Đôi mắt nhỏ chỉ kịp ghi lại hình ảnh xinh đẹp cuối cùng của Hân Nghiên.

Thì ra lúc tỷ tỷ lo lắng cho người khác lại có cảm giác rất khó chịu, tim như muốn nát cả ra
Nhìn xem tỷ tỷ thật xinh đẹp, tỏ sáng hơn cả mặt trời, rực rỡ hơn cả mẫu đơn, kiêu sa hơn cả hoa hồng nhưng tiếc là em chỉ là người ngắm không phải chủ nhân cũng chẳng phải người trồng hoa
Thời gian hai tháng qua em thật sự đã rất mãn nguyện.

Em không muốn tranh đoạt cũng không muốn tranh giành.

Em hy vọng mình khác với cô ấy, hy vọng trong tim cô dù ít hay nhiều hãy để dành cho em một chỗ
( Tại sao vậy? Tại sao mình không biết tỷ tỷ sớm hơn một chút chứ! Như vậy có lẻ thời gian được cùng tỷ tỷ vui vẻ sẽ dài thêm một ngày! )
Thân thể nhỏ không còn sức vùng vẫy cũng không còn sức khán cự nữa mặc cho nó rơi khỏi vách núi kia
( Mẹ hy vọng sau khi đến hoàng tuyền sẽ được gặp con! )
Trong lòng em thật sự rất uất ức rất khó chịu.

Ai lại muốn người mình yêu lại yêu một người khác chứ.


Uất ức vì sao tỷ tỷ lại bỏ mặc em, uất ức vì sao tỷ tỷ chỉ quan tâm đến cô ấy rõ ràng em mới là người bị thương mà, rõ ràng em mới là người ngay từ đầu Hân Nghiên muốn cứu mà.

Sao cuối cùng lại vì cô gái khác mà dập đầu, vì cô ấy cầu xin, vì cô ấy mà khóc
Đôi mắt nhỏ không kiềm được mà rơi lệ
Bỗng nhiên mọi suy nghĩ của em bị đập tắt bởi một tiếng gọi
" Tinh Tinh!! "
Là gọi em sao? Em mở mắt ra thì đã thấy Hân Nghiên đã lao xuống cùng em, tay1 vươn ra ngay trước mặt em.

Trong vài giây cô đã ôm trọn em vào vòng tay mình
" Xin lỗi!! "
Nổi uất ức của em càng tăng thêm gấp mấy lần rồi em nhắm chặt mắt lại ý thức cũng không còn mọi thứ tối sầm lại sao đó em đã không còn biết gì nữa
Nếu có kiếp sau em chắc chắn sẽ đi tìm Hân Nghiên ngay, giữ chặc cô cho mình, để bản thân ích kỷ một lần.

Nếu có lỡ xuống hoàng tuyền em sẽ cầu xin mạnh bà cho em giữa lại chút hồi ức nhỏ nhoi này, chút ký ức này để đi tìm tỷ tỷ.


Xem ra kiếp này có duyên không phận chỉ mong kiếp sau có duyên tương phùng, để em gặp lại chắc chắn em sẽ giữa lấy Hân Nghiên
Cả 2 người rơi xuống vách núi vài nghìn trượng không tâm không tích
1 ngày trôi qua đội cứu hộ vẫn không tìm thấy được ai
2 ngày trôi cũng như thế, đều bặt vô âm tính
Đội cứu hộ, cảnh sát đều dốc hết toàn lực tìm kiếm
Mộng Uyển Tinh là cô gái mà cô đã yêu rất nhiều năm, yêu đến nổi điên đảo vì cô ấy.

Nhớ năm đó cô đã muốn kết hôn với Uyển Tinh muốn cùng cô ấy chọn đời bên nhau nhưng đến ngày thành hôn cô ấy lại lựa chọn bỏ mặt cô và lễ cưới một mình cao chạy xa bay.

Khoảng thời gian đó Hàm Hân Nghiên gần phát điên, loạn tâm vì cô ấy, si mê cô ấy đến hồn vía cũng chẳng màng.

Vì cô ấy mà bỏ bê bản thân biến mình thành kẻ máu lạnh.

Thật ra cô ấy tốt lắm, chỉ là năm đó nếu như thật sự thành hôn với cô thì cả sự nghiệp phía trước đều sẽ tiêu tan.

Cô ấy mạnh mẽ lắm không phải như em chỉ biết dựa dẫm vào cô.

Cô ấy có tương lai có sự nghiệp người tài giỏi ấy mới thật sự sứng đáng với cô.

Chỉ là cô ấy có chút nhẫn tâm khiến cô phải chịu giày vò, tâm can cũng bị xé nát