Cuối cùng, Bạch Quân Diễm vẫn quyết định đẩy Tô Cẩm Tuyết ra, quả nhiên cô ta đang khóc, nước mắt giàn dụa. Anh ta quay đầu đi, tiếp tục vùi đầu giải quyết công việc của Tập đoàn.

- Em đi về trước đi, giờ anh hơi nhiều việc.

Cô ta vừa gật đầu, vừa lau sạch nước mắt trên mặt:

- Được, em không quấy rầy anh nữa.

Tô Cẩm Tuyết vừa ra khỏi phòng, cửa phòng được đóng kín, Bạch Quân Diễm cũng dừng công việc của mình lại, anh ta xoa xoa trán. Sau đó anh ta đứng lên đi về phía tủ để rượu có sẵn trong văn phòng. Mở tủ lấy rượu và tự rót cho mình một ly xong, anh ta vừa bóp trán vừa đi ra ghế nằm ngồi xuống.

Thật ra anh ta đang thấy kinh ngã khi không giữ Tô Cẩm Tuyết ở lại. Quả thực hiện giờ anh ta gặp rất nhiều phiền toái, mà những phiền toái ấy ít nhiều đều do cô ta mà ra. Nếu giữ cô ta ở lại anh ta sẽ thấy việc mình phải đứng ra hứng chịu, giải quyết những phiền toài kia cũng có chút ý nghĩa, bởi vì ít nhất người con gái anh ta yêu vẫn ở bên cạnh, đồng hành với anh ta.

Nhưng tại sao anh ta lại không giữ cô ta ở lại, thậm chí lúc được cô ta ôm, trong lòng Bạch tổng còn nhen nhóm cảm giác thấy hơi phiền não.

Anh ta uống cạn ly rượu song vẫn nắm chặt ly ở trong tay, anh ta hơi hé mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Trời đã tối rồi, bên dưới đèn đã được thắp sáng, bốn phía đều rực rỡ ánh đèn.

Đột nhiên anh ta nhớ về một lần đi uống rượu trong quá khứ của mình. Giờ anh ta đã quên mất nguyên nhân khiến hôm đó anh ta quyết định đi uống rượu. Anh ta chỉ nhớ rằng mình đã một thân một mình tới quán rượu nhỏ ở ngoại ô, khu vực đó khá hẻo lánh, không ai biết anh ta.

Nhưng ngay sau đó đã có người nhận ra anh ta.

Cô gái đó đến bên cạnh anh ta, biểu hiện giống như vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

- Bạch tiên sinh, sao anh lại ở đây?

Anh ta đã uống khá nhiều nên có chút say, nên anh ta nhìn cô gái đó bằng ánh mắt hơi mơ màng, nhưng rất nhanh anh ta đã nhận ra được cô gái đó là ai.

Lê Nhã Phù, trước đó không lâu anh ta còn đi xem đêm nhạc hội của cô ấy.

- Sao cô lại đây? Sao cô lại không ở trường?

- Chúng tôi được nghỉ nên tôi cùng với mấy người bạn tới đây chơi, thật trùng hợp lại được gặp anh ở đây. Chúng ta cũng có duyên thật nha.

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh anh ta:

- Sao anh lại ở đây uống rượu một mình? Tâm tình anh không tốt à?

- Uống rượu cũng cần phải xem tâm tình sao?

- Uống rượu một mình cũng chẳng sao cả. Anh có muốn đi hóng gió một chút không tôi dẫn anh đi nhé.

- Hóng gió?

Đại khái có thể do qua nhàm chán, do ngồi uống rượu một mình thật bực bội nên anh ta đã đồng ý với lời rủ của cô ấy. Anh ta cho rằng đi hóng gió của cô là tới bờ sông đi dạo một vòng, hít chút gió lạnh cho nên khi anh ta đứng đợi cô ở cửa hàng và thấy cô lái chiếc mô tô phân khối lớn tới anh ta thật sự đã bị kinh ngạc.

Ngày đó cô mặc bộ đồ rất thoải mái, áo cộc cùng với quần lửng, đúng kiểu trang phục của sinh viên và rất mát mẻ. Anh ta từng thấy cô lúc cô biểu diễn trên sân khấu, lúc đó cô diện một cái váy màu trắng, mái tóc dài được buông lơi rủ trên đầu vai. Cô đứng kéo đàn violon ở trung tâm vũ đài, nhìn cô rất ưu nhã, dù thế nào cũng không thể tượng tượng được 1 cô gái dịu dàng, thướt tha như thế lại biết chạy xe mô tô phân khối lớn.

Cô ấy đưa cho anh ta chiếc mũ bảo hiểm. Anh ta không che giấu sự hoài nghi của mình:

- Cô biết lái loại xe này à?

- Anh không tin tôi à?

Cô rất tự tin mà hỏi ngược lại anh ta, mà anh ta cũng không phải loại đàn ông hèn kém nhát gan nên đội mũ bảo hiểm xong anh ta leo lên xe ngồi phía sau cô. Bỗng nhiên cô ấy quay đầu hỏi anh ta:

- Chắc Bạch tiên sinh đã mua bảo hiểm nhân thọ có giá trị lớn nhỉ?

Bạch Quân Diễm: "..."

Đột nhiên anh ta có cảm giác mình vừa leo lên thuyền giặc.

Nhưng giờ có hối hận thì cũng muộn rồi, bám chặt vào cô ấy là được.

Cô ấy nói xong, anh ta chỉ nghe được ầm một tiếng – là âm thanh khỏi động của chiếc mô tô. Chiếc xe lao vút ra ngoài, khoảnh khắc ấy anh ta thật sự đã bị dọa sợ hết chỉ kịp phản ứng theo bản năng là ôm chặt eo cô ấy.

Cô ấy chở anh ta chạy hết Lạc thành tới thẳng ngọn núi của thành phố lân cận. Tay lái của cố ấy rất vững vàng, tốc độ chạy khá nhanh thật lòng anh ta chưa từng nghĩ rằng một cô gái bé nhỏ như cô ấy lại có trình độ lái mô tô tốt như thế. Hơn nữa cô ấy giữ đầu lái rất ổn rất chắc, mọi hành động điều khiển xe của cô ấy đều rất thuần thục.

Lúc đầu anh ta cũng thấy vô cùng lo âu nhưng dần dần cũng vững tâm lại, chiếc xe lao vun vút, anh ta có cảm giác mình đang bị mất trọng lực không hiểu sao mọi buồn phiền trong lòng cũng được quét sạch. Gió thổi vun vút lướt qua hai bên tai, anh ta cảm giác máu trong cơ thể mình đang sôi trào, giống như lúc anh ta còn trẻ, lúc anh ta ở trên sân bóng, cái cảm giác cạnh tranh, khẩn trương, lòng nhiệt huyết sôi trào thật giống với cảm xúc của bây giờ.

Cô ấy lái xe lên thẳng đỉnh núi rồi mới dừng lại. Mặc dù rất thoải mái nhưng lúc mới xuống xe anh ta cảm nhận hai chân mình mềm nhũn nhưng dù sao cũng là Bạch tổng cho nên anh ta sẽ không cho phép bất kì ai thấy được trạng thái của bản thân mình trong lúc quẫn bách, khốn đốn. Vì thế anh ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, chậm rãi cởi mũ bảo hiểm đưa trả cô:

- Tôi thật sự không nhìn ra cô cũng biết lái mô tô.

Cô ấy đáp lại:

- Lái dễ lắm, từ lúc học trung học tôi đã biết lái rồi.

Cô ấy đi về phía vách núi, trong quá khứ hai người đã sóng bước cùng nhau. Dưới chân hai người Lạc thành sáng choang dưới ánh đèn đuốc. Nhìn từ xa Lạc thành giống như một viên dạ minh châu cỡ lớn.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi nói:

- Hôm nay trời có sao, tốt quá.

Anh ta nhìn theo hướng mắt của côL

- Có sao thôi mà, có gì tốt chứ.

- Cũng không thể nói như vậy được, cần phải có lòng tôn kính với những ngôi sao, bởi vì sao chính là đôi mắt của thần linh. Thần linh ở trên cao nhìn chằm chằm con người ở bên dưới, mọi tội lỗi hay sai lầm của con người thần linh đều thấy hết.

Đối với người theo chủ nghĩa duy vật như anh ta những lời nói như vậy thật sự rất ngây thơ.

- Sau này nếu tâm trạng của anh không tốt anh có thể gọi điện thoại cho tôi, sẽ có thêm một người cùng anh uống rượu giải sầu. Tôi sẽ kéo đàn violon cho anh nghe cũng có thể kéo anh đi giải sầu.

Anh ta nửa cười nửa không nhìn cô:

- Một cô bé như em sao lại nhiệt tình với tôi như thế? Thích tôi à?

Không ngờ cô lại gật đầu dứt khoát và thắng thắn thừa nhận rằng:

- Đúng vậy, tôi thích anh. Không hổ danh là Bạch tổng, thật thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Khi nói những lời trên mặt cô đều là ý cười, ánh sao trên trời rọi vào mắt cô, cho tới tận bây giờ anh ta cũng chưa gặp thêm bất kì ai có đôi mắt sáng như thế. Cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng nghĩ rằng có một người rõ ràng mang khí chất trong trẻo lạnh lùng nhưng lại có một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Lúc này, anh ta đứng chỗ cửa sổ sát đất nhìn Lạc thành chìm trong màn đêm, buổi đêm trong ký ức cũng có bị bóng tối bao trùm như đêm nay. Thành phố sáng ngời như lửa, trên trời có sao, hiện tại tâm tình anh ta vô cùng phiền muộn, cô ấy đã nói rằng khi anh ta không vui thì có thể gọi điện cho cô ấy.

Cho nên bây giờ anh ta có thể gọi điện cho cô sao?

Cô ấy sẽ lại dẫn anh ta tới ngọn núi đó để ngắm sao trời sao?

Đột nhiên anh ta nghĩ tới giờ cô ấy đang bị thương, vì anh ta mà cô ấy mới bị thương, bởi vì sự xuất hiện của Tô Cẩm Tuyết nên cô ấy bị thương.

Cho nên ngày đó vì sao mà anh ta lại đi uống rượu chứ? Anh ta suy nghĩ một lúc lâu mới nhận ra đó chính là ngày Tô Cẩm Tuyết rời xa anh ta vào mấy năm trước. Sau đó hàng năm cứ tới ngày đó tâm trạng anh ta sẽ lại bị ngột ngạt.

Đúng là chuyện lạ, anh ta có thể nhớ rõ ràng bộ quần áo mà Lê Nhã Phù đã mặc ngày hôm đó nhưng anh ta lại quên mất chuyện mình vì Tô Cẩm Tuyết mà tâm trạng không vui.

Đêm đã khuya, Bạch Quân Diễm lại tới phòng bệnh của Lê Nhã Phù. Anh ta rón rén mở cửa phòng bệnh, trong phòng không mở đèn, có lẽ cô ấy đã ngủ.

Phòng tối mờ nhưng dường như chỉ cần liếc mắt anh ta đã nhận ra người ngồi trên ghế là Giang Hàn.

Giang Hàn chưa ngủ và anh đã nhìn thấy Bạch tổng.

- Nếu Bạch tiên sinh muốn thăm bệnh nhân thì sáng sớm mai hãy lại tới tiếp. – Giang Hàn nói với hắn ta.

Bạch Quân Diễm đi tới bên cạnh giường bệnh nhìn Nhã Phù đang ngủ say. Một lúc sau hắn ta mới nói:

- Tôi ở cạnh Nhã Phù đã ba năm, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nhắc về anh.

- Thật không? – Giang Hàn không mặn không nhạt hỏi lại, có vẻ anh không quá để tâm tới vấn đề này.

- Vậy thì thật đáng tiếc.

- Đáng tiếc? – Bạch tổng nhìn về phía Giang Hàn.

Giang Hàn nhìn thẳng vào mắt hắn ta, trong căn phòng tối mờ, hắn cảm nhận được Giang Hàn đang cười. Giang Hàn nói:

- Đối với người không quan trọng cô ấy sẽ không nói về chuyện riêng tư.

Bạch Quân Diễm híp mắt lại:

- Có vẻ anh rất hiểu cô ấy? Tại sao anh không nghĩ rằng vì đây không phải chuyện quan trọng nên cô ấy mới không nói với tôi?

Giang Hàn trả lời:

- Qủa thực tôi rất hiểu con bé, tôi đã làm anh của con bé trong 10. Không nói chuyện riêng của mình với người không quan trọng – đây là lời dạy của mẹ nuôi đã nói đã dạy chúng tôi. Con bé làm theo lời bà ấy, và tôi cũng như vậy.

Hai tay Bạch Quân Diễm dần siết chặt lại, đột nhiên hắn ta thay đổi đề tài:

- Video là do anh làm sao?

- Bạch tiên sinh có chứng cớ không?

- Tạm thời tôi chưa tìm được chứng cớ nhưng tôi biết là do anh làm, tại sao anh lại không dám thừa nhận?

Giang Hàn trả lời:

- Nếu như cảnh sát cũng làm giống như anh, không cần chứng cứ cũng ép đối tượng tình nghi phải nhận tội thì chắc rằng cõi đời này không cần có cảnh sát. Bạch tiên sinh, tôi nhớ tôi đã từng nói rằng nếu như anh muốn chất vấn người khác thì trước đó mong anh hãy lấy ra chứng cớ xác thực.

Bạch Quân Diễm gật đầu một cái:

- Giang tổng nói rất đúng. Chờ ngày tôi tìm được chứng cứ và mang tới mong Giang tổng hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng.

Giang Hàn không trả lời.

Bạch Quân Diễm lại nhìn Lê Nhã Phù một lần nữa rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Bạch Quân Diễm ngồi trên xe và nhớ lại những lời Giang Hàn đã nói, không muốn nói chuyện riêng của mình với những người không quan trọng? Là vậy sao? Đối với cô ấy hắn ta là người không quan trọng sao? Hắn ta còn nhớ đêm đó dưới những vì sao, cô gái đó với đôi mắt sáng ngời đã thừa nhận bản thân thích hắn ta. Hắn ta có thể cảm nhận được thời điểm đó cô ấy thực sự thích hắn ta, nhưng tại sao ngay cả Mạnh Giai Giai cũng biết chuyện cô có một người anh trai còn hắn ta lại không biết gì cả?

Lê Nhã Phù vừa tỉnh lại đã thấy Giang Hàn đang ngồi trên ghế, trước mặt anh là một cái bàn nhỏ, trên bàn có laptop và một cái cặp đựng văn kiện.

Trong hộc tủ được đặt ở mép giường đã có sẵn bữa sáng của cô, đó đều là những món cô thích.

- Ngày hôm qua anh không về nhà ngủ à? – cô hỏi Giang Hàn.

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay vẫn tiếp tục di chuột, nghe thấy tiếng cô hỏi anh vội ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu:

- Anh không về, anh ngủ ở trên ghế.

- Vậy thì làm sao anh ngủ ngon được?

- Anh không cần ngủ nhiều, chỉ cần bốn năm giờ là được.

Anh nhớ trước kia anh chính là như vậy, sau tiết tự học buổi tối anh còn rất nhiều bài tập phải làm. Lúc rảnh rỗi thì anh đi làm thêm, thời gian ngủ mỗi ngày thật sự rất ít.

Anh đã thay áo sơ mi, mặc dù áo của anh chỉ toàn màu đen nhưng hoa văn trên áo sẽ khác nhau, thấy tóc anh vẫn còn ướt cô liền hỏi:

- Anh vừa tắm à?

- Anh tắm ở phòng tắm của bệnh viện.

- Cô ở viện thì bệnh viện cũng trở thành nhà của anh.

Cô rửa tay cầm lấy một cái bánh bao nhân trứng để ăn.

- Anh đã ăn sáng chưa?

- Anh chưa ăn, anh chưa đói chút nữa anh sẽ ăn.

Cô ăn xong một cái bánh thì cầm một cái nữa tới cạnh Giang Hàn. Anh sửng sốt một chút rồi nâng tay ý tự mình ăn thì cô đã nhanh chóng đưa bánh tới bên miệng anh.

Anh ngẩng đầu nhìn cô thì cô nói:

- Anh đang bận không tự ăn được thì em đút anh ăn.

Anh nhíu nhíu mày, nhìn cô rồi lại nhìn cái bánh cô đang cầm. Đột nhiên anh bật cười, cô không hiểu vì sao anh cười nên hỏi lại:

- Anh cười cái gì?

- Không nghĩ tới có một ngày anh được Nhã Phù đút cho ăn.

Khi cô gặp lại anh ấy, khí chất của người đàn ông này quá lạnh lùng, khiến mọi người cảm thấy sợ anh theo bản năng. Ngay cả khi anh đang cười với bạn, sự lạnh lùng của anh vẫn không suy giảm. Nhưng bây giờ, anh cười, đôi mắt long lanh lấp lánh, khuôn mặt tuấn tú dường như đã bừng sáng, nhìn anh thật đẹp.

Cho nên trước kia thực sự cô đã không ngoan, nghe những lời này của anh trong lòng cô dâng trào cảm xúc áy náy. Cô giơ bánh tới gần miệng anh hơn:

- Sau này từ từ những điều này sẽ thành thói quen.

Thói quen em đối xử tốt với anh.

Hình như anh vẫn chưa quen do dự một lúc anh mới cắn bánh. Đút cho anh xong cô cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn thêm một chút. Cô thấy rất vui, cô bò lên giường ăn nốt bữa sáng mà anh đã mua cho mình.

Y tá vào phòng cắm kim truyền dịch cho cô, Giang Hàn vừa nhìn máy tính vừa số liệu trong văn kiện. Quả thực anh có rất nhiều việc nhưng dù bận như thế anh vẫn không màng quyết biến phòng bệnh thành phòng làm việc để có thể vừa xử lý công việc vừa ở cạnh cô.

Thực sự anh là một anh trai tốt dù trước kia cô đã làm rất nhiều chuyện đáng ghét nhưng khi gặp lại anh vẫn quan tâm yêu thương cô như cũ. Mặc dù cô đã phải chịu rất nhiều mất mát nhưng rất may cô vẫn tìm lại được anh, có anh ở bên cạnh.

Truyền dịch được một lúc thì cô muốn đi WC, cô ấn chuông gọi hộ lý mà đợi mãi vẫn không có ai tới, cô lại tiếp tục nhấn chuông. Giang Hàn ngẩng đầu nhìn cô:

- Em muốn làm gì?

- Em muốn đi WC.

Anh đứng dậy đi tới bên cạnh cô:

- Anh giúp em. – Vừa nói anh vừa giơ tay nhấc bình dịch truyền xuống.

Bệnh viện cô ở là bệnh viện công lập nên điều kiện sinh hoạt không được tốt như bệnh viện tư. Thanh treo bình dịch truyền không có bánh xe nên cô cần một người giúp cô cầm bình dịch. Do cô cũng chỉ bị thương nhẹ nên cô quyết tâm không muốn chuyển viện cho bớt phiền phức.

Nhưng anh cao hơn cô khá nhiều nên bước chân giữa hai người không đồng nhất, anh cầm bình truyền quá cao nên ảnh hưởng tới cô nên anh đưa bình truyền cho cô tự cầm.

Cô nhìn anh hoài nghi, anh không định giúp cô sao? Anh nói với cô:

- Em tự cầm đi anh sẽ bế em giống như trong quá khứ.

Câu nói của anh mang theo ý dò xét, giống như anh đang muốn dò hỏi ý kiến của cô.

Cô cầm lấy bình dịch rồi gật đầu với nah. Lúc này anh mới khom người bế cô lên, anh đã từng ôm cô như thế nhưng lúc đó cô say rượu nên cô không nhớ gì nhiều. Cô chỉ ấn tượng trên cổ anh có hương thơm nhàn nhạt.

Cô cảm thấy tư thế anh ôm cô của bây giờ không giống với bình thường, tư thế này hơi mập mờ giống như anh đang bưng cô trong lòng bàn tay. Cô thấy không được tự nhiên nên thân thể hơi cứng ngắc.

Anh bế cô đến phòng vệ sinh, treo bình dịch lên vách tường, anh nhìn cánh tay đang cắm kim truyền của cô, hỏi cô bằng giọng điệu rất tự nhiên:

- Em có cần anh kéo quần xuống giúp không?

Lê Nhã Phù: "..."