Sáng sớm hôm sau, cửa nhà Dụ Dương bỗng nhiên bị gõ vang.
Anh ta còn chưa mở mắt đã nghe Thịnh Kinh Lan bắt đầu ra lệnh: “Đưa An Kỳ tới đây.”
Dụ Dương khoa trương ngáp một cái: “Mới sáng sớm, gấp gì chứ.”
Anh ta buồn ngủ không chịu được, Thịnh Kinh Lan lại cực kỳ phấn khích nói: “Tôi muốn tốc chiến tốc thắng.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hôm qua còn nói làm chậm từng bước, cứa từng nhát dao mới đau, ngủ một giấc dậy lại muốn tốc chiến tốc thắng.
“Cũng không có gì, mấy người này không đáng để tôi lãng phí quá nhiều thời gian, tôi còn có chuyện quan trọng khác cần làm.” Giọng điệu hào hứng của anh chẳng hề giống một người vừa bị dư luận mắng chửi đến đổ máu chút nào.
Giữa trưa hôm nay, An Kỳ sau khi vạch mặt tên tra nam rồi biến mất một thời gian lại xuất hiện trên mạng, tung ra đoạn ghi âm gốc và một số bức ảnh cô ta cùng Thịnh Cảnh Ngôn ra vào khách sạn.
Cô ta viết trên Weibo rằng lần vạch trần tên tra nam trước đó đã bị những kẻ muốn hủy hoại danh tiếng của Thịnh Kinh Lan lợi dụng, vì không chịu được sự giày vò lương tâm nên lúc này cô ta quyết định phơi bày toàn bộ sự thật, đồng thời bày tỏ lời xin lỗi với Thịnh Kinh Lan.
Nội dung bài viết chĩa thẳng vào Thịnh Cảnh Ngôn, lần ra bài này làm cho mọi người không kịp đề phòng.
Lãnh đạo cấp cao của công ty triệu tập hội nghị tạm thời, tiến hành nghiên cứu thảo luận ảnh hưởng của sự kiện lần này, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, thân là chủ tịch Thịnh Tề Thiên cũng không có cách nào quang minh chính đại che chở cho đứa con trai làm việc xấu nữa.
Sau khi hội nghị kết thúc, Thịnh Tề Thiên đi qua đi lại trong văn phòng: “Thịnh Kinh Lan, mày lật lọng.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Thịnh Kinh Lan: “Bố, bố thật sự già rồi, người vạch trần anh hai là An Kỳ, liên quan gì đến con?”
“Rốt cuộc mày muốn ép anh trai mày đến mức nào nữa?” Thịnh Cảnh Ngôn phạm sai lầm quá nhiều, thế nên ông ta hoàn toàn không rõ là trong tay Thịnh Kinh Lan còn bao nhiêu tấm át chủ bài.
Giọng nói đầy phẫn nộ thật sự rất chói tai, Thịnh Kinh Lan đưa điện thoại di động ra xa, nói với Dụ Dương bên cạnh: “Bố tôi rảnh rỗi quá rồi, vẫn còn tâm tư để che chở cho anh trai tôi.”
Anh lười chờ những người đó từ từ mới phát hiện ra chân tướng, trực tiếp gửi đồ vật anh đã đưa cho Thịnh Tề Thiên tới trước mặt Nguyễn Cầm, hoàn toàn phá vỡ hình tượng hai bố con họ trong lòng bà ấy.
Không có gì bất ngờ, Nguyễn Cầm lập tức đến tìm chồng gây ầm ĩ: “Tôi hết lòng hết dạ với anh, yêu thương con trai anh nhiều năm như vậy, anh lại muốn đẩy con trai tôi ra làm đệm lưng cho con trai anh!”
Bà ấy vốn tưởng là con ruột mình phạm sai lầm, thân làm mẹ đẻ bà ấy không dám ở trước mặt chồng cứng miệng, kết quả lại là hai bố con Thịnh Tề Thiên và Thịnh Cảnh Ngôn lừa gạt bà ấy, xoay bà ấy mòng mòng.
Hạnh phúc gia đình cố gắng duy trì nhiều năm qua đổ nát trong một đêm, Nguyễn Cầm sĩ diện, không thể làm ầm ĩ ở bên ngoài nên chỉ có thể trút giận ở nhà.
Bà cụ Thịnh cũng không cách nào tiếp nhận hết thảy, bà còn không biết hành vi xấu xa của cháu trai lớn, chỉ biết Thịnh Cảnh Ngôn đã hủy hoại một cô gái tên là An Kỳ, mà Thịnh Tề Thiên thân làm bố còn cực kỳ thiên vị.
Đối mặt với sự chỉ trích của mẹ và vợ, Thịnh Tề Thiên liên tiếp mấy ngày cũng không muốn về nhà.

Đối mặt với Thịnh Cảnh Ngôn chạy tới lấy lòng, ông ta cũng tránh không gặp.
Thịnh Cảnh Ngôn bây giờ có công ty không thể đến, có nhà không thể trở về, thỉnh thoảng còn nhận được điện thoại ‘ân cần thăm hỏi thăm’ của em trai ruột, anh ta tức giận đến tái mặt: “Thịnh Kinh Lan, bây giờ mày hả dạ lắm chứ gì?”
Người trong điện thoại “Chậc” một tiếng: “Vẫn chưa đủ đâu.”
Thịnh Cảnh Ngôn tức giận siết chặt nắm tay, không cam lòng yếu thế trước anh: “Đừng uổng phí tâm tư nữa, bất luận thế giới ngoài kia có thế nào thì tao vĩnh viễn vẫn là cậu cả của nhà họ Thịnh.”
“Anh hai đừng nóng vội, sẽ sớm thôi.” Ngữ khí của anh nhẹ nhàng, giết người không thấy máu.
Sáng sớm hôm nay, cảnh sát tìm tới nhà, lấy danh nghĩa liên quan đến cờ bạc dẫn Thịnh Cảnh Ngôn đi tiến hành điều tra.


Thịnh Tề Thiên cố gắng dùng tiền khơi thông quan hệ, người quen lại nói cho ông ta biết: “Cấp trên đã ra lệnh rồi, chuyện này phải điều tra nghiêm ngặt.” Nếu Thịnh Cảnh Ngôn bị vu khống thì anh ta sẽ bình an vô sự, nếu như chứng cớ chứng minh anh ta phạm tội, vậy thì tuyệt đối không thể tha thứ.
Thịnh Tề Thiên từ bên trong đi ra, tận mắt nhìn thấy Thịnh Kinh Lan và vị cục trưởng nào đó đang đứng cùng một chỗ vừa nói vừa cười.

Ông ta đã hoàn toàn hiểu được, từ lúc bắt đầu Thịnh Kinh Lan đã không có ý định nương tay, chỉ có người chột dạ mới nhiều lần bị uy hiếp.
Ánh mắt hai bố con giao nhau, Thịnh Tề Thiên chỉ cảm thấy người con trai trước mắt vô cùng xa lạ: “Mày thật sự phải nhẫn tâm tới thế sao?”
Thịnh Kinh Lan ngước mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Là các người chọc vào tôi trước.”
Ngày đó, bố ruột lừa anh vào biệt thự, mẹ ruột lại xem người hại anh tốt hơn anh vạn lần, không ai có thể hiểu được nỗi hận trong lòng anh.
Kết quả cứng đối cứng sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, Thịnh Tề Thiên không muốn bố con trở mặt thành thù, kiêu căng ngạo mạn đã nhiều năm nhưng lần đầu tiên ông ta cúi đầu với đứa con trai út mà mình khinh thường: “Kinh Lan, lúc trước là bố và mọi người có lỗi với con, con muốn bồi thường thế nào bố đều có thể cho con.”
Nhìn khuôn mặt dối trá này, Thịnh Kinh Lan nhướng mày, không hề khách khí đưa ra yêu cầu: “Công ty nhà họ Thịnh, bố có thể cho không?”
Sắc mặt Thịnh Tề Thiên cứng đờ, uyển chuyển nói: “Con là con trai bố, chờ bố già rồi, công ty tất nhiên sẽ có phần của con.”
Đối với đáp án này, Thịnh Kinh Lan cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào: “Công ty của bố tôi không có hứng thú, nếu bố cảm thấy thẹn với tôi, chi bằng giao tất cả cổ phần của anh hai cho tôi đi.

Xét cho cùng nếu nhà họ Thịnh tiếp tục che chở một người có vết nhơ như anh hai, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe lắm đâu.”
Đây là uy hiếp trắng trợn, Thịnh Tề Thiên không dám đánh giá thấp cậu con trai út nữa, chỉ có thể ổn định anh trước: “Việc này bố cần thời gian suy nghĩ.”
Thịnh Kinh Lan ngẩng đầu nhìn huy hiệu uy nghiêm trước mắt, sau đó dời mắt đi, cong môi nói: “Vậy bố cứ từ từ suy nghĩ.”
Ra khỏi cục cảnh sát, hai bố con quay lưng rời đi.
Điện thoại di động rung lên, Thịnh Kinh Lan lấy ra xem, là Dụ Dương gửi tin nhắn tới: [Đã tìm được hai người lúc trước Thịnh Cảnh Ngôn phái đi bắt An Kỳ rồi.]
Sau khi An Kỳ gây náo trên mạng, Thịnh Cảnh Ngôn đã kêu hai người kia rời khỏi thành phố Cảnh, cho nên tìm người mất khá nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ cũng không muộn, vừa đúng lúc.
Thịnh Kinh Lan chuẩn bị trả lời thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Nguyễn Cầm, anh liếc mắt nhìn rồi trực tiếp cúp máy.
Không lâu sau, trợ lý của bà cụ là Tiểu Lộ cũng gọi tới, Thịnh Kinh Lan nhíu mày, cuối cùng cũng nhận máy: “Alo.”
Giọng Tiểu Lộ gấp gáp: “Cậu Kinh Lan, cậu mau tới bệnh viện đi.”
Sau khi nghe tin Thịnh Cảnh Ngôn bị cảnh sát bắt đi, bà cụ tức giận đến mức nhồi máu cơ tim cấp tính, hiện giờ đang nằm trên bàn phẫu thuật, sống chết khó đoán.
Trên đường chạy tới bệnh viện, trong đầu Thịnh Kinh Lan vẫn vang vọng những lời này, trong con ngươi trầm tĩnh nổi lên gợn sóng.
Anh trở lại thành phố Cảnh, mỗi một bước đi đều vì trả thù người có lỗi với anh, chỉ có bà cụ là vô tội.
Bà cụ lớn tuổi vốn đã nhiều bệnh, lần phẫu thuật này dài đến mấy tiếng đồng hồ, người bên trong không hề hay biết, người bên ngoài nội tâm dày vò vô cùng.
Chờ đợi càng lâu, rủi ro càng lớn.

Mỗi một giây trôi qua đều giống như khoét một dao trong lòng anh, anh rất cần một liều thuốc cứu mạng, không tự chủ được gọi một cuộc điện thoại: “Ôn Từ.”
Thanh âm của anh trầm thấp, không giống ngày xưa mồm mép trơn tru, Ôn Từ lập tức phát hiện ra điểm bất ổn: “Sao vậy anh?”
“Nói chuyện với anh đi.” Giọng anh hơi khàn.
“Được.” Ôn Từ không chút do dự đồng ý, khơi gợi từng bước: “Anh nói cho em biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Người đàn ông rũ mắt xuống, không còn kiêu ngạo như ngày xưa nữa: “Bà nội bị bệnh, đang ở phòng phẫu thuật.”
Hô hấp của Ôn Từ thoáng khựng lại.
Tuy rằng Thịnh Kinh Lan ngoài miệng không nói, nhưng cô biết người này ân oán rõ ràng, rất trọng tình cảm.
“Thịnh Cảnh Ngôn bị cảnh sát mang đi nên bà cụ bị nhồi máu cơ tim.” Anh bắt đầu hoài nghi bản thân: “Hình như anh đã làm sai rồi đúng không?”
“Người làm sai không phải anh, Thịnh Cảnh Ngôn vi phạm pháp luật, nên bị trừng phạt.”
“Nhưng anh lại hại bà nội, anh biết rõ nhà họ Thịnh xảy ra chuyện bà nhất định sẽ lo lắng.” Nếu bà cụ không thể bình an rời khỏi bàn mổ, anh sẽ bị lương tâm khiển trách cả đời.
“Bà nội Thịnh ở hiền gặp lành, nhất định có thể bình an vượt qua lần này.” Ôn Từ vuốt tượng Phật ngọc trước ngực, âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Ba giờ sau, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra: “Tính mạng của bệnh nhân tạm thời được bảo vệ, tiếp theo còn cần phải quan sát liên tục.” Bà cụ từ bàn phẫu thuật chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, được nhân viên y tế theo dõi 24/24.
Thịnh Tề Thiên Nghe tin chạy tới, bắt lấy điểm sai của Thịnh Kinh Lan, lại khôi phục vẻ cao cao tại thượng của một lãnh đạo: “Nhìn chuyện tốt mày làm đi!”
Câu nào Thịnh Kinh Lan cũng sẽ phản bác, nhưng câu này lại không.
Thế nhưng lần này Nguyễn Cầm đã đứng ra giằng co với chồng: “Anh bớt ở đây trách cứ con trai đi, nếu không phải Thịnh Cảnh Ngôn làm những chuyện xấu kia, sao mẹ lại nổi giận tới mức nhập viện được chứ.”
Lần đầu tiên được mẹ bảo vệ, trong lòng Thịnh Kinh Lan không hề cảm động, chỉ cảm thấy quái lạ.
Tối hôm đó, anh canh giữ ở bệnh viện, một bước cũng không rời.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài khu chăm sóc đặc biệt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông xoa xoa mặt, hoài nghi mình còn đang nằm mơ, nếu không tại sao lại nhìn thấy Ôn Từ ở chỗ này.

Thế nhưng người nọ đang từng bước đi về phía anh, vô cùng chân thật.
Thịnh Kinh Lan kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”
“Em tới đây chờ với anh.” Trước kia khi cô buồn tủi Thịnh Kinh Lan luôn chạy tới bên cạnh cô.
Bây giờ cô cũng như thế.
Ôn Từ biết được địa chỉ bệnh viện thông qua Thịnh Phỉ Phỉ.
Gần đây nhà họ Thịnh liên tiếp gặp chuyện không may, bố của Thịnh Phỉ Phỉ dẫn theo vợ con lảng tránh, biết bà cụ gặp chuyện không may nên lúc này mới chạy về tận hiếu.

Bà cụ không có quan hệ huyết thống với gia đình Thịnh Phỉ Phỉ, ngoại trừ Thịnh Phỉ Phỉ thì những người khác cũng không quá thân thiết.

Nhưng đôi vợ chồng kia cực kỳ biết làm màu, vừa đến nơi đã ở bên ngoài lau nước mắt.
(*nhắc lại mối quan hệ trong nhà nam9: bố của Thịnh Phỉ Phỉ là anh em họ với 2 anh em Thịnh Kinh Lan.

Bố của TPP là lão đại hay là anh cả (do là con của người con trai đầu của ông cụ Thịnh), Thịnh Cảnh Ngôn và Thịnh Kinh Lan là con của người con trai thứ 2 của ông cụ Thịnh.

Thịnh Cảnh Ngôn là lão Nhị, Thịnh Kinh Lan là lão Tam)
Ôn Từ kinh ngạc trước màn biểu diễn khoa trương của bố mẹ Thịnh Phỉ Phỉ, Thịnh Kinh Lan quơ cánh tay, nghiêng đầu nói với cô: “Bọn họ không có tâm tư xấu xa gì đâu.

Hoặc là nói, đầu óc của đôi vợ chồng đó không cho phép bọn họ sinh ra tâm tư xấu xa.”
Khu chăm sóc đặc biệt không cho phép người nhà tùy ý đi vào, mọi người chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Bà cụ vẫn chưa tỉnh, Thịnh Tề Thiên bận rộn xử lý công việc, lúc đi có dặn dò vợ chăm sóc bà cụ, Nguyễn Cầm liếc mắt nhìn, đáp cũng không đáp.
Mấy năm nay bà ấy chu đáo trong mọi việc, chung sống với chồng không tính là tình nồng ý mật nhưng cũng tương kính như tân, lần này Thịnh Tề Thiên và Thịnh Cảnh Ngôn lừa dối bà ấy, liên hợp hãm hại Thịnh Kinh Lan, chẳng phải là đang vả vào mặt người làm mẹ ruột như bà ấy sao?
Người chồng chướng mắt đi rồi, lúc này Nguyễn Cầm mới chuyển sự chú ý sang Ôn Từ, gọi riêng Thịnh Kinh Lan lên cầu thang: “Bây giờ con bé chạy tới đây thăm bà nội con là lấy thân phận gì?”
Anh lười nhác dựa vào tường, cười nhìn mẹ: “Cháu dâu tương lai của bà nội, chẳng lẽ không nên tới sao?!”
“Con thật sự muốn cưới con bé đó?” Nguyễn Cầm đè nén sự khiếp sợ, thốt lên: “Vốn tưởng hai đứa con đã chia tay nên mẹ vẫn chưa nói, Ôn Từ là con gái riêng của Tiêu Văn Sâm, con biết không?”
Ý cười lập tức tắt ngúm trên khuôn mặt Thịnh Kinh Lan, thay vào đó là sự lạnh lùng khiến người ta phải e dè: “Cô ấy không phải.”
Ôn Từ im lặng ngồi đó, anh cả Thịnh và vợ trao đổi ánh mắt, sau đó đi tới: “Cô là vợ của lão Tam đúng không? Năm ngoái ở tiệc sinh nhật bà nội, chúng ta đã gặp qua.”
Một cái tên ấn xuống, Ôn Từ gật đầu cũng không phải mà phủ nhận cũng không phải, chỉ có thể xấu hổ mỉm cười lễ phép.
“Phỉ Phỉ cứ nhắc tới cô trước mặt chúng tôi mãi, nếu sau này cô gả vào nhà này thì chúng ta sẽ trở thành người một nhà.

Cô có biết tình hình của lão Tam và lão Nhị bây giờ thế nào không? Lão Nhị vào tù sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Thịnh chứ?”
Ôn Từ hiểu ra rồi, câu trước cố ý kéo gần quan hệ chỉ là khách sáo, câu sâu mới là mục đích thật sự: “Xin lỗi, tôi mới từ thành Nam tới, không rõ lắm chuyện bên này.”
“À à, ra là vậy.” Vợ của anh cả trở lại bên cạnh ông ấy, hai người khoa tay múa chân, đè thấp giọng nói: “Anh xem, em đã nói cô ấy không biết rồi mà.”
Ôn Từ nghe xong toàn bộ quá trình: “…”
Khó trách Thịnh Kinh Lan lại đánh giá đôi vợ chồng này như vậy.
Tiếng bước chân tiến dần, Ôn Từ ngẩng đầu nhìn, Thịnh Kinh Lan trở lại một mình ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhìn sắc mặt anh không được tốt, đoán chừng là vừa cãi nhau với mẹ.

Ôn Từ đan hai tay vào nhau, do dự chốc lát, cô chủ động nắm lấy tay người bên cạnh.

Cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Kinh Lan nhưng vẫn không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn.
Nhiều ngôn ngữ hơn nữa cũng không sánh bằng sự dịu dàng giờ phút này.
“Xin hỏi ở đây có người thân nào tên là Thịnh Kinh Lan không ạ?” Một y tá ôm quyển sổ đi tới khu nghỉ ngơi.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Thịnh Kinh Lan đứng lên: “Là tôi.”
Y tá nói: “Bệnh nhân tỉnh rồi, bà ấy muốn gặp anh.”
Nguyễn Cầm vừa từ nhà vệ sinh trở về thì hay tin bà cụ tỉnh lại, vội vàng lên tiếng: “Tôi cũng đi.”
Thấy hai mẹ con nhà này tích cực như thế, vợ chồng anh cả cũng nhanh chóng biểu hiện: “Chúng tôi cũng đi.”
“Nhiều nhất chỉ cho phép hai người nhà vào.” Y tá nghiêm túc nói quy định, mọi người bắt đầu tranh luận không ngớt.
“Xin gia đình giữ im lặng.”
“Nếu bà nội điểm danh gặp tôi, vậy người thứ hai nên do tôi quyết định.” Thịnh Kinh Lan nắm tay Ôn Từ trước mặt mọi người, không cho phép nghi ngờ nhờ y tá dẫn đường đi vào.
Y tá gật đầu: “Mời theo tôi đi thay quần áo cách ly trước.”
Mấy người đi ra xa rồi, vợ của anh cả còn đang nói thầm: “Bà cụ là vì cậu ta mới tức giận…”
Anh cả nhanh chóng che miệng bà ấy lại: “Đừng nói lung tung.”
Lão Tam nhà ông ấy bây giờ rất đáng gờm, không thể trêu vào được.
Hai người mặc quần áo cách ly và bao giày, đeo khẩu trang, theo y tá vào phòng bệnh.
Bước chân Thịnh Kinh Lan nặng nề mà chậm chạp, mỗi một bước đều đang tự hỏi: Vì sao bà cụ muốn gặp anh, là chỉ trích hay là muốn cầu xin cho người khác.
Ôn Từ cách lớp áo phòng hộ chạm vào tay anh để an ủi, lúc này Thịnh Kinh Lan mới bước nhanh hơn, đi tới trước giường bệnh, gọi bà cụ đang nằm trên giường: “Bà nội.”
“Kinh Lan.” Giọng của bà cụ rất khàn, run rẩy vươn tay: “Cháu chịu ấm ức rồi.”
Không phải chỉ trích cũng không phải cầu xin, mà là cảm thấy anh bị ấm ức…
Tay bà cụ khẽ giơ lên rồi lại rơi xuống vì sức yếu, lồng ngực Thịnh Kinh Lan phập phồng, nửa khuôn mặt ẩn dưới ánh đèn, vẻ mặt u ám: “Bà không trách cháu sao ạ?”
“Là nhà họ Thịnh có lỗi với con.” Hô hấp của bà cụ lại dồn dập thêm vài phần, Ôn Từ vội vàng đụng vào cánh tay Thịnh Kinh Lan, nhắc nhở anh chú ý.
Y tá đã dặn họ là cố gắng đừng khiến cho tâm trạng bà cụ quá xúc động, Thịnh Kinh Lan khom lưng, nhét tay bà cụ vào chăn: “Bà nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.”
Lúc này bà cụ mới chú ý tới người bên cạnh, khẩu trang che nửa khuôn mặt, đôi mắt bà cụ cũng không thấy rõ, chỉ biết không phải người bà quen thuộc.
Ôn Từ tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Bà Thịnh, cháu là Ôn Từ.”
“A Từ?” Hai mắt mơ hồ của bà cụ lộ ra vẻ vui mừng: “Thật tốt, thật tốt.”
“Phòng của bà…Có hộp gỗ, cầm chìa khóa, tìm Tiểu Lộ, ở dưới ngăn tủ, mật mã là sinh nhật cháu.” Bà cụ nói năng không mạch lạc, giọng đứt quãng.
Hai người ghé tai vào lắng nghe: “Bà Thịnh, có phải bà nói là dưới ngăn tủ trong phòng có một cái hộp gỗ, muốn kêu Kinh Lan đi tìm Tiểu Lộ lấy chìa khóa, mật mã là sinh nhật anh ấy không ạ?”
Bà cụ khẽ chớp mắt hai cái liên tục, không còn sức lực để nói chuyện nữa.
 
------oOo------