chảy xuống, rõ ràng bị cự tuyệt không chỉ một lần, nhưng vì cái gì lần này lại thương tâm đến vậy? Vệ Minh Khê đã bắt đầu đáp lại mình, hẳn là nên cao hứng mới đúng. Dung Vũ Ca lau nước mắt, cố vui vẻ thầm nghĩ.

Có lẽ giờ phút này trong tiềm thức Dung Vũ Ca đã biết, tương lai Vệ Minh Khê khiến mình đau đớn không phải chỉ có vậy.

---------------------------------

Vệ Minh Khê đứng mặc cho gió thổi hồi lâu, cơ hồ đến khi phía chân trời hiện lên màu trắng mới trở lại khoang thuyền.

Khi Dung Vũ Ca cảm giác được Vệ Minh Khê đi vào, nàng nhanh chóng nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ, nàng biết Vệ Minh Khê giờ phút này nhất định không dám đối mặt với mình.

Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca vẫn đang ngủ say, lặng lẽ đến gần nàng, ngắm nhìn dung nhan Dung Vũ Ca khi ngủ. Dung nhan có một không hai thiên hạ, nhìn không ra chút tỳ vết nào, quả nhiên là họa thủy, là tai họa làm rối loạn lòng mình.

Vệ Minh Khê vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dung Vũ Ca, sau đó thở dài một tiếng, khẽ rút tay về. Dung Vũ Ca cũng không biết hành động này của Vệ Minh Khê rốt cuộc hàm ý đại biểu cho cái gì.

Đứng bên ngoài cả đêm, Vệ Minh Khê rốt cuộc không thể không thừa nhận nàng bị Dung Vũ Ca hấp dẫn, vô số lần thôi miên đều không lừa được tim của mình. Nhưng thân phận mình cùng Dung Vũ Ca có khoảng cách không nhỏ, cho dù có động tâm nàng cũng sẽ không nói cho Dung Vũ Ca biết, cũng không cho phép mình trầm luân trong bể tình của Dung Vũ Ca. Nàng không thể vượt qua cửa ải đó, nên nhìn Dung Vũ Ca chỉ có thể thở dài .

Vệ Minh Khê nằm xuống một góc khác trên giường, mắt cứ mở đến đến khi trời hừng sáng, mà Dung Vũ Ca nằm bên cũng một đêm dài không ngủ.

“Dung Vũ Ca.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng gọi Dung Vũ Ca.

“Ừ?” Dung Vũ Ca khó hiểu nhướng mày nhìn Vệ Minh Khê, khó có dịp Vệ Minh Khê chủ động bắt chuyện cùng mình.

“Cái kia…… đêm qua…… chuyện đêm qua phát sinh……” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca có chút nói không thành lời.

“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Ta chỉ nhớ rõ ngươi miễn rượu cho Giang Ngưng Nguyệt, ta không vui nên uống rất nhiều, sau đó còn phát sinh chuyện gì sao?” Dung Vũ Ca kéo tay áo Vệ Minh Khê, tò mò hỏi.

Nàng đã quên, Vệ Minh Khê thở dài nhẹ nhõm một hơi, quên cũng tốt, tránh cho lúng túng, tránh cho mình còn muốn nói rất nhiều……

Dung Vũ Ca nhìn biểu tình Vệ Minh Khê thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng kỳ thật rất khó chịu. Nhưng nàng biết Vệ Minh Khê nhất định sẽ phủ định toàn bộ cảm giác đối với mình, sẽ cực lực cùng mình dạy dỗ một đống đạo lý to tát, nàng không thích nghe những thứ như vậy, nàng sẽ càng khó chịu hơn nữa.

Nếu mẫu hậu đã có ý kháng cự như vậy thì cứ thuận theo ý nàng đi, mình coi như không biết là được rồi. Dung Vũ Ca phát hiện thì ra mình lại có thể vì Vệ Minh Khê mà cam chịu như thế, nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn có điểm chua xót.

Vệ Minh Khê động tình, nhưng khi nào mới có thể nhận tình ý của mình đây? Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt đêm qua, trong lòng Dung Vũ Ca vẫn tràn ngập ánh mặt trời, từng bước đến gần nàng, tuy rằng quá trình gian nan nhưng kết quả sẽ vô cùng mỹ mãn. Dung Vũ Ca tự cổ vũ mình, lập tức lại thêm mười phần tin tưởng.

---------------------------

“Hai vị đêm qua ngon giấc không?” Giang Ngưng Nguyệt từ khoang thuyền đi ra hỏi Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca.

“Tốt lắm, cám ơn Giang tiểu thư đã chiêu đãi.” Vệ Minh Khê khách khí trả lời.

Dung Vũ Ca trợn mắt, đêm qua ngủ một chút cũng không ngon, mẫu hậu nói dối.

“Không tốt, giường vừa chật hẹp vừa cứng rắn, thuyền cũng không êm, cứ lắc qua lắc lại ……” Dung Vũ Ca vạch lá tìm sâu.

Giang Ngưng Nguyệt cười có chút xấu hổ, Dung Vũ Ca chân tướng đúng là đứa nhỏ được cưng chìu hóa hư, thật có chút làm cho người ta chán ghét.

Vệ Minh Khê hướng Dung Vũ Ca trừng mắt, Dung Vũ Ca liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Bao lâu thì thuyền sẽ cập bến?” Vệ Minh Khê hỏi.

“Một canh giờ nữa sẽ đi đến sông Tần Hoài, các ngươi muốn đi Kim Lăng sao?” Giang Ngưng Nguyệt hỏi.

“Chúng ta đến Kim Lăng sẽ xuống!” Dung Vũ Ca không muốn tiếp tục ở trên thuyền Giang gia, cứ nghĩ đến việc có thể tránh xa Giang Ngưng Nguyệt liền rất vui vẻ.

“Vừa lúc, nhà của ta cũng ngay tại Kim Lăng, có thể mời các ngươi đến quý phủ làm khách không?” Giang Ngưng Nguyệt cười hỏi.

“Không cần đâu, chúng ta tuỳ ý đi đây đó, không tính lưu lại Kim Lăng lâu, không nên quấy rầy quý phủ.” Vệ Minh Khê cười lãnh đạm, cự tuyệt lời mời của Giang Ngưng Nguyệt. Các nàng cùng Giang Ngưng Nguyệt không thân cũng chẳng quen, chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi.

Tuy rằng Dung Vũ Ca bất mãn Vệ Minh Khê lại cười với Giang Ngưng Nguyệt lịch sự tao nhã đến vậy, nhưng nghe Vệ Minh Khê cự tuyệt đề nghị của Giang Ngưng Nguyệt, tâm tình Dung Vũ Ca lập tức tốt hơn nhiều.

“Vậy thôi, vạn nhất có khó khăn thì cứ thể đến Giang phủ tìm ta.”

Giang Ngưng Nguyệt vẫn cố mỉm cười, che dấu mất mát trong lòng. Vệ Minh Khê tuy rằng tỏ ra thân thiết nhưng không dễ dàng thân cận.

-----------------------------

Thiên hạ đều nói Kim Lăng phồn hoa, Vệ Minh Khê lên bờ bất quá là muốn thể nghiệm phong thái đất Kim Lăng, nhưng mục đích của Dung Vũ Ca cũng không phải như thế. Người ta đều nói sông Tần Hoài danh kỹ như mây, Dung Vũ Ca vốn là chuẩn bị lôi kéo Vệ Minh Khê đi thanh lâu, nơi hoa thơm khoe sắc, việc nữ nữ nhất định không phải ít, tự nhiên là muốn cho mẫu hậu được mở rộng kiến thức.

Thuở nhỏ Dung Vũ Ca cũng đã đến Giang Nam một lần, đối với những địa phương ăn chơi hay ho ở Giang Nam rõ như lòng bàn tay.

Vì thế giả phượng hư hoàng Dung công tử liền lôi kéo Vệ công tử không biết nhân tình thế thái gì vào thanh lâu bên sông Tần Hoài.

Dung Vũ Ca chọn một thanh lâu có vẻ xa hoa, cái tên cũng khá văn nhã không thô tục. Thanh lâu ban ngày không buôn bán, buổi tối mới mở cửa làm ăn, cho nên Vệ Minh Khê tự nhiên không biết mình ban ngày ban mặt bị Dung Vũ Ca kéo vào thanh lâu, bằng không một đời hoàng hậu hiền lương này sợ là có chết cũng không dám bước vào.

Tuy rằng nói ban ngày không buôn bán nhưng Dung Vũ Ca kia đưa ra một túi bạc đầy thì tự nhiên là khách quý, một đám yến yến oanh oanh buổi tối liền ra ngoài tiếp khách.

Tú bà thanh lâu này cấp bậc so với thanh lâu khác có vẻ cao hơn, tuổi cũng không lớn, cũng không giống tú bà thanh lâu bình thường tô son trát phấn thật nhiều, cho nên vào thanh lâu mà Vệ Minh Khê vẫn còn không biết mình rốt cuộc đi vào địa phương nào, chỉ là không biết vì sao Dung Vũ Ca cứ cứng rắn lôi kéo mình tới nơi này.

Thế gian này làm sao có công tử tuấn tú như vậy, xem ra là hai nữ tử giả trang, hơn nữa lại là hai nữ tử không phú cũng quý. Nữ tử đến thanh lâu đúng là có chút ly kỳ, nhưng tú bà dù sao cũng đã gặp qua nhiều đại nhân vật, chuyện ly kỳ cổ quái hơn cũng đã từng gặp, nên tuy thấy lạ nhưng cũng không nói gì.

Dung Vũ Ca kéo tú bà đến một bên khe khẽ nói nhỏ một phen, Vệ Minh Khê không biết Dung Vũ Ca cùng nàng kia nói gì đó, chỉ thấy ánh mắt nàng kia nhìn mình có chút giống như chợt hiểu ra, còn có chút kỳ quái.

Tú bà thầm nghĩ, hai nữ tử này thật đúng là kinh thế hãi tục, có tình cảm mờ ám còn không nói, vậy mà lại còn dám tới thanh lâu tập tành chứng kiến người ta làm chuyện đó! Bộ dạng diễm lệ của nàng làm cho các cô nương ở đây đều ảm đạm thất sắc, làm cho nữ tử có thể mê mệt cũng đúng, dù sao nàng trong mắt hàm mị, không giống như là con gái quy củ đàng hoàng. Nhưng nữ tử kia thoạt nhìn tư văn nhã nhặn, trông rất thanh nhã, giống một tiểu thư khuê các an thủ bổn phận, sao lại cũng có niềm mê luyến như thế, quả nhiên là thói đời thay đổi.

Tú bà ánh mắt phi thường cổ quái nhìn Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê bị nhìn có cảm giác không thoải mái cực kỳ, nàng bất an kéo tay Dung Vũ Ca, nàng không thích không khí nơi này, cảm giác thực quỷ dị.

Dung Vũ Ca trở tay nắm lấy Vệ Minh Khê: “Chỉ là ăn bữa cơm, xem biểu diễn mà thôi, đừng lo lắng!” Dung Vũ Ca nói nghe nhẹ nhàng mà thực ra ý đồ lại vô cùng tà ác!

Tú bà nhìn hai người động tay động chân, quả nhiên là có tình cảm mờ ám, rất thân mật. Hiểu rõ cớ sự rồi tú bà liền thu bạc, chuẩn bị đi xuống an bài mọi thứ dựa theo yêu cầu của Dung Vũ Ca, phải chọn hai nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa còn phải cao nhã, tự nhiên, tình cảm nồng nhiệt như xuân, còn phải tú lệ nữa.

Haiz, kỳ thật tú bà rất muốn xỉu cho rồi, tự nhiên thì có thể, vấn đề là tình cảm như mùa xuân, lại còn phải tú lệ, cao nhã nữa sao? Thiệt là hại não mà, nhưng đã làm ở thanh lâu Kim Lăng xa hoa này, tú bà nhất định sẽ làm khách hàng tận hứng mà về, cao nhã chứ gì, nhất định có thể!
.