Người đến tập kích là Khương tướng quân và Triệu Nguyên Thuần, thân thủ của hai người khác nhau quá nhiều, Khương tướng quân sắc bén vững vàng, Triệu Nguyên Thuần khéo léo nhanh nhẹn.

Hai người dẫn theo một tiểu đội binh tiên phong, vây quanh Thư phòng Huệ Vương phủ.

Giống như bắt rùa trong hũ, nhìn tất cả bọn hắn chạy trốn tứ phía trong bóng tối.

''Có thích khách, bảo hộ Vương gia! Bảo hộ Vương gia!''

Có nghịch tặc hoảng hốt hô to, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo đã bị Khương tướng quân chém một kiếm đứt cổ.

Triệu Nguyên Thuần không nhịn được khen hay, mình cũng khẽ xoay chuyển nhanh nhẹn, người nhẹ như yến, chuẩn xác đi tới trước mặt Triệu Nguyên Tứ, dùng thanh kiếm lạnh buốt kề vào cổ họng Triệu Nguyên Tứ.

''Vương gia? Ngươi mà là Vương gia cái gì, ai phong Vương ngươi?'' y híp mắt từ trên cao nhìn xuống.

''Các ngươi là ai? Hoàng đế phái tới?'' Triệu Nguyên Tứ không cám cử động, dốc hết sức che giấu sợ hãi.

''Phải hay không phải, đêm nay ngươi đều sẽ chết chắc''

Triệu Nguyên Thuần hung hăng dùng sức, mũi kiếm trong tay nháy mắt đâm vào cổ họng, một vệt máu chảy dài xuống, uốn lượn dữ tợn.

''Hahahaha...'' Triệu Nguyên Tứ đột nhiên cười ha hả.

''Cửu Vương gia phải không, còn người kia là ai? Các ngươi nghĩ như vậy là có thể gϊếŧ được ta sao? Quả thực là quá ngây thơ!''

Hắn đột nhiên kéo cánh tay Triệu Nguyên Thuần ra, xoay người nhảy lên vỗ tay ba tiếng, ngoài cửa bỗng nhiên ánh lửa ngút trời, xen lẫn tiếng bước chân của binh sĩ.

Vốn dĩ Triệu Nguyên Tứ sớm đã bố trí hàng trăm hàng ngàn hộ vệ trong phủ, còn liên tục không ngừng liên lạc truyền hiệu lệnh qua lại, cam đoan sẽ có binh mã liên tục đến đây tìm cách cứu viện.

Nói cách khác...hễ là xông vào Vương phủ, đừng mơ có ai sống sót trở ra.

''Hèn hạ!''

Khương tướng quân mắng to định bao vây chặn đánh, Triệu Nguyên Thuần cũng thẹn quá hóa giận muốn thừa thắng xông lên.

Nhưng xung quanh đã bị ánh lửa vây quanh, Triệu Nguyên Tứ cũng đã đang rút lui, nhìn thấy hắn định phá cửa sổ trở lại với phe cánh của mình.

Lúc này Triệu Nguyên Thuần sốt ruột, nhảy lên xà nhà tìm đúng góc độ nhảy lên phía trước, cả người như mũi tên nhọn đâm về Triệu Nguyên Tứ.

Triệu Nguyên Tứ đang đắc ý dào dạt không kịp chuẩn bị thì bị đâm xuyên cơ thể, hắn có chút lay động vài lần, lúc định phản kích, lại bị Khương tướng quân đâm một cái.

Triệu Nguyên Tứ chết tươi, cơ thể ngã xuống trong nháy mắt, đám binh sĩ cầm bó đuốc trong tay phá cửa sổ xông tới, bao vây hoàn toàn Thư phòng.

Thấy đầu lĩnh của mình đã bị đâm chết, đám phản binh kia đỏ cả mắt bao vây lấy toàn bộ người áo đen trong phòng.

''Khương tướng quân ngươi đi trước đi, ta cản ở phía sau!''

''Cửu Vương gia người đi trước đi''

''Ơ kìa sao ngươi liều vậy, ngươi tới từ đâu thì mau về đó đi, Hoàng huynh cũng không có triệu ngươi trợ giúp''

Lúc hai người tranh chấp ngươi đẩy ta đẩy, tình thế trong phòng thay đổi trong nháy mắt, mỗi người bọn họ nhanh chóng bắt đầu tranh đấu triền miên.

Phản binh xung quanh càng ngày càng nhiều, tiên phong đến tập kích không tới trăm người, bọn họ nhanh chóng không địch lại, một người hai người ngã vào trong vũng máu, Huệ Vương phủ ngày càng đi lên năm xưa máu chảy thành sông.

Trận ác chiến này kéo dài suốt cả đêm.

Triệu Nguyên Cấp đón nắng sớm đạp phá cửa thành, lúc dẫn binh đánh vào thành Cam Châu, đưa mắt ngóng nhìn vết máu rơi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Đây thi thể phản binh nội thành tối qua hắn dẫn binh lẻn vào sát hại.

Những người này biết được Triệu Nguyên Tứ đã chết, đột nhiên trở nên điên cuồng, bắt đầu cướp bóc đốt gϊếŧ hại bách tính trong thành, ý đồ cướp đoạt tiền tài rồi lẩn trốn.

Vì bảo vệ bách tính, Triệu Nguyên Cấp chỉ có thể đại khai sát giới.

Vó sát lạnh lẽo bước qua thi thể của lũ súc sinh, đi vào trước Huệ Vương phủ năm xưa, Triệu Nguyên Cấp xuống ngựa sải bước vào trong phủ.

Đúng lúc, Triệu Nguyên Thuần máu me khắp người leo ra từ trong đống người chết, đang lung lay đi ra ngoài cửa.

Quân thần gặp nhau, dường như đã qua mấy đời.

''Hoàng huynh, thần đệ không phụ lòng huynh, thần đệ đã gϊếŧ tên cẩu tặc Triệu Nguyên Tứ đó!'' lời còn chưa dứt, người mất máu quá nhiều đã ngã vào trong vũng máu.

''Thuần, Thuần nhi!''

Trong lòng Triệu Nguyên Cấp đau đớn cực hạn, lập tức tuyên triệu thái y đến chẩn trị, đồng thời vung tay lên.

''Lập tức cứu chữa tướng sĩ bị thương, đồng thời đem tất cả tướng sĩ đã vị quốc vong thân về thật thích đáng, trẫm phải hậu táng bọn họ, Đại Cảnh triều phải vĩnh viễn ghi nhớ bọn họ''

''Rõ!''

Các thân binh cấp tốc rời đi, Triệu Nguyên Cấp cẩn thận sắp xếp thích đáng cho Triệu Nguyên Thuần, lại sải bước đi vào trong.

Lúc xem xét bốn phía, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy tướng quân hôm qua không hiểu sao đến trợ giúp hắn kia, thi thể của Khương tướng quân.

''Khương...''

...

Lúc Khương tướng quân được Hoàng thượng cứu trở về, và Thuần Tiểu Vương gia đều chỉ còn lại một chút sức lực.

May mắn là hai người đều chịu đựng được.

Triệu Nguyên Cấp rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, phong thưởng hậu hĩnh cho Khương tướng quân, đề bạt hắn làm Nhị phẩm Trấn Nam Hầu, lệnh cho hắn lập tức trở về Tây Nam, tiếp tục trấn thủ vùng đất đó.

Còn Triệu Nguyên Thuần, thì bị khiển trách một trận, sau đó phong làm Quận Vương.

Tuổi đời chưa tới hai mươi mà được phong làm Quận Vương Vương gia có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể thấy được trong lòng Triệu Nguyên Cấp đã công nhận người đệ đệ này.

Sau khi tiêu diệt phản quân.

Đại quân xử lý toàn bộ thành Cam Châu, lại trấn an bách tính, bận rộn ròng rã một tháng mới khải hoàn hồi triều.

Mà trong một tháng này, Tây Nam Trấn Nam hầu Khương phủ, cũng phát sinh thay đổi lớn.

Hầu phu nhân và Trấn Nam hầu hòa ly.

Bọn họ căng thẳng với nhau một tháng, cuối cùng Khương Hầu gia cũng thỏa hiệp, ký tục danh lên tờ giấy hòa ly, thả phu nhân của hắn rời đi.

''Đa tạ, chàng là nam nhân tốt, phu quân tốt, là ta không có phúc khí, ta có lỗi với chàng''

Sau khi Dư Tĩnh Dao chân thành nói lời cảm tạ, mang theo vài bộ y phục bên người, dứt khoát kiên quyết rời đi.

Khương tướng quân cũng không phải kẻ ngốc, lời đồn nhiều năm biến thành sự thật, hắn không dám nói nửa câu về đương kim Thánh thượng, chỉ có thể đắng chát cười trừ.

Dư Tĩnh Dao trở lại Kinh thành bằng tốc độ nhanh nhất.

Phụ mẫu của nàng đã qua đời, huynh đệ tỷ muội đều đã thành gia, Dư gia đã sớm tản đi hết, bây giờ nàng làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không liên lụy nhà ngoại.

''Thật tốt! Hoàng thượng, ta trở về rồi''

...

Tháng bảy qua đi, tháng tám thu vàng.

Lúc Triệu Nguyên Cấp khải hoàn hồi triều, toàn bộ bách tính Kinh thành hoan nghênh rung động trời đất khắp đường.

Triệu Nguyên Cấp cưỡi ngựa cao to, hăng hái giơ roi vó ngựa, chạy như bay dọc đường cái.

Cũng không biết sao, lúc đi ngang qua một chỗ rẽ, lơ đãng nhấc mắt, đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong trí nhớ.

Gương mặt rất quen thuộc, là ai?

Đế vương trẻ tuổi sớm đã buông xuống mọi thứ của mười năm trước, người trong lòng của hắn sớm đã từ người phương xa đổi thành người trước mắt.

Cho nên thật ra hắn cũng không nhớ rõ Dư Tĩnh Dao, cũng như chuyện từ kiếp trước vậy.

''Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!''

''Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!''

Dân chúng hô to vạn tuế.

Triệu Nguyên Cấp cũng không quay đầu mà giơ roi giục ngựa, thẳng tới Hoàng cung.

Nơi đó có nữ tử mà hắn yêu thương nhất, hòn ngọc quý trên tay mà hắn sủng ái nhất, không biết đã lâu như vậy, người trong lòng hắn có nhớ hắn không.

...

Trữ Tú Cung.

Diệp Tư Nhàn biết hôm nay Hoàng thượng hồi triều, kích động ôm nữ nhi hôn lấy hôn để, nói đi nói lại.

''Hôm nay phụ hoàng của con về, Cảnh Châu con có vui không''

''Phụ hoàng của con dẹp yên nhiều phản quân như vậy, con nói xem có lợi hại không?''

''Chờ ngài ấy về, nhất định phải kêu phụ hoàng kể cho con nghe tình tiết có được không? Đã gặp ai, xảy ra những chuyện gì?''

''Dạ được!''

Tiểu cô nương không hiểu thế sự vỗ tay mơ hồ trả lời, trong tròng mắt trong suốt đều là hưng phấn.

Nhưng không hiểu sao Diệp Tư Nhàn cảm thấy có chút bất an, giống như có người nào đó, muốn tới cướp đồ của nàng.