"Tôi không bỏ!" Có thanh niên bất mãn nói: "Ai bảo anh giả bộ, xong rồi trả tiền lại muốn chúng ta bỏ tiền, nào có chuyện tốt như vậy?"
"Đúng vậy, mình giả bộ bảo trả tiền, tìm chúng tôi làm gì?"
"Ba trăm triệu đối với chúng ta cũng không là gì, nhưng trả tiền cho việc sử diện của anh thì chúng tôi sẽ không làm."
"Tiền của chúng tôi không phải là gió lớn thổi tới là có, ăn bữa cơm phải tốn ba trăm triệu. Nhưng mà anh sỉ diện thì anh trả, không có lý nào mà chúng tôi phải trả cả!"
Mọi người đều không muốn trả tiền.
"Nhưng mà các người cũng uống mà!" Tiêu Hữu Cường tức muốn khóc: "Làm sao chỉ có thể đồng cam nhưng không thể cộng khổ chứ? Đều bỏ ra ba trăm triệu cho tôi!"
Thấy Tiêu Hữu Cường sắp khóc, Mục Thiên Lam liền nói: "Cậu Tiêu, tôi có sáu mươi triệu, nếu như anh không chế ít, thì tôi sẽ chuyển cho anh."
"Mau chuyển mau chuyển!"
Tiêu Hữu Cường cũng không biết xấu hổ, Mục Thiên Lam đột nhiên mở miệng, nếu cô đã bỏ ra rồi, những người khác không bỏ ra cũng không được, lúc này lập tức bảo Mục Thiên Lam chuyển qua Momo cho anh ta.
"Vợ đừng chuyển tiền cho anh ta, có người sẽ trả hóa đơn này cho anh." Tiêu Thanh nói.
Lúc anh rời khỏi phòng bao của Kim Chí Nam, thuộc hạ của Kim Chỉ Nam đi theo sau lưng anh, cho đến khi anh tiến vào phòng bao, cho nên anh chắc chắn rằng Kim Chí Nam sẽ trả tiền cho phòng bao của anh.
"Ai lại trả tiền cho tên nghèo mà thích giả bộ này chứ!" Tiêu Hữu Cường hét lên.
Kết quả anh ta vừa nói xong thì điện thoại vô tuyến trên hông em gái thu ngân vang lên.
"Thu ngân thu ngân, hóa đơn ba tỷ sáu của phòng bao 52 không cần thanh toán nữa. Mới vừa nãy, Kim gia đã trả tiền thay cho ngài Tiêu rồi."
Cái gì!
Kim gia trả tiền cho ngài Tiêu rồi? Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Tiêu Thanh.
Ngài Tiêu là anh sao?
"Thật xin lỗi, quấy rầy rồi."
Lúc này em gái thu ngân khom người một cái, rời khỏi phòng bao.
"Ha ha!"
Tiêu Hữu Cường đột nhiên cất tiếng cười to.
"Ông bạn Kim gia kia lại trả tiền thay cho tôi, Tiêu Hữu Cường tôi thật là có mặt mũi!"
Sau khi anh ta nói như vậy thì tất cả người vốn hoài nghi ngài Tiêu có phải là Tiêu Thanh hay không đều bỏ ý nghĩ này, đều cho rằng ngài Tiêu là Tiêu Hữu Cường chứ không phải là Tiêu Thanh, làm sao Kim gia có thể trả một số tiền lớn như vậy giúp một tên giao hàng nghèo kiết xác đó chứ?
"Hóa đơn này là Kim Chí Nam trả thay tôi chứ không phải là trả thay anh, anh đừng không biết xấu hổ như vậy." Tiêu Thanh nói.
"Anh đúng là không biết xấu hổ!" Tiêu Hữu Cường phản bác: "Một tên giao hàng nghèo kiết xác như anh ngay cả xách giày cho Kim gia cũng không xứng, có tư cách gì mà bắt Kim gia trả tiền cho anh chứ?"
"Nhìn lại tôi đi, nhà mở cửa hàng 4S. Khoảng thời gian trước Kim gia tới nhà tôi mua xe, tôi đã tiếp đãi Kim gia, ông ấy bảo tôi đề cử cho ông ấy một loại xe chống đạn, tôi liền đều cử cho ông ấy loại xe chống đạn S6, phải hơn ba mươi tỷ, là hàng đặt làm riêng ở nước ngoài. Kim gia không nói hai lời đã đồng ý, chờ lúc lấy xe ông ấy vô cùng hài lòng, vỗ vai tôi nói tôi đề cử tốt quá, lại khen tôi một trận."
"Cho nên tôi có thể khẳng định. Mới vừa rồi, Kim gia hẳn là đi ngang qua bên ngoài thấy tôi không có đủ tiền trả cho nên mới trả thay tôi, nhất định là như vậy!"
Mọi người gật đầu, đều cho rằng nhất định là như vậy.
"Vậy làm sao anh ta biết trước Kim gia sẽ trả tiền cho anh chứ?" Có người thanh niên hỏi.
Tiêu Hữu Cường cười nhạt: "Người này đứng ở cửa, nhất định là nghe được Kim gia bảo thuộc hạ trả tiền giúp tôi,
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.