Tiêu Thanh cười nói với Mục Thiên Lam: "Mẹ nói đúng, bán thì bán, sau này mọi người vui vẻ, hạnh phúc là tốt rồi."

Mục Thiên Lam gật đầu với anh một cái.

Ngay tại lúc này, cửa bị gõ, Tiêu Thanh mở cửa thì thấy bà cụ cùng cả nhà Mục Hải Long và nhà chú tràn vào.

Kết quả thấy khắp nơi đều là tiền, Lý Nam Hương và thím nhỏ là hai người ngạc nhiên la lên đầu tiên. "Mẹ tôi ơi! Tuệ Lan, cô lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"


Nhà Mục An Minh có bao nhiêu tiền, bọn họ biết rõ trong lòng.

Hai ba năm nay Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh ăn không ngồi rồi, ở nhà ăn hoa hồng.

Một năm chỉ được ba trăm triệu tiền hoa hồng, tiền nhà một tháng mười mấy triệu, chi tiêu cái này cái kia mỗi thứ một ít, một năm có thể còn dư lại bao nhiêu?

Mà lúc này, một đống tiền năm trăm ngàn chất trên mặt đất kia nói ít cũng phải mười lăm tỷ!

Cho dù là bà cụ cũng chưa chắc có thể có được nhiều tiền như vậy, kết quả nhà Mục An Minh nghèo nhất trong nhà họ Mục lại có một núi tiền như vậy, làm sao mà bọn họ có thể không cảm thấy khiếp sợ cho được?

Thậm chí bọn họ cũng hoài nghi vào nhầm nhà người khác. "Ha ha!"

Ngô Tuệ Lan cười đắc ý: "Đây là mươi lãm tỷ sáu trăm triệu đó, các người có hâm mộ không?"

Lý Nam Hương và thím nhỏ hâm mộ muốn chết.

Mọi người cũng đều hâm mộ đến đỏ con


Ngay tại lúc này, Mục Hải Long cười lạnh måt. một tiếng: "Thim Hai, ngày giỗ ông nội còn chưa tới, thím và chú Hai cũng không cần phải chuẩn bị vàng mã sớm như vậy làm gì."

Ngô Tuệ Lan nghe lời này, nhất thời mở miệng mắng to: "Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn, đây là tiền thật!"

Ha ha!

Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đều buồn cười vì lời của mẹ mình. "Tôi tới kiểm tra thử."

Thím nhỏ ngồi chồm hổm xuống, nhìn rồi lại ngửi một cái, sau đó quay đầu nói: "Hải Long, cháu đã nhìn lầm rồi, những thứ này đều là tiền thật, không phải vàng mã đâu." "Sao có thể chứ?"

Mục Hải Long không dám tin tưởng vào lỗ tại mình: "Bà nội có ba người con trai, hai cô con gái, cộng lại là năm gia đình. Nhà chú Hai là nhà nghèo nhất, lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Mục An Minh mất hứng: "Thế sự thay đổi, đúng là trước kia nhà chúng tôi là nhà nghèo nhất trong năm nhà của nhà họ Mục, nhưng bây giờ không giống như vậy. Nhà tôi có lẽ đã là nhà có tiền nhất rồi, không chỉ có mười lăm tỷ sáu trăm triệu tiền mặt này, mà còn có mũ phượng trị giá hơn ba mươi tỷ, nhà các người không ai có tiền bằng nhà tôi đâu." "Đúng vậy!" Ngô Tuệ Lan trợn mắt nhìn Mục Hải Long một cái: "Bây giờ trong năm gia đình nhà họ Mục, nhà cậu là nghèo nhất, vì bù vào chỗ thiếu của sính lễ mà thiếu nợ bao nhiêu tiền chứ?"

Cả nhà Mục Hải Long bị nói trúng chỗ đau, mặt ai nấy cũng đen thành màu gan heo.

Cố ý rắc muối trên vết thương của người ta, thật là độc ác! "Ha ha, bị tôi nói trúng chỗ đau chứ gì?"


Ngô Tuệ Lan kêu lên đầy vui vẻ. Bà ta không thích nhìn thấy Lý Nam Hương tốt hơn mình, thích nhìn cái dáng vẻ chán nản kia của Lý Nam Hương nhất.

Lý Nam Hương đang muốn mở miệng mắng to, bà cụ lại mở miệng trước: "Thằng hai, số tiền này từ đâu ra?"

Mục An Minh cười trả lời: "Mẹ, là con rể Tiêu Thanh còn bán đất ở quê, bồi thường tiền sính lễ cho Thiên Lam nhà con, Tiêu Thanh mặc dù nghèo nhưng nhà có đất, cũng coi là đền bù thiếu hụt của cậu ấy, nể tình cậu ấy bán đất cho nhiều sính lễ như vậy, sau này chúng ta đừng gọi cậu ấy là phế vật rác rưới. Cậu ấy cũng coi như là một nửa con rể vàng."

Lời nói này làm trong lòng Mục Thiên Lam cảm thấy rất vui vẻ, chồng mình cuối cùng cũng được người nhà cho phép, cuối cùng cũng có thể lấy xuống cái mũ phế vật rác rưới, mình cũng không cần bởi vì Tiêu Thanh bị người nhà xem thường mà buồn phiền, lo lắng. "Oh!"

Bà cụ nhìn về phía Tiêu Thanh: "Quê quán cậu ở đâu, bà cụ ta còn không biết, bán đất có thể được bao nhiêu tiền, hẳn không phải là ở nông thôn đó chứ?"

Tiêu Thanh đang muốn mở miệng, Mục Hải Long tìm ra được thời cơ, lập tức chen mồm vào, nói năng có khí phách: "Chú Hai thím Hai, tôi nghĩ bán đất là giả, trộm cái mũ phượng của Thiên Lam đi bán mới là thật, tôi khuyên hai người vẫn nên đi xem cái mũ phượng kia còn hay không đi."