Sau tết Đoan Ngọ, Thịnh Kinh Lan tới thành phố Tân.
Hai người đều bận bịu sự nghiệp, chỉ có dành được chút thời gian buổi tối để gọi điện video cho nhau, ai làm việc nấy.
“Gần đây trong phòng làm việc còn có ai chụp lén không?” Vấn đề này vẫn luôn là cây kim cắm trong lòng Thịnh Kinh Lan.
“Chuyện anh khống chế kẻ gian trước mặt mọi người lần trước đã lan ra bốn bề, bọn họ đâu có dám nữa.” Trước đây cũng có mấy chuyện chụp ảnh để ké fame, khác hẳn với chuyện người đàn ông đáng khinh kia chụp lén.

Sau khi chuyện này xảy ra, những vlogger kia cũng không dám đăng linh tinh nữa.
“Nếu gặp lại chuyện khẩn cấp như thế, nhớ gọi điện cho Dụ Dương.” Phòng làm việc của Thịnh Kinh Lan lại mở cửa, phần lớn thời gian Dụ Dương đều ở trong cửa hàng, hai nơi cách nhau không xa, gặp tình huống khẩn cấp anh ta có thể chạy tới kịp thời.
Nhắc tới Dụ Dương, Ôn Từ lại nhớ tới: “Nghe chị Sa Sở nói gần đây Dụ Dương hay đến quán trà của chị ấy, chị ấy nhận ra tâm tư của anh ấy.”
Sa Sở là người lành nghề trong phương diện này, tầm mắt người đàn ông chỉ thay đổi một xíu là cô ấy biết ngay anh ta có suy nghĩ gì.

Chẳng qua Dụ Dương không nói toạc ra, cô ấy cũng làm bộ không biết, đối đãi như với khách hàng bình thường.
Thịnh Kinh Lan ở trong video vuốt vuốt tóc: “Con đường cậu ta tự chọn, cứ để cậu ta theo đuổi đi.”
“Ừm, em cũng không lẫn lộn chuyện hai người họ, chỉ nghe vậy thôi.” Chắc chắn Ôn Từ là một thính giả tốt, bạn bè gặp chuyện như vậy đều thích giảng giải với cô một hai câu.
Chớp mắt tháng Sáu đã trôi qua, tháng Bảy mặt trời chói chang, thời tiết càng thêm khô nóng.
Tô Hòa Miêu đã nghỉ hè, cô ấy chủ động chạy tới phòng làm việc “Tàng Trân” làm bán thời gian: “Chị Ôn Từ, chỗ chị ngày nào cũng bận thế này à?”
“Hồi trước có ít người tới phòng làm việc tham quan hơn một chút, mấy ngày gần đây lại có xu hướng đông trở lại.” Sau khi video phỏng vấn đỡ hot, lượng du khách hiếu kỳ đến xem có xu hướng giảm bớt, bây giờ đã bước vào kỳ nghỉ hè, phần lớn các khu vực đều đón thời gian cao điểm du lịch.
“Em thấy chị cũng chẳng hoạt động tài khoản lắm.” Tô Hòa Miêu là thanh niên lướt mạng chuyên nghiệp.
Ôn Từ chậm rãi lắc đầu: “Ngoài đăng một vài tác phẩm thêu thì cũng không chụp gì lắm.”
“No!” Tô Hòa Miêu dựng thẳng ngón trò lên, lắc lắc trái phải: “Hoạt động tài khoản cũng cần có kỹ thuật, ví dụ như lên mạng tìm một nhóm viết kịch bản, quay chụp nội dung, như vậy không chỉ hấp dẫn sức chú ý của du khách, cũng dễ giữ chân fan hơn.”
Cô nhìn quanh một vòng: “Mấy bức tranh thêu của chị đây thì quay được chuyện gì?”
Tô Hòa Miêu thuận tay chỉ bức tranh ở chính giữa kia: “Chị xem, ví dụ như bức tranh thêu sông băng này, chị với anh Kinh Lan đều từng trải qua khoảnh khắc sinh tử, đăng chuyện này lên rồi thêm các hoạt động, chắc chắn hot dữ luôn.”
Ôn Từ cũng hiểu những hoạt động này, chỉ là cô thấy: “Cứ như vậy, mọi người sẽ chú ý đến người và chuyện xưa chứ không phải là bản thân tác phẩm thêu.”
“Thì cũng có mâu thuẫn đâu chị.

Ít nhất sẽ có thêm nhiều người biết đến bức sông băng này, hiểu được cái thần kỳ và tuyệt diễm của hàng thêu Tô Châu.

Mục đích của chị chẳng phải là cho càng nhiều người biết đến hàng thêu Tô Châu à? Những người xem chuyện ấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị bức tranh thêu tinh tế này thu hút.”
“Chị hiểu ý em.” Nhưng cô cũng không muốn rêu rao trải nghiệm vô cùng mạo hiểm ấy.
Nhưng những tác phẩm thêu khác, thật ra cũng có thể biên vài câu chuyện.
Sau khi làm bà chủ, Ôn Từ mới cảm nhận được sự khó xử, dù trước đó có chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì về sau cũng sẽ liên tục gặp những vấn đề mới.
Quyền quản lý tài khoản nằm trong tay cô, trong cửa hàng còn thuê hai nhân viên tương đối hiểu nghề thêu Tô Châu để phụ trách tiếp đãi khách và thuyết minh, dù vậy cũng có không ít trường hợp cần cô tự mình ra mặt.
Cô vốn muốn tự tổ chức một vài triển lãm khuôn mẫu, sau đó cho mọi người đặt hàng, có thể sửa theo nhu cầu của khách hàng rồi đạt được hiệu quả đôi bên cùng vừa lòng.

Thế nhưng thực tế lại khác, rất nhiều người chỉ đơn giản là đi qua nhìn thấy, nhất thời yêu thích nên mới muốn mua sắm, khi nghe thấy phải chờ đợi thì do dự một lát rồi đi luôn.
Có những du khách muốn mua món đồ nhỏ làm quà lưu niệm, phần lớn bọn họ sẽ không ở lại một chỗ quá ba ngày, dù họ có hứa hẹn chuyển phát nhanh và miễn phí vận chuyển, đối phương cũng không chốt đơn.
Bọn họ nghĩ chốt đơn tại chỗ mới có ý nghĩa, chứ không có khác gì mua sắm trên mạng đâu?
Buổi tối lúc gọi video với Thịnh Kinh Lan, cô cầm sổ và bút chuẩn bị bản thảo, liệt kê những vấn đề: “Bây giờ những món có thể chọn trong cửa hàng của em hơi ít.”
Người đàn ông vừa gõ phím vừa hỏi: “Tìm thợ thêu?”
“Phòng làm việc của em quy mô vẫn còn nhỏ, tìm thợ thêu quá xa xỉ, chi bằng đi tìm…” Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, Ôn Từ thông suốt: “Em nghĩ ra rồi, nếu em thu thập được những sản phẩm thêu thủ công thì sẽ không còn thiếu hàng nữa.”
Cô và Thịnh Kinh Lan cùng thảo luận kỹ càng một phen, bước đầu xác định được kế hoạch.
Thành Nam là cội nguồn của nghề thêu Tô Châu, có không ít người am hiểu nghề này.

Họ tính thu thập tác phẩm từ khắp mọi nơi, sau khi xét duyệt thì để trong phòng làm việc, ghi rõ nguồn gốc và tên thợ thêu.
Họ chỉ cần ăn trung gian, là chế độ win-win.
Trước khi quyết định, Ôn Từ cũng họp với hai nhân viên hiếm hoi trong cửa hàng.

Không nghiêm trọng như làm việc trong công ty, hai cô ấy cũng dũng cảm đặt câu hỏi: “Nếu như vậy, chẳng may khách tìm tới những người khác để đặt hàng, chẳng phải sẽ tổn hại lợi ích của chúng ta ư?”

“Mỗi người sẽ thích một phong cách khác nhau, nếu muốn đặt người khác làm, chứng tỏ đối phương có bản lĩnh.”
“Mục tiêu ban đầu của tôi khi mở phòng làm việc này là để có thêm nhiều người yêu thích hàng thêu Tô Châu, dù sản phẩm đến từ tay ai, chỉ cần là sản phẩm thêu thủ công tinh tế thì đều có thể giành được hạng mục này.”
Kế hoạch là như vậy, nhưng muốn thực hiện thì không dễ dàng.

May mà Ôn Từ quen biết rộng, dần dần cũng có thợ thêu gửi đồ tới.
Chuyện này rơi vào tai Ôn Như Ngọc, bà ấy chỉ bình tĩnh nói hai chữ: “Vớ vẩn.”
Đường Lâm Lãng đứng bên cạnh nghe vậy thì hơi nhún vai.
Ôn Như Ngọc nói năng hơi cục, nhưng bà ấy vẫn lén giúp Ôn Từ.
Cuối tháng Bảy, công việc trong tay Thịnh Kinh Lan sắp hoàn thành, chưa đợi anh về Ôn Từ đã qua một chuyến.
Thành phố Tân gần biển, phong cảnh trên đảo tuyệt đẹp, trời xanh mây trắng, chốn chốn bình yên.

Tới chạng vạng lại còn đẹp hơn nữa, ánh sáng màu vàng cam trải rộng khắp nơi.
Khách du lịch liên tục lui tới, Ôn Từ đi theo Thịnh Kinh Lan, lần đầu tiên trải nghiệm những hoạt động kí.ch thích trên biển như vậy, chơi vui đến quên cả trời đất.
Trời đã về khuya, hai người quay về homestay Bốn Mùa.
Homestay này có thể sánh với khách sạn năm sao, mỗi gian phòng cho khách đều được đặt tên theo một loài hoa, phong cách trang trí phòng rất thú vị.
Chơi cả một ngày, Ôn Từ mệt đến mức nằm trên giường không muốn cử động.

Thịnh Kinh Lan nhấc cô lên, xoa thuốc vào cổ và cằm cho cô.
Thuốc mỡ loại mới nhất không giống như trước đây, là để làm mờ sẹo.

Ôn Từ ngẩng cổ, để mặc cho anh bôi, trong tay còn cầm điện thoại, nhìn không rời mắt.
“Xem gì thế?” Thịnh Kinh Lan bất mãn khi thấy cô dán mắt vào điện thoại.
Ôn Từ xoay màn hình sang, cho anh xem nội dung: “Quả Quả cầm điện thoại của chị Tây Mạt, đang nhắn tin WeChat với em nè.”
Thịnh Kinh Lan chậc một tiếng: “Trẻ con bốn tuổi mà cũng biết gửi WeChat?”
“Anh đừng có coi thường mấy đứa nó, trẻ con bây giờ thông minh lắm đấy.” Ví dụ như Viên Quả Quả, tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.

Cô bé chưa biết gõ chữ nhưng lại biết gửi sticker, nhắn tin với cô bé rất thú vị.
“Ồ? Em nói chuyện gì với cô bé?” Cẩn thận thoa thuốc xong, Thịnh Kinh Lan vứt tăm bông đi, bỏ thuốc mỡ lại vào vali.
Viên Quả Quả bỗng gửi một tin nhắn thoại tới, Ôn Từ ấn mở ra ngay: “Dì Ôn, cháu nói thầm cho dì một chuyện nhé, cháu tìm được bố rồi.”
Gì cơ?
Ôn Từ kinh ngạc, sau đó lại thấy cô bé nói tiếp: “Không được nói cho mẹ cháu đâu, suỵt, đây là bí mật đó.”
Cô với Viên Tây Mạt là kiểu lúc rảnh có thể hẹn nhau ra ngoài đi chơi chứ bình thường không liên lạc nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng lướt vòng bạn bè xem bài đăng của nhau.

Nửa năm nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện, đương nhiên không rảnh tìm Viên Tây Mạt nói chuyện phiếm, Viên Tây Mạt càng không chủ động tìm cô nói chuyện.
“Cháu tìm được bố ở đâu?”
“Ở thành phố Cảnh.”
“Hả?
Ôn Từ không khỏi nhìn về phía Thịnh Kinh Lan.
Người đàn ông cau mày: “Ánh mắt của em là thế nào đây, anh cũng có phải bố con bé đâu.”
Cô vô tội chớp chớp mắt: “Em cũng có nói là anh đâu.”
Khi Ôn Từ chuẩn bị truy hỏi, đối phương lại nhắn một tin nhắn tới: [Chị là Viên Tây Mạt.]
Bạn nhỏ mật báo chuyện bị bắt quả tang, Ôn Từ tiện thể tìm Tôi thêm: [Quả Quả nói vậy có phải không chị?]
Viên Tây Mạt thoải mái nói: [Bố là bố ruột, nhưng không có gương vỡ lại lành, cũng chẳng có hỉ sự gì cả.]
Hồi trước Viên Tây Mạt có quen một người đàn ông ở bãi đua xe, đầu tiên là làm quen sau đó dần phải lòng.

Khi cô ấy phát hiện ra mình đã chìm đắm, Viên Tây Mạt lập tức hỏi đối phương đáp án.
Người này không cho cô ấy đáp án mà cô ấy muốn nghe, cô lập tức tiêu sái bỏ đi, cắt đứt luôn đoạn tiền duyên này, đổi sang thành phố khác bắt đầu lại từ đầu.

Nghe giọng điệu của Viên Tây Mạt như thể đối phương chỉ là một người không liên quan, Ôn Từ cũng ngại hỏi nhiều, chỉ là hơi tò mò.
Đến tận khi người đàn ông bên cạnh lên tiếng: “Anh biết bố cô bé là ai.”
Ôn Từ bỗng ngẩng đầu lên, vô thức hỏi: “Ai cơ?”
“Tần Châu Việt.”
Nửa năm trước, Tần Châu Việt tự dưng tìm đến làm thân với anh, hai người ai cũng có suy nghĩ của mình.
Tần Châu Việt sẽ chẳng dò được tin tức hữu dụng gì từ miệng anh, nhưng nếu đã phát hiện ra Viên Tây Mạt, hẳn là sớm muộn gì cũng sẽ tìm hiểu được nguồn gốc của hai mẹ con.
Nghe giọng điệu chắc chắn của anh, Ôn Từ cảm giác: “Anh quen anh ta à?”
Thịnh Kinh Lan khẽ gõ lên mặt bàn: “Quen, nhưng không thân.”
Ôn Từ dựng lỗ tai lên: “Là người thế nào?”
Anh đánh giá hai từ: “Có tiền, độc thân.”
Ôn Từ nghiêng đầu: “Em có hỏi mấy cái này đâu?”
Thịnh Kinh Lan liếc nhìn cô một cái: “Tại sao anh phải đi tìm hiểu một người đàn ông không thân?”
Nghe có lý nhỉ.
“Nếu em thực sự muốn biết thì có thể đi hỏi Phỉ Phỉ, con bé khá quen thân đó.” Nói rồi, anh lại bổ sung: “Nhưng tốt nhất là em đừng đi.”
“Tại sao?” Cô tò mò ngửa đầu lên.
Thịnh Kinh Lan cúi xuống, duỗi tay véo véo hai bên má cô: “Hỏi thăm chuyện người đàn ông khác ngay trước mặt anh, Ôn Khanh Khanh em giỏi quá nhỉ?”
Ôn Từ không thể tin nổi: “Thế này mà anh cũng ghen à?”
Đây là lần đầu tiên cô hiểu một từ về Thịnh Kinh Lan – Vô lý.
Cũng may đây chỉ là tình thú nho nhỏ giữa người yêu với nhau, Ôn Từ rất đúng mực, nếu Viên Tây Mạt không muốn nói nhiều, cô cũng không lén đi thám thính Tần Châu Việt.
Hai người ở trên đảo năm ngày rồi chuẩn bị ra sân bay thành phố Tân, bay về.
Khi đi qua một ngôi nhà lớn, Ôn Từ bỗng gọi tài xế lại: “Dừng một lát.”
Xe tạm dừng bên đường, Thịnh Kinh Lan quay đầu sang nghi ngờ.

Ôn Từ mở cửa sổ xe ra, giơ điện thoại lên chụp tòa cao ốc trước mặt một cái.
Trên tòa cao ốc không có những hoa văn thiết kế hoa lệ, chỉ có một dòng chữ: Điệp lai phong hữu trí.
“Phong Hữu Trí?”
Đây là tên của người Thịnh Kinh Lan từng coi là tình địch.
Ôn Từ bảo tài xế tiếp tục lái xe, cô cần thận lật xem tấm ảnh mới chụp được, tâm trạng cũng trầm xuống.
Nhìn biểu cảm của cô, Thịnh Kinh Lan đã đoán được phần nào: “Có liên quan đến người em quen à?”
Ôn Từ nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh ấy rất thích một cô gái, tên là Văn Điệp, cũng từng là học trò của bà ngoại em.

Cô ấy lớn hơn em hai tuổi, bằng tuổi Phong Hữu Trí, bởi vì hai cái tên nên thường xuyên bị những người xung quanh trêu ghẹo.”
Câu nói kia không phải ai cũng biết, là sau khi Ôn Từ buột miệng thốt ra mới được lan truyền ra ngoài.
“Ngày 2 tháng 8 là sinh nhật Văn Điệp, vào ngày này, năm nào Phong Hữu Trí cũng sẽ chiếu màn hình ở khắp mọi nơi trên cả nước.

Nếu Văn Điệp còn sống, chắc chắn lúc nhìn thấy những thứ này cô ấy phải có phản ứng.

Tiếc là nhiều năm đã trôi qua lại không thấy chút thông tin nào về chị ấy cả.”
Văn Điệp biến mất đã lâu, lâu đến mức mọi người đều đã quên vẻ bề ngoài của cô ấy, cũng chẳng còn nhớ rõ giọng nói cô ấy, chỉ còn mỗi Phong Hữu Trí.
Lúc này, một chiếc máy bay đáp xuống thành Nam.
Khúc Thủy mặc áo croptop màu xanh lơ, kéo hành lý đi ra khỏi sân bay, vừa đi vừa gọi điện cho thầy Trung y trong trấn nhỏ, báo bình an: “Thầy ơi, con xuống máy bay rồi ạ.”
“Ừm, con tới bên đó có chuyện gì thì tìm lão Lý.” “Lão Lý” trong lời thầy Trung y là bạn bè của ông, ông lo Khúc Thủy tới thành Nam có gì đó không tiện nên hỏi thăm bạn bè trước.
Khúc Thủy gọi xe đi tới khách sạn, buổi chiều nghỉ ngơi một chút rồi chạng vạng mới ra ngoài đi dạo một vòng các địa điểm mà cư dân mạng đề cử.
Cô ấy bước vào trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành Nam, những bảng led nhấp nháy nội dung khác nhau, Khúc Thủy ngẩng đầu lên nhìn, bất giác đọc thành tiếng: “Điệp, lai, phong, hữu, trí.”
“Phong Hữu Trí…”

Đầu Khúc Thủy bỗng nhói lên, cô ấy giơ tay ấn đầu, hô hấp cũng nặng nề hơn vài phần.
Bỗng dưng, điện thoại rung lên đánh thức Khúc Thủy, cô ấy mở ra xem, là tin nhắn của Thịnh Kinh Lan.
Nói chính xác hơn, phải là bạn gái Thịnh Kinh Lan tìm cô ấy.
[Tôi có một người bạn, năm ngoái chân bị xước, để lại một vết sẹo thâm dài khoảng hai ba xen ti mét, có thể làm mờ không?] Lời này là Ôn Từ hỏi giúp Lý Chiếu Tuyết.
Lễ hội hoa năm ngoái, Lý Chiếu Tuyết bị thương ở chân, phần lớn các vết khác đều đã biến mất, chỉ có chỗ bị thương trên cẳng chân là thâm lại, sau khi khỏi vẫn để lại vết sẹo màu nâu.

Chuyện này không ảnh hưởng gì mấy, Lý Chiếu Tuyết cũng không nói cho ai, lần này thấy vết thương trên mặt Ôn Từ khôi phục tốt quá nên mới muốn thử.
Khúc Thủy nghiêm túc trả lời: [Thời gian qua cũng lâu rồi, có lẽ thuốc mỡ cũng không còn hữu dụng lắm, nhưng có thể xem xem.]
Cô ấy nhớ tới thành phố mình đang ở, hỏi: [Bạn cô cũng là người thành Nam ư?]
Ôn Từ: “Đúng vậy.”
Khúc Thủy nói: [Thế thì trùng hợp quá, hôm nay tôi mới đến thành Nam.]
[Ơ, cô qua đây chơi à?]
[Ừm.]
[Thế xin hỏi, bao giờ thì cô tiện? Tôi với bạn cùng qua tìm cô?]
Khúc Thủy cân nhắc một lát: [Ngày kia đi, tôi ở bên trung tâm thành phố.]
Ôn Từ dùng nick của mình kết bạn với cô ấy.
Thịnh Kinh Lan ngồi bên cạnh, chậc một tiếng: “Hai người nói chuyện cũng vui quá nhỉ.”
Ôn Từ đưa tay sửa danh bạ, gõ hai chữ ‘Khúc Thủy’: “Giọng cô ấy nghe khá hay.”
Người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi: “Vậy à, không để ý.”
Sửa xong danh bạ, Ôn Từ chuyển sang véo tai anh: “Anh mọc hai cái tai này ra làm gì thế?”
Người đàn ông không biết xấu hổ thò sang: “Đương nhiên là để nghe bé con nói chuyện rồi.”

Ôn Từ bảo Lý Chiếu Tuyết rằng cô đã hẹn gặp vào sáng ngày kia, kết quả Khúc Thủy lại có việc đột xuất, phải hoãn lại đến buổi chiều.
Ôn Từ khó xử gọi điện cho Lý Chiếu Tuyết: “Buổi chiều bên tớ có khách tới hẹn đặt may.”
Lý Chiếu Tuyết cũng hiểu chuyện: “Không sao đâu, cậu cứ bận việc của cậu, tớ tự đi được mà.”
“Ừ, thế tớ gửi số điện thoại của Khúc Thủy cho cậu, cậu tự liên lạc với cô ấy nhé.”
Lý Chiếu Tuyết cũng không phải đi khám bệnh thật, không cần người giúp tiếp khách.

Cô ấy tự đi tìm Khúc Thủy, sau khi kiểm tra, Khúc Thủy nói thật: “Vết thương của cô bị thâm quá lâu, dùng thuốc mỡ chưa chắc đã có hiệu quả, dù có thật cũng cần kiên trì trong thời gian dài.”
Lý Chiếu Tuyết không muốn đi bệnh viện chỉ vì vết sẹo này, cô ấy lấy một lọ thuốc với tâm thái có còn hơn không.

Lúc Lý Chiếu Tuyết báo kết quả cho Ôn Từ, cô còn đang bận việc trong cửa hàng.
Hôm nay may mắn, buổi chiều nhận được hai đơn đặt may, còn là những người đồng ý trả giá cao để chỉ định cô làm.

Ôn Từ tranh thủ lúc ăn cơm để trả lời tin nhắn rồi lại cắm đầu vào làm việc.
Không biết từ bao giờ, bên ngoài bắt đầu sấm sét ầm ầm, nhân viên trực ca tối sợ đến mức ôm chặt lấy nhau: “Chị Ôn Từ, bên ngoài mưa lớn quá.”
“Hôm nay không cần chờ tới chín giờ đâu, lát nữa mưa ngớt một tí thì em về đi nhé.” Cửa hàng của cô áp dụng chế độ thay ca, một người từ sáng đến chiều, một người từ trưa tới tối.
Nhân viên nữ nhanh chóng gọi xe rời đi, trong tiệm chỉ còn Ôn Từ.
Đang định đóng cửa, một chiếc xe hơi như hòa vào làm một với ráng chiều lại chậm rãi dừng bên đường, chỉ thấy Ôn Như Ngọc mở cửa xe ra, mở ô bước vào cửa phòng làm việc.
“Mẹ?” Ôn Từ kinh ngạc nhìn bà: “Sao mẹ lại tới đây?”
Ôn Như Ngọc gập ô treo sang một bên, nhướng mày hỏi: “Làm sao, mẹ không được tới?”
“Con không có ý đó.” Chỉ là từ sau khi phòng làm việc Tàng Trân khai trương, Ôn Như Ngọc rất ít khi tới đây, cô vẫn cứ nghĩ là mẹ mình không muốn cô ra ngoài làm việc.
Cô rót cho mẹ một ly nước ấm, lúc này mới nhận ra trên ống quầy tây và giày cao gót của bà dính đầy vết nước, vừa rồi mưa lớn như vậy, e là lòng bàn chân cũng không may mắn thoát nạn.
“Mẹ, quần áo với giày mẹ ướt hết rồi, trong phòng con có đồ dư, mẹ đổi một bộ mới đi.”
Trên lầu có thiết kế phòng nghỉ đơn, Ôn Từ để vài món quần áo và giày thoải mái ở trên đó.

Cô chọn cho mẹ một bộ đồ rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Ngoài cửa sổ lại ánh lên tia chớp, Ôn Như Ngọc cầm bộ đồ bằng một tay, bỗng nhớ tới một chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây.
Hồi nhỏ Ôn Từ rất sợ sấm sét, khi đó Ôn Như Ngọc thường xuyên không ở nhà, ngày nào Ôn Từ cũng sang ngủ với bà ngoại.

Cho đến một ngày, bà ngoại không ở nhà, Ôn Từ bị tiếng sấm làm tỉnh giấc lúc nửa đêm, khóc lóc sang tìm mẹ, chui thẳng vào trong lòng bà…
Vừa rồi vốn dĩ bà phải về nhà họ Ôn, thấy tia chớp lóe lên trên không trung nên mới bảo tài xế chuyển đường sang đây.
Bà biết lúc này phòng làm việc còn chưa tan tầm.
Lầu một sáng như ban ngày, Ôn Từ ngồi ở đại sảnh gửi tin nhắn thoại cho Thịnh Kinh Lan.
“Anh sắp đến rồi, còn hai phút thôi.” Trời mưa ảnh hưởng tới tốc độ chạy xe.

“Vừa rồi tự dưng mẹ em lại tới.”
“Không sao, lát nữa đưa mẹ em về trước.”
Lại một tiếng sấm vang lên, Ôn Từ sợ đến mức không dám nghịch điện thoại.

Cô đưa lưng về phía cửa kính, ngón tay bịt kín lỗ tai.
Cửa kính lặng lẽ bị mở ra, một bóng đen dần dần tới gần, mỗi bước đi đều để lại dấu chân ướt át.
Ngay khi người đàn ông đưa tay ra, Ôn Từ bỗng quay đầu lại, hai mắt trợn lên, nhất thời sợ đến mức không nói nên lời.

Bị phát hiện, người đàn ông béo lùn lập tức xông về phía cô, Ôn Từ nghiêng người né đi, chạy ra sau bàn.
Cô lanh lẹ tránh được hai hiệp, người đàn ông bị chọc giận, trực tiếp dẫm lên mặt bàn nhảy qua.

Hai bàn tay hôi thối bắt lấy cánh tay cô, Ôn Từ bỗng hét lên một tiếng chói tai, nhưng lại bị tiếng sấm che mất.
Người đàn ông ấn cô lên mặt bàn, che kín miệng cô lại, đề phòng cô lên tiếng.
Ôn Từ nhấc chân đá mạnh một cái, người đàn ông đau đến nhăn mặt lại.

Ngay khi anh ta tính giơ tay ra lần nữa, lại bị một cánh tay mạnh mẽ bẻ ngoặt ra sau, nghe thấy rõ cả tiếng xương gãy.
Nước mưa chảy từ mái tóc, nhỏ xuống sàn nhà.
Người đàn ông ướt sũng vọt từ ngoài vào, thở hổn hển, trong mắt là sự ác liệt chết chóc.

Anh kéo người đàn ông ra bằng một tay, đá về phía vách tường vững chãi.

Người đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập, máu chảy không ngừng.
Ôn Như Ngọc đi từ trên lầu xuống, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Cảnh sát khu vực nhanh chóng vào việc, đưa cả nhóm đến Cục Cảnh Sát.
Họ vẫn nhớ người đàn ông gây chuyện này, chính là tên bỉ ổi từng tới hai tháng trước, tới người đánh anh ta cũng là cùng một người.

Người đàn ông kêu gào suốt dọc đường, đến cảnh sát cũng phải phục Thịnh Kinh Lan, đánh người thành như vậy nhưng họ chỉ có thể tính là vết thương nhẹ.
Ba người phối hợp làm tường trình với cảnh sát, trên đường Ôn Từ vẫn rất bình tĩnh: “Trong cửa hàng có camera giám sát, anh ta đột nhiên xông tới tấn công tôi.”
Tới tận khi rời khỏi phòng ghi chép tường trình, cô như rũ bỏ hết dũng khí, đôi mắt lập tức chảy nước mắt: “Thịnh Kinh Lan…”
Giọng nói nức nở có chút nũng nịu, nghe mà nhũn cả tim.

Thịnh Kinh Lan ôm người vào lòng, an ủi: “Bé con, không sao rồi.”
“Sao anh không đến sớm hơn một chút? Anh có biết lúc đó em sợ lắm không?” Cô thút tha thút thít, lời chỉ trích cũng chẳng hề sắc bén mà chỉ khiến người nghe càng thêm đau lòng.
“Anh sai rồi, không có lần sau.” Anh không cãi lại câu nào, trực tiếp chịu thua.
Ôn Từ khịt mũi: “Cũng không trách anh.”
Cảm xúc của cô dần lắng xuống, Thịnh Kinh Lan duỗi tay lau nước mắt cho cô: “Khanh Khanh của chúng ta giỏi quá, còn biết đá người cơ.”
“Anh còn cười em.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cuối cùng cô cũng đã nín khóc mỉm cười.
Ôn Như Ngọc đứng trong góc, đôi tay nắm chặt.
Rõ ràng bà ở ngay trên lầu nhưng lại không kịp thời phát hiện ra con gái gặp nguy hiểm.

Nếu Thịnh Kinh Lan không kịp thời đuổi tới, bà thật sự không dám tin chuyện gì sẽ xảy ra.
May mà Thịnh Kinh Lan xuất hiện.
Ôn Như Ngọc lẳng lặng nhìn khung cảnh trước mắt.
Tính bà cứng rắn, dù có lo lắng đến đâu cũng không thể dỗ Ôn Từ vui bằng mấy lời dễ nghe như Thịnh Kinh Lan được.

Mà Ôn Từ là người không tùy tiện chỉ trích người khác, lại cũng có lúc “ngang ngược vô lý”.

Không cần nói cũng biết là ai chiều thành như vậy.
Thấy Ôn Từ nín khóc mỉm cười, Ôn Như Ngọc đi ra khỏi góc khuất, nhìn con gái rồi lại nhìn thanh niên bên cạnh: “Thịnh Kinh Lan.”
Thịnh Kinh Lan ngoài ý muốn quay đầu lại, gật đầu lễ phép: “Bác ạ.”
Dưới cái nhìn chăm chú của con gái, Ôn Như Ngọc hít sâu một hơi: “Chọn một ngày lành, tới nhà họ Ôn một chuyến đi.”
 
------oOo------