Cũng may là không có bị thương đến xương cốt bên trong, Ôn Từ ngâm nước nóng xong cảm giác chân đã đỡ hơn rất nhiều.
Xế chiều, cô còn đang say giấc trên lầu thì lại bị tiếng mưa rơi đánh thức.

Lúc còn đang trong núi nghe thầy bảo trời bắt đầu chuyển mây, đúng là trời mưa thật.
Tỉnh lại bên cạnh không có ai, Ôn Từ đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi xuống lầu, cô tìm thấy Thịnh Kinh Lan đang ngồi dưới mái hiên.

Anh ngồi trên một chiếc ghế dài, tựa lưng vào tường, một chân duỗi dài, một tay cầm mấy lát tre mỏng vót vót gì đó.
“Anh đang làm gì thế?” Ôn Từ đi về phía anh.
“Em đợi một chút là biết ngay.” Thịnh Kinh Lan rất tự tin.

Không lâu sau, mấy lát tre mềm dẻo trong tay anh hoá thành một chú chim nhỏ.
“Ôi.” Ôn Từ không giấu được vẻ ngạc nhiên, cô cảm thán: “Anh còn biết làm cái này sao?”
“Hồi trước anh hay đi khảo cổ với ông ngoại, trên đường nhàm chán quá nên thử học.” Anh thuận miệng giải thích.
“Hồi nhỏ anh luôn ở với ông ngoại à?” Ôn Từ đã nhiều lần nghe thấy anh nhắc tới ông ngoại mình, dù là tinh thần nghiệp vụ hay những thú vui sở thích đều có vẻ bị ảnh hưởng từ ông ngoại anh.
“Có thể tính là như vậy.” Thịnh Kinh Lan xoắn xoắn phần tre thừa, bẻ gãy nó bằng tay không: “Dù sao ông ấy cũng chỉ có duy nhất một mình anh là cháu ngoại.”
Một khi người ta có nhiều lựa chọn, họ sẽ bắt đầu thiên vị, và anh chưa bao giờ được xem xét làm lựa chọn đầu tiên.
Ôn Từ cũng nghĩ đến bà ngoại cô.
CÔ cũng là đứa cháu ngoại duy nhất của bà, cho nên từ bé đến lớn đều được bà nuông chiều.
Bên tai là tiếng mưa rdi tí tách, Ôn Từ lại dùng hai tay quạt quạt hai bên mặt mình: “Trời có vẻ hơi nóng.”
“Oi bức đấy.” Thịnh Kinh Lan đứng dậy, anh đưa con chim bằng tre cho cô chơi: “Vào bên trong ngồi quạt đi.”
Nơi này không lắp máy lạnh, tất cả mùa hè đều chống chọi cho qua nhờ vào mấy cái quạt.

Người già hay tiếc tiền, trong tình huống có thể chịu đựng được thì dùng quạt tay quạt qua quạt lại, nhiều người mới chịu mở quạt trần trong nhà.
Quạt trần treo ở trên trần nhà, phải tới gần mới cảm nhận được sức gió, nhưng với một người mỗi một mùa hè đều phài nhờ phòng máy lạnh mới sống sót như Ôn Từ thì chút gió này chẳng thấm tháp vào đâu, bà Tiền kiếm rồi đưa cho hai người thêm hai cây quạt hương bồ: “Ở đây trời mưa sẽ oi bức lắm, hơn nữa mấy cháu ở trong thành phố chỗ nào cũng có máy lạnh, có quen được không?”
Ôn Từ chắc chắn sẽ không bắt bẻ trước mặt chủ nhà, cô cười nói: “Vẫn ổn ạ, quạt một chút sẽ không nóng nữa.”
Cô vừa nói xong, đã cảm thấy một cơn gió thổi vào mặt mình.

Thịnh Kinh Lan đang cúi đầu xem điện thoại, nhưng quạt hương bồ lại quạt về phía cô.
“Xem kìa, bạn trai của cháu giỏi thật đấy.” Bà Tiền trêu ghẹo đôi tình nhân trẻ tuổi này.
Thịnh Kinh Lan đang vùi mặt vào điện thoại bỗng ngẩng đầu lên, anh hất hất cằm về phía Ôn Từ, giọng điệu có vẻ đắc ý lắm: “Em có nghe được không?”
“Nghe gì chú?” Cô cố tình già vờ không hiểu gì.
“Nhớ phải cảm ơn anh đấy.” Mấy lời này cảm giác như dần trở thành ám hiệu riêng của hai người, nếu không phải còn bà Tiền ở đây, chắc Ôn Từ không thèm phản ứng anh làm gì.
Đang lúc trò chuyện, Tiền Tiểu Hoa chạy vào cửa, cò bé lôi bộ quần áo cũ đã giặt sạch ra: “Bà ơi, quần áo của cháu bị rách rồi.”
“Ái chà.” Bà Tiền cầm lên xem thử thế nào: “Sao lại rách thế này? Còn rách một miếng rõ to?”
“Bị thanh tre bén lửa chọt trúng ạ.”
“Vậy để đó đi, lát rảnh bà khâu cho.”
Bà Tiền còn bận làm cơm chiều nên bảo Tiền Tiểu Hoa cứ để quần áo ở đó.

Ôn Từ nhìn lướt qua phán bị thủng lỗ kia, cô chủ động nhộn việc: “Bà ơi, cứ để cháu làm cho, mấy chuyện may vá này cháu làm được.”
“Ôi, mấy việc này nhờ cháu làm gì cho mất công.” Bà Tiền vội vàng lắc đầu.
Ôn Từ thân thiện nói: “Không sao đâu ạ, cái này đơn giản lắm, xem như cháu làm quà cảm ơn bà đã giúp đỡ hai hôm nay.”
“Vậy cũng được.” Chỉ là dùng kim chỉ khâu lại hai phần bị rách lại thôi, vốn bà Tiền cũng không nghĩ đây là chuyện khó khăn gì, thành ra cũng không từ chối nữa.
Ôn Từ vốn đã khéo tay, hơn nữa kỹ thuật cũng điêu luyện, không mất nhiều thời gian đã thêu được một bông hoa nhỏ phù hợp với màu sắc của quần áo trên phần bị rách.
“Wow.” Tiền Tiểu Hoa nhìn bộ đồ của mình, cô bé kinh ngạc đến há hốc cả miệng.
Trước đây mỗi khi quần áo bị hỏng, bà nội thường dùng chỉ hoặc mảnh vải cùng màu để vá lại, thế nhưng chị gái xinh đẹp này lại thêu một bông hoa trên quần áo của cô bé, còn không sót lại chút dấu vết nào của lỗ rách, nhìn còn đẹp hơn quần áo ban đầu nữa.

“Để em đi khoe với bạn bè.” Tiền Tiểu Hoa mặc lại bộ quần áo, cô bé vội vàng chạy tới khoe với bạn bè bông hoa thêu xinh đẹp trên bộ đồ của mình, chơi mãi đến tối mới về, đến quần áo cũng ướt nhẹp.
Bà Tiền tóm được cô cháu gái thì mắng một trộn rồi bỏ tạm bộ quần áo bẩn vào cái chậu giặt quần áo bằng xi măng.
Cơn mưa này cứ ngừng một lúc rồi lại mưa tiếp, đến khi đi ngủ vẫn chưa thấy tạnh.
“Nóng quá.” Ôn Từ nằm trên chiếu lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.

Cái chiếu này nằm không hề thoải mái, cô giơ tay lên đã thấy cánh tay hằn từng vệt đỏ nhạt.
“Biết thế em đã không mang theo áo ngắn tay.” Tối hôm qua cô mặc áo dài tay còn đỡ, hôm nay vào núi đã có muỗi cắn xuyên qua được cả áo dài tay, mà bây giờ chỉ còn mỗi áo ngắn tay sạch mặc được thôi.
“Mặc của anh này.” Thịnh Kinh Lan cầm cái áo thun màu đen đưa tới trước mặc cô.
Ôn Từ cầm cái áo lên, có vẻ hơi phân vân.
Thịnh Kinh Lan đứng bên cạnh mép giường, anh nhìn cô chằm chằm từ trên cao: “Hay là em muốn anh giúp em mặc?”
“Biế.n thái.” Ôn Từ ôm quần áo, xoay lưng về phía anh.
Thịnh Kinh Lan lại không định buông tha, đôi tay anh quấn lấy tay cô, kéo cô xoay mặt về lại chỗ cũ, mặt đối mặt với nhau: “Anh đã tốt bụng đưa áo của mình cho em mượn rồi, vậy mà em còn mắng anh nữa, hửm?”
Khi anh cúi người, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt cô, Ôn Từ đưa tay đẩy mặt anh, như nũng nịu nói: “Ai da, nóng quá.”
Người đàn ông không biết xấu hổ vẫn in một cái hôn lên má CÔ.
Ôn Từ như đang thì thào: “Em muốn thay quần áo, anh quay qua chỗ khác đi.”
Thịnh Kinh Lan giơ hai tay lên, anh trắng trợn ngang nhiên quét nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu vô cùng lưu manh: “Bé con, có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy đâu chứ?”
Ôn Từ không chịu được nổi ánh mắt cực kì nóng bỏng của anh, cô cắn răng nói: “Anh cứ xoay mặt đi đi.”
“Được rồi.” Anh nhấc tay làm tư thế muốn đầu hàng, sau đó quay người đưa lưng lại với Ôn Từ, ngồi ở mép giường: “Ngày mai anh sẽ đưa em về.”
Âm thanh thay quần áo sột soạt khắp căn phòng, hai người quay lưng lại với nhau nói chuyện.
“Thầy Văn thì sao?”
“Chắc là còn phải vào trong núi đào thêm hai ngày nữa.”
“Hai chúng ta đi trước hình như không tốt lắm đâu?”
“Em thật sự nghĩ anh tới chỗ này đào khoáng thạch à?”
Thay quần áo xong, Ôn Từ bò đến bên cạnh anh.
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu nhìn lướt qua, mở miệng chỉ toàn là khen ngợi: “Bé con mặc gì cũng đẹp.”
Ý cười hiện rõ trên mặt Ôn Từ, cô còn chưa kịp trả lời đã nghe anh nói tiếp nửa câu còn lại: “Đương nhiên, lúc không mặc gì là đẹp nhất.”
Ôn Từ duỗi tay đấm anh, vừa mỉm cười vừa mắng: “Đồ lưu manh!”
Thịnh Kinh Lan cũng không quay đầu lại, nhưng anh chính xác nắm lấy được cổ tay cô: “Đáng yêu thế, đến mắng chửi người khác cũng không biết cách mắng.”
Có ba chữ này cứ mắng anh hết lần này đến lần khác, chẳng có chút tác dụng gì cả.
Ôn Từ đang muốn phản bác, cô lại không nhịn được mà ngáp một cái: “Em buồn ngủ rồi.”
“Mau đi ngủ thôi.” Thịnh Kinh Lan điều chỉnh vị trí của cây quạt bàn, lại cầm cây quạt hương bồ trên bàn quạt gió cho cô.
Ôn Từ nằm ở bên cạnh, cô nhìn ánh đèn chớp tắt theo chuyển động của cây quạt: “Đừng quạt nữa, anh cũng ngủ đi.”
Người đàn ông nhướng mày, anh cố ý điều chỉnh cái quạt: “Em không ngủ được, em nghĩ anh có thể ngủ được sao?”
Được thôi.
Dù sao với mấy chuyện anh đã quyết làm, có nói cỡ nào cũng không đổi được, Ôn Từ an tâm tiếp nhận sự săn sóc của bạn trai, cô nghiêng người nằm bên cạnh anh, chầm chậm nhắm mắt lại.
Gió mát dịu dàng lướt qua khuôn mặt, Ôn Từ mơ màng chìm vào giấc ngủ, ngay lúc nửa tỉnh nửa mê cô nhỏ giọng thì thầm: “Thịnh Kinh Lan, có anh thật tốt.”
Người đàn ông phe phẩy chiếc quạt hương bồ, anh cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ say kia, muốn vưon tay chạm vào rồi lại rụt tay lại.
Trong tiếng gió khe khẽ vang một tiếng cười tự giễu: “Ôn Từ, anh không phải người tốt đâu.”
Bình minh ló dạng, qua cơn mưa trời lại sáng.
Rừng núi được cơn mưa rửa sạch, mùi hương tỏa ra từ cây cỏ đất đai vờn quanh trong không khí tươi mát trong lành.

Ôn Từ thức dậy, cô từ từ thu dọn đồ đạc của mình.

Ngay lúc cô chuẩn bị xuống lầu chào tạm biệt bà Tiền, Lâm Mộc Sâm xách theo hòm thuốc vào nhà.
Tiền Tiểu Hoa bệnh rồi.

Lí do là cơn mưa ngày hôm qua.
Cô bé lại bị bệnh ngay trước mặt hai người, hành trình được lên kế hoạch ban đầu đành phải hoãn lại.
Lâm Mộc Sâm lấy ra một gói thuốc đưa cho Tiền Tiểu Hoa uống, Ôn Từ không hiểu được mấy loại thuốc này, cô chỉ thuận miệng hỏi: “Bác sĩ Lâm, anh học trung y đúng không?”
“Thật ra tôi cũng không được xem là bác sĩ đâu.” Lâm Mộc Sâm cũng không giấu diếm: “Thời còn đi học tôi có một người bạn là người Tây Tạng ở cùng phòng.

Người bạn này của tôi học y từ nhỏ bằng cách thuộc lòng “Kinh điển tứ bộ”, tôi cũng tự học theo.”
Sau này lại thấy hay hay, nên lại dành thời gian nghiên cứu chuyên sâu thêm một chút.
“Mọi người đều nói anh là bác sĩ.” Ôn Từ vẫn nhó rất rõ mấy lời bà Tiền nói hôm qua.
“Ở thôn làng này không có bệnh viện chuyên khoa hay trung tâm y tế như thành phố lớn, tôi chỉ giúp họ những chuyện vặt vãnh, nhưng cũng được kha khá, vậy nên họ mới gọi tôi là bác sĩ.” Cho nên hôm qua kiểm tra chân giúp Ôn Từ cũng là lấy cái danh tự xưng này.
“Vậy bây giờ công việc chính của anh trên núi là gì?”
“Thầy giáo.” Lâm Mộc Sâm chỉ chỉ Tiền Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa cũng là học sinh của trường bọn tôi.”
Ai mà ngờ, Lâm Mộc Sâm lại một mình kiêm nhiều vai trò đến thế.
Người như anh ta rất có bản lĩnh, vốn ở bên ngoài cũng có thể làm ăn được, thế nhưng trẻ tuổi lại chọn ở lại vùng núi này, chắc hẳn là vì có người nào đó và có chuyện gì đó ở nơi này.
Câu chuyện dừng đúng lúc, Ôn Từ không hỏi thêm gì nữa.
Lâm Mộc Sâm cầm túi thuốc đi cùng với bà Tiền, cô quay đầu định tìm Thịnh Kinh Lan, lại thấy anh đứng phía sau nhìn chằm chằm hai người bọn họ từ khi nào, sắc mặt tối sầm:
“Em hỏi thăm anh ta kỹ càng nhỉ.

Sao thế, để ý anh ta rồi à?”
“Anh nói nhảm cái gì đó.” Cô chỉ đơn giản là thấy Lâm Mộc Sâm soạn thuốc thang nên tò mò xem thôi, hơn nữa: “Em cũng có một người bạn học Trung y.”
“Sao anh chưa từng nghe em kể?”
“Cậu ấy không ở thành Nam hai năm nay rồi.”
“Cậu” này là nam hay là nữ?”
“...Nam.”
“Ôn Khanh Khanh, em không thành thật nhé.”
“Em?”
Người đàn ông hơi híp mắt, anh lên án cô: “Hồi trước em nói với anh là không hề có bạn bè khác giới.”
Ôn Từ buông tay: “Em chỉ nói là không có bạn bè khác giới thân thiết, chứ chẳng lẽ em gặp người khác giới là phải né người ta ba thước sao?”
Ôn Từ nhìn mặt mày anh nhăn lại vì ghen tuông, cô lui về phía sau hai bước, lại nhìn anh từ trên xuống dưới, đánh giá anh một cách tỉ mỉ rồi bình luận: “Thịnh Kinh Lan, anh đúng là đồ tiêu chuẩn kép.

Người có một đống bạn gái cũ như anh mà có tư cách chất vấn em sao?”
Thịnh Kinh Lan có dự cảm không lành: “Bé con...”
“Đừng chạm vào em.” Ôn Từ quay người tránh khỏi bàn tay đang duỗi ra của anh, cả buổi chiều hôm ấy cũng chưa đáp lai Thịnh Kinh Lan một câu nào.

Đã là buổi chiều, Tiền Tiểu Hoa uống thuốc xong đã khoẻ hơn khá nhiều, cô bé ngồi ở mép giường nói chuyện chuyện phiếm với Ôn Từ: “Chị Ôn ơi, chị có thể may quần áo cho bạn bè của em được không?”
“Có chuyện gì thế?”
“Hôm qua em khoe quần áo của mình cho các bạn ấy, ai cũng thích hết.” Mấy đứa trẻ nhỏ ở đây đều mặc đi mặc lại một bộ quần áo, dơ thì giặt, rách thì khâu, mãi tới khi nào chậ không mặc được nữa mới đổi đồ mới.
Ôn Từ cũng không đành lòng từ chối lời nhờ vở của cô bé, cô mỉm cười đồng ý: “Được chứ.”
Thời gian cô ở chỗ này cũng không còn nhiều, đành gọi hết đám nhỏ lại, đứa nào muốn may cái gì thì cầm món ấy tới đây.
Thật bất ngờ, hoá ra từng đường kim mũi chỉ này lại mang đến cho cô một nhóm người hâm mộ nhỏ, bọn nhóc vây quanh aoÔn Từ hỏi chuyện: “Chị Ôn, chị làm thế nào mà biến được thành nhiều bông hoa đẹp như vậy ạ?”
Dù biết bọn nhóc nghe không hiểu nhưng Ôn Từ vẫn rất kiên nhẫn giải đáp: “Cái này gọi là tranh thêu Tô Châu.

Mấy thứ kim chỉ trong tay chị tuy là bé xíu, nhưng chỉ cần biết cách thêu thì không chỉ thêu được hoa mà còn có thể thêu mấy con vật nhỏ, thêu người, hoặc thậm chí là bất cứ cái gì mà các em có thể nghĩ ra.”
Cô dùng kim chỉ làm bút vẽ, lại vẽ ra một thế giới rực rổ ngập sắc màu trong lòng đám trẻ nhỏ.

Cỏ hướng dẫn tụi nhỏ vô cùng nghiêm túc, nhưng Thịnh Kinh Lan vẫn cứ chòng ghẹo: “Về sau chắc là anh phài đổi cách gọi em thòi, cô giáo Ôn?”
Ôn Từ ngâm nghĩ rồi nói: “Thôi anh cứ gọi em là bà chủ ôn là được.”
Thịnh Kinh Lan: “Sao lại gọi thế?”
Cô cười rộ lên: “Như vậy cảm giác em lợi hại hơn anh nhiều.”
Bởi vì chuyện này, Ôn Từ ở lại đây thêm một ngày, trong thôn lại có thêm rất nhiều người đến xem cuộc vui, cảm giác người đẹp như tiên kia để lại dấu vết trên quần áo là chuyện gì đó rất ghê gớm.
Ôn Từ bận đến chiều, Thịnh Kinh Lan bắt đầu lạnh lùng, không cho những người đó tới nữa.
Anh nhịn không được, không thể không giáo dục cô giáo Ôn tốt bụng quá mức: “Ôn Từ, nếu em hiền lành quá sẽ rất dễ bị bắt nạt.”
Ôn Từ nhúc nhích người, hoạt động gân cốt: “Đây chỉ là những chuyện trong khả năng của em, không phải là bị bắt nạt.”
“Vậy theo ý của em, thế nào mới được tính là bị bắt nạt?” Thịnh Kinh Lan hỏi cô.
“ừm...” Ôn Từ suy ngẫm một chút rồi trở lời: “Chắc là thân thể của em bị ngoại lực làm cho tổn thương, hơn nữa điều làm cho em thật sự đau lòng, cái này mới tính là bắt nạt em.”
Làm cô đau lòng sao...
Thịnh Kinh Lan không phản bác lại gì nữa, anh chỉ nói cho cô: “Xe tới cửa thôn rồi.”
Xe đến cửa thôn, bọn họ sẽ rời đi vào lúc chạng vạng chiều tối cùng với ký ức về ngọn núi mang đến những trài nghiệm mới lạ trong cuộc đời của Ôn Từ.
Tiền Tiểu Hoa chạy theo tiễn cô một đoạn, mãi đến khi ra đến cửa thôn, cô bé mới vô cùng ngại ngùng đưa vạt áo lên cho cô xem: “Chị Ôn ơi, đây là hoa nhỏ em thêu nè.”
Ngày hôm qua lúc Ôn Từ phổ cộp tri thức khoa học cho bọn nhỏ, Tiền Tiểu Hoa lắng nghe vô cùng chăm chú, buổi tối lại tìm kim chỉ tới nhờ Ôn Từ hướng dẫn, cô dạy cho cô bé hai cách thêu hoa nho nhỏ đơn giản, không ngờ đứa nhóc này lại thêu ra được.
Tuy hai bông hoa kia xiêu xiêu vẹo vẹo lại không tinh xào, nhưng lại là sự hồi đáp chân thật nhất của một đứa trẻ.
Ôn Từ cúi người: “Em thích thêu thùa sao?”
Tiền Tiểu Hoa gật đầu rất mạnh: “Thích ạ, rất xinh đẹp.”
Ôn Từ lại nhìn hai bông hoa nho nhỏ kia, cô lại nhớ tới dáng vẻ lần đâu tiên mình cầm bộ kim chỉ trong tay: “Nếu sau này lớn lên em vẫn còn mơ ước được học tập cách thêu Tô Châu, em có thể đến thành Nam tìm một gia đình họ Ôn có truyền thống thêu Tô Châu.”
Tiền Tiểu Hoa hiểu được ý trong lời cô, cô bé son sắc hứa hẹn: “Chị Ôn, sau này chắc chắn em sẽ đến tìm chị.”
Xe đã tới rồi.
Hai chị em lưu luyến không muốn chào tạm biệt.
“Em nói mấy lời này với một đứa nhỏ, quay qua quay lại chắc nó đã quên mất rồi.”
Thịnh Kinh Lan cuối cùng vẫn thấy cô quá mức tốt bụng.
Ôn Từ lại tin tưởng: “Các cô bé ấy cuối cùng cũng sẽ lớn lên, xem như là em đang nâng đổ bầu trời vì những ước mơ đi.”
Việc phát triển văn hoá chưa bao giờ là chuyện của một người hay của một thế hệ, mà là sự kế thừa và sáng tạo không ngừng từ đời này sang đời khác, nhờ có điều này mà dòng lịch sử dài lâu của con người vẫn sẽ mãi tiếp nối không ngừng.
Trì hoãn cho tới hôm nay, cuối cùng Văn Minh Viễn cũng quyết định cùng bọn họ xuống núi.
Ở trong xe, Văn Minh Viễn hỏi hai người: “Hai ngày này các cậu cảm giác như thế nào?”
Thịnh Kinh Lan lại bắt đầu bày ra dáng vẻ lười nhác mọi khi, chỉ có Ôn Từ vô cùng nghiêm túc trả lời vấn đề của ông: “Cháu cảm thấy rất thú vị.”
Chẳng hạn cô đã biết được một loại quà dại mới gọi là “phúc bồn tử” (dâu tằm), nhìn thấy được loại khoáng thạch màu vẽ thô sơ nhất, hay là sáng tạo ra được một câu chuyện cổ tích cho các em nhỏ trên mấy bộ quần áo, thậm chí nhờ câu chuyện thêu hoa đó có thể có được một người tiếp nối truyền thống cho bộ môn thêu Tô Châu.
Đây chỉ là chút chuyện nhỏ như một cái chớp mắt, nhưng lại cho cô một loại trài nghiệm sống hoàn toàn khác biệt so với những lần đi du lịch trước.
Từ những câu chuyện đã trải qua, cô chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Ôn Từ đắm chìm trong hồi ức, suy nghĩ dần dần bay xa.
Bỗng nhiên, Thịnh Kinh Lan duỗi tay ra trước mặt cô búng một cái tách, như một tiếng chuông cảnh báo vang lên: “Tỉnh lại đi, em không thuộc về nơi đó.”
“Em biết mà.” Dù bây giờ có cho cô trở về đó thêm hai ngày nữa cô cũng không đồng ý, đã không có máy lạnh, lại còn có khả năng bị muỗi cắn xuyên qua cả quần áo, không dễ chịu chút nào.
Trở về khách sạn, Ôn Từ tắm táp kì cọ bàn thân sạch sẽ từ trên xuống dưới không chừa một chỗ nào, rồi lại đánh một giấc thật say đến tận hôm sau, lúc này cô mới cảm giác bàn thân được sống lại lần nữa.
Hai người đi chơi ở thành phố Ninh thêm hai ngày rồi bay thẳng về thành phố Cảnh.
Sau khi trở lại biệt thự, cuối cùng cũng có thể tắm rửa không hề kiêng nể gì nữa, Ôn Từ thà lỏng cả người, cô dựa vào thành bồn tắm, suýt thì ngủ quên: “Chắc thời gian tới em sẽ không nghĩ đến chuyện đi du lịch nữa đâu.”
“Mệt thế sao?”
“Ừ.” Cũng không muốn nói chuyện nữa.
Thịnh Kinh Lan bắt đầu nghịch miếng bông tắm, bôi bọt lên khắp xương quai xanh của cô, không chừa ra bất kỳ chỗ hở nào: “Sườn xám của em đã làm xong rồi, ngày mai bên đó sẽ giao lại đây.”
“Ừm.” Cô không còn chút sức lực nào trà lời, cuối cùng vẫn nhờ tới Thịnh Kinh Lan ôm cô về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, sườn xám được đưa đến biệt thự theo đúng thời gian đã hẹn.

Ôn Từ kiểm tra thử, từng đường kim mũi chỉ lẫn chi tiết đều vô cùng tinh tế đẹp đẽ, mặc lên người cũng vô cùng tôn eo tôn dáng.
Cảm giác khi mặc sườn xám cực kì thoải mái, hơn nữa còn giúp cô khoe trọn đường cong, không thừa không thiếu chỗ nào.
Mãi đến khi Thịnh Kinh Lan từ phòng làm việc trở về, Ôn Từ mặc một bộ quần áo mới tinh xoay qua xoay lại khoe với anh: “Sườn xám mới của em.”
Là bộ sườn sám màu xanh lam mờ sương, cổ tay áo có thêu đăng ten hở lỗ, cổ áo đính ngọc trai, rất tao nhã và duyên dáng.
“Không tệ.” Thịnh Kinh Lan như làm ảo thuật, anh biến ra một sợi tua rua đính cườm, lắc lắc nó, tiếng chuông vang lên thanh thuý.
Thịnh Kinh Lan đích thân cải tua rua vào nút thứ hai của chiếc sườn xám, Ôn Từ cúi đầu nhìn món phụ kiện bỗng dưng xuất hiện trên người mình: “Anh lại tặng thêm một món quà nữa.”
“Chỉ là một món đồ nhỏ mà thôi, làm Khanh Khanh cười được mới là giá trị của nó.” Thịnh Kinh Lan vươn tay ôm người vào lòng, tiếng lục lạc vang theo từng chuyển động, rất dễ nghe.
Ôn Từ càng lúc càng quen với mấy cử chỉ thân thiết của anh, cô thuận thế ôm lấy cổ anh: “Mai em sẽ ra đường.”
Thịnh Kinh Lan cúi đầu hôn lên mặt cô, tay anh cũng không thành thật mà vuốt ve bên hông cô: “Em định đi đâu?”

“Sắp tới sinh nhật Tiểu Tuyết rồi, em định đi dạo vòi cửa hàng, tính tự làm một hộp phấn nền thủ công xem như quà cho cậu ấy.” Dù sao gần đây cô cũng rành rỗi không làm gì, làm mấy thứ thủ công này đối với cô cũng là một cách thả lỏng bàn thân.
“Đi một mình sao?” Thịnh Kinh Lan hỏi.
“Nếu không thì sao?” Ôn Từ ngẩng đầu.
Thịnh Kinh Lan thấp giọng nói: “Anh đi với em.”
“Không cần.” Thái độ Ôn Từ rất kiên định: “Anh cứ hoãn hết việc này việc kia vì em, em sẽ thấy băn khoăn đấy.”
Anh cũng không kiên trì, lại đổi thành một ý khác: “Vậy để anh bảo Thịnh Phỉ Phỉ đi với em.”
“Chẳng may cô ấy không thích mấy thứ thủ công thì thế nào?” Theo như cô quan sát, Thịnh Phỉ Phỉ sẽ thích mấy hoạt động náo nhiệt hơn.
Thịnh Kinh Lan không nói rõ ý kiến: “Em không hỏi thì làm sao biết con bé không thích?”
“Cũng được, một lát nữa em gọi qua hỏi thử cô ấy xem sao.” Dù sao mấy thứ Thịnh Kinh Lan yêu thích cũng rất trái ngược với ngoại hình ăn chối của anh.
Tiện đang nhắc tới chuyện sinh nhật, Thịnh Kinh Lan cũng thuận miệng hỏi: “Sinh nhật của em là ngày nào?”
Ôn Từ chán chừ nói: “...Một ngày mà cả nước cùng nhau chúc mừng.”
Thịnh Kinh Lan nhướng mày: “Tết Âm Lịch?”
Ôn Từ chớp mắt, trả lời: “Quốc Khánh mới đúng.”
Nếu thế thì cũng đúng là cả nước cùng nhau chúc mừng, Thịnh Kinh Lan híp mắt cười nói: “Bé con nhà anh giỏi thật đay.”
Ôn Từ buồn cười.
Chỉ nói ngày sinh mà đã được khen là giỏi giang à?
Cô lại hỏi Thịnh Kinh Lan: “Vậy sinh nhật anh là ngày mấy?”
Người đàn ông nói: “Ngày Hai tháng Một.”
“Em sẽ nhớ kỹ.” Vừa đúng sau sinh nhật cô bốn tháng, à không, nói đúng hơn phải là trước sinh nhật cô tám tháng.
Hai người đứng bên hành lang cọ qua cọ lại một lát, Ôn Từ thấy anh càng lúc càng động tì.nh, cô vội vàng đẩy anh ra: “Tới giờ ăn cơm tối rồi.”
“Cũng có thể không cần ăn mà.” Thịnh Kinh Lan thấp giọng cười bên tai của cô.
“Em đói rồi!” Ôn Từ cố gắng lắm mới chống lại được sự dụ dỗ của anh, cô chạy vội đến phòng ăn đèn đóm sáng trưng.
Trước khi đầu bếp dọn đồ ăn lên, Ôn Từ lập tức nhấc điện thoại gọi điện cho Thịnh Phỉ Phỉ, dò hỏi: “Phỉ Phỉ, gần đây em có rảnh không?”
Lúc cô gọi tới, Thịnh Phỉ Phỉ vừa mới bước vào trong nhà tổ của nhà họ Thịnh chưa lâu, cô ấy nghe thấy tiếng của Ôn Từ qua điện thoại: “Chị muốn rủ em cùng đi làm phấn nền.”
“Ấy.” Thịnh Phỉ Phỉ kinh ngạc hỏi: “Tự làm ạ?”
“Đúng vậy, chị không biết em có thích làm mấy thứ thủ công này không?” Ôn Từ cũng hơi thấp thỏm.
“Em...” Cô ấy đang định nói bàn thân mình không hề có hứng thú với mấy trò thủ công này, đột nhiên lại nhận được tin nhắn nhận tiền chuyển khoản từ chú Út.

Thịnh Phỉ Phỉ ngầm hiểu, cô ấy cao giọng vui vẻ nói qua điện thoại: “Em thích chứ, từ bé em đã thích làm mấy thứ thủ công này rồi, chị cứ gửi địa chỉ thời gian ngày giờ cho em, chắc chắn em sẽ đến đúng giờ.”
Ôn Từ ở đầu bên kia bảo được.
Thịnh Phỉ Phỉ định tỏ ra vui vẻ thì bỗng nhiên nghe thấy chú Út ở bên kia đầu dây gọi “Ôn Khanh Khanh”, mà Ôn Từ cũng đáp lại tiếng gọi này của anh.
Thịnh Phỉ Phỉ tò mò hỏi: “Vì sao chú Út lại gọi chị là Ôn Khanh Khanh?”
Ôn Từ giải thích với cò: “Đây là nhũ danh của chị.”
Thịnh Phỉ Phỉ sáng tỏ mọi chuyện trong lòng, cô ấy nhỏ giọng trêu chọc: “Ái chà, gọi nhau là nhũ danh tức là không có giống nhau đâu~”
Da mặt Ôn Từ mỏng, cô cũng không chịu được việc bị người khác trêu chọc, Thịnh Kinh Lan cầm điện thoại sang một bên cảnh cáo cô ấy: “Thịnh Phỉ Phỉ, tốt nhất là cháu nên nói chuyện lễ phép hơn với thím Út của cháu.”
“Thím Út?” Thịnh Phỉ Phỉ hít sâu một hơi: “Chú chú chú, hai người bọn chú đã...”
Thịnh Kinh Lan tặc lưỡi: “Duỗi thẳng lưỡi ra nói chuyện đàng hoàng.”
“Thím Út! Tốt quá đi mất!”
Thịnh Phỉ Phỉ mừng rỡ từ tận đáy lòng, chờ một lát nữa vào nhà cô ấy có thể giải thích cho bà cụ trong nhà rồi.
Cô ấy còn chưa kịp biểu hiện thật tốt trước mặt thím Út, Thịnh Kinh Lan đã thẳng tay cúp luôn điện thoại, Thịnh Phỉ Phỉ lại hơi muốn chửi người.
Thế nhưng lúc mở ra biến động số dư tài khoản, Thịnh Phỉ Phỉ lại cảm thấy chú mình thật là một người lớn hào phóng nhân từ với cháu chắt.
Ngay đúng lúc cô ấy định cất di dộng trở về phòng ngủ chia sẻ tin tức tốt này, một bóng người cao lớn đã chắn trước mặt cô ây.
Cô ấy ngẩng đầu, không ngờ là gương mặt luôn ôn tồn lễ độ - Thịnh Cảnh Ngôn: “Phỉ Phỉ, vừa rồi chú nghe thấy cháu gọi điện thoại, còn gọi thím Út gì đó, cháu đang nói chuyện với ai vậy?”
Đừng nhìn chú Hai của cô ấy lúc nào cũng tạo cảm giác nho nhã lễ độ mà lầm, người chú này luôn khiến cô ấy thấy bàn thân bị ép bức không cách nào hít thở được.

Thịnh Phỉ Phỉ lùi về phía sau một bước, cô ấy nhỏ giọng nói: “Là bạn gái của chú Út...”
Suy nghĩ sâu xa hiện lên trong mắt Thịnh Cảnh Ngôn, anh ta hỏi dồn: “Nói tiếp đi nào, là ai thế?”
“Ôn...” Một cái tên hiện lên trong đầu, Thịnh Phỉ Phỉ buột miệng thốt ra: “Ôn Khanh Khanh.”
------oOo------