"Bất cẩn thế?" Thịnh Kinh Lan để mặc cô nắm lấy mình.
 
Giọng điệu nghi ngờ chứ không hề chỉ trích, ngược lại nghe giống đang trêu chọc một bạn nhỏ bất cẩn hơn.
 
Trong lòng Ôn Từ vẫn sợ hãi, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nâu tràn ngập ý cười: "Thịnh, Thịnh Kinh Lan?" Sao anh lại xuất hiện ở đây? Quá trùng hợp.

Trái tim cô tăng tốc vì kích thích bất ngờ này, Ôn Từ vô thức siết chặt ngón tay, không nhận ra thay đổi nhỏ nhoi trong biểu cảm của Thịnh Kinh Lan.
 
Yết hầu người đàn ông khẽ chuyện động, anh liếc nhìn bàn tay đang đặt lên ngực mình, bỗng hỏi: "Cô Ôn, thoải mái không?"
 
"Hà?" Ôn Từ mờ mịt không hiểu.

Thịnh Kinh Lan hơi nhường mày, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay trước ngực mình.
 
Ôn Từ thuận thể nhìn theo, khuôn mặt nhỏ "phừng" một cái đỏ bừng lên.
 
Áo khoác anh mở rộng, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.

Lòng bàn tay Ôn Từ dán vào đó, xúc cảm vô cùng rõ ràng.

"Ngai quá." Cô nhanh chóng rút tay về rồi giấu tay ra sau như sơ dính phải gì đó.

Cô lui ra sau một bước, trực tiếp rời khỏi phạm vi che ô của Thịnh Kinh Lan.

Mưa bụi lạnh lẽo đập vào người, dập tắt tâm tư nóng nảy của Ôn Từ.

Cô chạy nhanh qua nhặt di động, lại phát hiện màn hình đã rơi vỡ, ấn thế nào cũng không mở máy lên được.
 
Chiếc ô mới rời khỏi tay nghiêng ngả bay ra giữa đường, bị bánh xe mạnh mẽ nghiền nát, xương ô gãy vun, trên mặt ô cũng toàn là nước bùn.
 
Đúng là họa vô đơn chí.
 
Ôn Từ cầm di động thở dài, bỗng trên đầu không còn một giọt mưa.

Bấy giờ cô mới nhận ra Thịnh Kinh Lan đã chia cho mình nữa cái ô.
 
Bây giờ không có thời gian cho cô trì hoãn nữa, quản lý không liên lạc được với cô chắc chắn sẽ càng thêm sốt ruột.

Ôn Từ nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn sang Thịnh Kinh Lan: "Phiền anh giúp tôi một chút."
 
Thế là nhân viên Linh Lung Các nhìn thấy cô Ôn Từ bình thường luôn giữ khoảng cách với người khác phái của họ, được một người đàn ông anh tuấn bất phàm đưa đi làm.
 

"Cảm ơn." Đến dưới mái hiên, Ôn Từ rời khỏi ô của Thịnh Kinh Lan.
 
Thịnh Kinh Lan rút ô lại, chỉ trong chốc lát, người bên cạnh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Như một trận gió không thể bắt lấy.
 
Quản lý đang đứng bên cửa, Ôn Từ bước vào trạng thái làm việc, lập tức thay đổi biểu cảm: "Đưa tôi đi xem đồ trước."
 
Đó là đơn đặt hàng của một nhãn hiệu cao cấp theo chủ đề truyền thống, cố ý đặt quần áo thêu thủ công, định mặc trong buổi hop báo.
 
Thấy sắp đến giờ giao hàng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này, thợ thêu phụ trách đơn hàng thấy vết lỗi, không dám tùy tiện đưa kim nên chỉ đành cầu cứu Ôn Từ.
 
Bộ đồ này lúc Cất đi bị Vô tình quệt rách, đồ thêu thủ công vốn theo đuổi sự tinh xảo, lần này bị rách một vết, muốn sửa kín kẽ đến không nhìn thấy gì đúng là rất khó.
 
"Cô Ôn Từ, có thể xin đối tác kéo dài thời gian không, chúng tôi sẽ cố gắng làm gấp ra một bộ mới." "Nếu có thể kéo dài thời gian thì người ta cần gì bỏ tiền ra giới hạn thời gian?"
 
"Nhưng thế phải làm sao đây? Dù bây giờ chúng tôi có tăng ca làm thêm giờ cũng không thể giao và ngày mai được." Dù có là thợ thêu có kinh nghiệm đến mấy thì thời gian chế tác cũng bị hạn chế, trừ khi…
 
"Trừ khi dùng máy thêu mới có thể đạt tới tốc độ này."
 
"Nói linh tinh gì đấy." Ôn Từ liếc cô ấy một cái, "Linh Lung Các hoạt động bao nhiều năm vẫn luôn thu được danh tiếng tốt từ sản phẩm thêu thủ công, máy thêu có tốt đến mấy cũng không thể thay thế bàn tay chúng ta được"
 
"Bộ đồ này tạm thời cứ để tôi xử lý, đợi hết ngày mai rồi truy cứu trách nhiệm sau." Ôn Từ cũng không hề dung túng cho người phạm sai lầm.
 
Cô mang bộ đồ vào phòng làm việc riêng của mình, vào một lần là ngồi cả một ngày.
 
Màn đêm buông xuống, Ôn Từ vẫn chưa từng ra khỏi phòng.

Thịnh Kinh Lan ngồi ở quán cả phê đối diện Linh Lung Các, giơ tay nhìn đồng hồ, đã là tám rưỡi tối.
 
Linh Lung Các mở cửa đến mười giờ tối.

Khi nhân viên gõ cửa nhắc nhở cô, Ôn Từ mới ngẩng đầu khỏi kim và chỉ, lúc đứng lên còn hơi choáng váng.
 
Biết hôm nay Ôn Từ không vui vì chuyên sản phẩm thêu bị hỏng, còn bận sửa chữa nên người bên ngoài vẫn không dám vào quấy rầy, chỉ đưa cơm hai lần vào giờ ăn.
 
Ôn Từ không ăn không uống, lúc bận việc là không rành lo chuyện gì khác.
 
Cả ngày không ăn uống được bao nhiều, cô suýt thì tụt huyết áp, phải dựa vào bàn một lát mới tỉnh táo lại.
 
Nhân viên dò hỏi: "Cô Ôn Từ, Linh Lung Các sắp đóng cửa, cô không về nhà ạ?"
 
"Mười giờ rồi sao?" Cô nhớ rõ thời gian làm việc của Linh Lung Các.

 
Nhân viên sửa lại: "Mười giờ rưỡi."
 
Họ cố ý đợi nửa giờ rồi mới lên.

Nhìn chằm chằm vào kim chỉ cả một ngày làm mắt cô hơi khô, Ôn Từ xoa nhẹ hốc mắt, trả lời người ta: "Mọi người về trước đi, lát nữa tôi khóa cửa."
 
"Vâng." Thanh ấm của nhân viên biến mất sau cánh cửa, Ôn Từ sờ bộ váy truyền thống trên giá, hình hoa được thêu vừa tinh tế vừa bằng phẳng, không hề nhận ra vết rách.
 
Một mình Ôn Từ thu dọn đồ đạc, để lại phòng thêu rồi nhắn tin cho quản lý, bảo hôm sau cô ấy giao hàng đúng hạn.
 
Chờ cô xử lý xong mọi việc đã là mười một giờ đêm.
 
Ôn Từ rút điện thoại như một thói quen, rồi mới nhớ ra điện thoại đã bị mình đánh rơi hỏng rồi.
 
Chỗ tốt của việc trường thành là thu hoạch được kha khá sự tự do, bà ngoại và mẹ không ở nhà, dù cô không về cũng không ai hỏi thăm.
 
Ôn Từ vừa ngáp dài vừa đi xuống lầu, lúc bừng tĩnh nhìn lại, một bóng người xuất hiện ở đại sảnh vốn không nên có ai, Ôn Từ vô thức hét lên: "A!"
 
Người nọ quay đầu lại, là Thịnh Kinh Lan.
 
"Sao anh lại ở đây?" Đây là lần thứ hai trong ngày cô hỏi Thịnh Kinh Lan câu này.
 
Thịnh Kinh Lan khoanh tay, khẽ nhưỡng mày: "Không phải cô đưa tôi đến đây à?"
 
"Tôi gì cơ…" Ôn Từ bỗng nhớ lại chuyện mình và Thịnh Kinh Lan cũng che một chiếc ô đi đến Linh Lung Các.
 
Nhưng chuyện đó xảy ra từ sáng.

Ôn Từ không dám tin: "Anh đợi ở đây cả một ngày?"
 
Đáy mắt Thịnh Kinh Lan hiện lên ý cười: "Cũng không hẳn." Ôn Từ nhẹ nhàng thở ra.
 
Lại nghe anh nói: "Hương vị của quán cả phê đối diện làm người ta không đã thèm, uống cả ngày cũng không chán."
 
Ôn Từ: "..."
 
Nói thắng là anh đợi ở quán cả phê đối diện cả ngày là được.
 
Ôn Từ sờ sờ lỗ tai: "Anh nói cứ như tôi cố tình bỏ anh lại vậy." "Chứ sao nữa." Thịnh Kinh Lan xách cái túi bên cạnh bản, lại đi đến cạnh cửa lấy cái ô đã dùng xuống: "Tôi đã được trải nghiệm cái tính qua cầu rút ván của cô Ôn rồi."
 

Ôn Từ phản bác: "Tôi đâu có?" Nói rồi lại không khỏi chột dạ.
 
Cô đang trốn tránh Thịnh Kinh Lan, sợ phải đối mặt với anh, vì lúc đối mặt với anh, tâm tư của cô cứ rối như mở bỏng bong.
 
Cô ít sâu một hơi, không muốn miễn cưỡng lộ ra sơ hở trước mặt Thịnh Kinh Lan nên lại bày ra bộ đang đoan chính như ngày thường: "Cảm ơn anh Thịnh đã đưa tôi đến đây hôm nay, nếu có cơ hội, hôm khác tôi sẽ mời anh ăn một bữa.

Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi."
 
Cô cứ một tiếng "anh Thịnh", hai tiếng "anh Thịnh", cứ như muốn kéo khoảng cách giữa hai người xa ra.
 
Thịnh Kinh Lan lại không cho cô vừa lòng: "Chọn ngày chẳng bằng hợp ngày, cô Ôn muốn mời khách, hay là hôm nay luôn?" Suy nghĩ của Ôn Từ xoay chuyển ngàn lần.
 
Cô chưa từng gặp người nào giáo hoạt đến vậy.

Hai người cũng rời khỏi Linh Lung Các, Ôn Từ bỗng nhớ ra: "Tôi đánh rơi điện thoại nên bị hỏng rồi, hôm nay thật sự không mời được."
 
Bây giờ đã quen trả tiền bằng điện thoại, rất ít khi giao dịch bằng tiền mặt.
 
"Tôi biết gần đây có một tiệm sửa điện thoại."
 
"Muộn như vậy, chắc chủ tiệm cũng đóng cửa rồi ấy chứ?"
 
"Cô có thể đến xem."
 
Ôn Từ không hiểu sao anh lại cố chấp như vậy nên thật sự đi xem thử, quả nhiên tiệm đó vẫn sáng đèn, trong nhà sáng như ban này.
 
Điện thoại thường dùng còn có ảnh và tài liệu, Ôn Từ thật sự muốn sửa nên rút điện thoại ra, nói chuyện với chủ tiệm.
 
"Sửa được, màn hình cũng thay được"
 
"Tiền không thành vấn đề, bao giờ thì sửa xong?"
 
Chủ tiệm ngẩng đầu lên nhìn hai người, không khỏi cảm thán: "Người trẻ tuổi các cô đúng là hào phóng."
 
"Hả?" Ôn Từ nghi ngờ.
 
Chủ tiệm làm nhảm: "Hồi chiều cậu này tìm tới đây, đưa tôi thêm tiền kéo dài thời gian làm việc, nói có thế sẽ có người đến đây sửa điện thoại."
 
Anh ta cũng không định tăng ca, nhưng thật sự cho quá là nhiều tiền.
 
Ôn Từ kinh ngạc nhìn sang Thịnh Kinh Lan, không ngờ anh cũng có một mặt cẩn thận như vậy.

Thịnh Kinh Lan xoay hai bàn tay, đùa nghịch chiếc điện thoại giữa những ngón tay, không cố ý tranh công, nhưng đầu mày cuối mắt đều lộ ra niềm vui khi đạt được mục đích.
 
"Tôi tăng ca cho hai người, trưa mai tới lấy." Chủ tiệm đeo kính lên, lấy quyển sổ ghi chép trong ngăn kéo ra, nói: "Đế lại cách liên lạc đi, nếu sửa xong sớm thì tôi gọi hai người."
 
Ôn Từ tỉnh táo lại, rút sim điện thoại ra rồi đọc số cho chủ tiệm: "135…"
 
Một hàng số kỳ diệu rõ ràng chui vào tai Thịnh Kinh Lan.


Cuối cùng bữa cơm kia cũng không ăn được, Ôn Từ lấy cớ không thể trả tiền nên vẫn lần lữa kéo dài đến sau này.

Thịnh Kinh Lan cũng lấy cớ cô không có điện thoại không thể liên lạc được, tự mình đưa cô về cống trạch viên nhà họ Ôn.
 
"Cảm ơn." Ôn Từ lại cảm ơn anh, lúc cố định đi vào, một vật gì đó lại bị nhét vào tay.
 
Cô cúi đầu theo phản xạ, là túi đựng một hộp bánh quy.
 
Lúc ớ Linh Lung Các cô đã đế ý thấy cái túi trong tay Thịnh Kinh Lan, không ngờ là cho cô.

"Cái gì đây?" Ôn Từ chậm rãi ngẩng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
 
"Cô Ôn vất vả rồi, tôi tặng hộp bánh thế hiện tấm lòng." Như thế anh đã biết trước rằng cô sẽ không ăn cơm với mình nên chuẩn bị kế hoạch B, không để Ôn Từ đói bụng.
 
"Tôi đầu có làm gì cho anh?" Mà ngược lại, Thịnh Kinh Lan mới luôn giúp đỡ cô.
 
Thịnh Kinh Lan hơi cúi người, nhét cái túi vào tay cô mà không cho phép từ chối.
 
"Ôn Từ." Anh cố ý gọi tên cô.
 
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, người đàn ông đè thấp giọng, giọng nói trầm ấm quyến rũ một cách đặc biệt như nhiễm phải trời đêm: "Có đôi khi tặng quả không cần lí do."
 
Đường phố gần rạng sáng quá yên tĩnh, âm lượng bình thường lại phóng đại bên tai, mang theo ý cười như giọng điệu cưng chiều của người tình, vô ý giật đứt sợi dây trong lòng cô.
 
Ôn Từ lùi bước theo bản năng, cố quên cả từ chối, chỉ cầm hộp bánh quy quay thẳng về tiểu viện của mình.
 
Lúc rửa tay, cô vốc nước vỗ lên mặt, sương mù trong gương dần dần tan ra.
 
Ôn Từ quay về phòng ngủ, mở hộp ra.
 
Đây không phải kiểu bánh quy hình tròn hay hình hoa thường thấy, mỗi chiếc bánh bên trong đều được khắc hình tinh xảo, đến hương vị cũng không giống nhau.
 
Nếu cô không nhớ lầm, cửa hàng bánh quy này cực kỳ nổi tiếng, lần nào cũng phải xếp hàng đợi cả tiếng.
 
Ôn Từ chậm rãi duỗi tay lấy cái bánh màu hồng nhạt cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, mùi vị thơm ngọt mà không ngấy.
 
Hộp sáu cái bánh quy ấy, cuối cùng chỉ còn lại ba cái.
 
Ôn Từ đặt nửa cốc nước bên cạnh, lấy sim điện thoại mới tháo ra lắp vào điện thoại phụ, đăng nhập vào tài khoản tiếp tục sử dụng.
 
Cô vốn định lên Wechat nhắn tin cho quản lý, lại thấy "Danh bạ" nảy ra một lời mời kết bạn, ghi chủ chỉ có một chữ: S.
 
S? Thịnh? Thịnh Kinh Lan?
 
Sao anh lại biết...!À, lúc sửa điện thoại cố đọc số cho chủ tiệm, Thịnh Kinh Lan đứng ngay bên cạnh.
 
Ôn Từ nhìn chằm chằm vào lời mời kết bạn kia, cuối cùng vẫn để điện thoại sang một bên, làm như không nhìn thấy.
------oOo------