"Sư huynh, lão sư cũng thật lợi hại! Các lâu thuyền này thật sự là ngày đi nghìn dặm, chúng ta từ phía tây của Liệt Phong quất bên kia mà đi có mấy canh giờ đã tới phân thành Hắc Vực ở Đông Li quốc bên này!"
"Lại còn không cần phải đi xuống vượt qua sông Hoàng Tuyền! Mấy người của Hắc Vực còn phải hành lễ với chúng ta! Ha ha, trước kia đi tới bất kỳ đâu trong thành Hắc Vực cũng gặp đám người phi thường cao ngạo! Lệnh bài Hắc Vực này quả thật là đồ tốt!"
"Sư huynh, lão sư đối đãi với huynh thật tốt!"
Đoàn người đi từ trên lâu thuyền xuống, vừa nói cười vừa đi vào trong thành, trên mặt ngập tràn hưng phấn.

Bọn họ đúng là những tân sinh của Thanh Viện đi theo Vũ Văn Mặc tới đây làm nhiệm vụ.


Nghe được bọn sư đệ khen ngợi và hâm mộ, trong lòng Vũ Văn Mặc không khỏi đắc ý, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm nở ra một nụ cười.

"Chờ đến lúc chư vị sư đệ đạt tới thực lực nhất định, lão sư cũng sẽ thập phần coi trọng các đệ như vậy.

"
Lời nói của Vũ Văn Mặc thật sự rất khéo, làm cho lòng người cảm thấy thoải mái, không ngừng khen ngợi lẫn nhau.

"Đến lúc đó chắc chắn sư huynh sẽ càng thêm lợi hại! Không phải người nào tiến vào thánh viện cũng đều có tư cách được lão sư thu làm đệ tử thân truyền đâu.

"
"Đúng vậy, chúng ta khẳng định là sẽ không bằng sư huynh rồi.

"
"Nhưng mà cũng phải nói cái lệnh bài Hắc Vực này quả thật là hàng hiếm, nghe nói lão sư cũng chủ là tình cờ giúp đỡ người của Hắc Vực một cái ơn, mới được tăng cho một khối lệnh bài Hắc Vực cấp Hắc Thiết thấp nhất như vậy.

"

"Nếu mà có được cái lệnh bài Hắc Vực cấp bạc hoặc là hoàng kim cao cấp thì chẳng phải là ở trong thành Hắc Vực này càng có thể tung hoành sao!"
"Đúng vậy! Nghe nói nếu là cầm trên tay lệnh bài Hắc Vực cấp bạch kim thì có thể tùy ý điều động lực lượng trong thành Hắc Vực bất kỳ, ngoại trừ đầu não của Hắc Vực! Không chỉ có như thế, về sau chỉ cần tùy tiện đi tới một phân thành Hắc Vực nào đều có thể được hoan nghênh long trọng! Ngay cả thành chủ cũng phải tự mình ra chào đón!"
Đám người đang lào xào trò chuyện, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên từng trận âm thanh "ầm ầm ầm" thật chấn động.

Sau đó toàn bộ không trung thành Hắc Vực, bình chướng trên không mở ra, thành chủ xuất hiện rồi!
Cùng lúc đó, vô số hào quang của các cường giả từ khắp nơi trong thành Hắc Vực bay vút lên.

Trong đó có Võ giả, cũng có Hồn sư!
Điểm khác biệt so với người bình thường chính là trên người bọn họ đều ăn mặc phục sức dành riêng cho người của thành Hắc Vực, trên người là hình xăm hoa văn đặc trưng của Hắc Vực.

Đặc biệt là người kia, khí tức trên người hắn hoàn toàn bất đồng so với những người ở đây! Dương như cưỡng hãn hơn rất nhiều!
"Đây là! thành chủ của Hắc Vực?"
Vô số người bị động tĩnh này làm cho kinh động, ngẩng đầu nhìn thấy một màn này trên bầu trời, lập tức trợn tròn hai mắt.

Thành chủ Hắc Vực tự mình ra chào đón! Thậm chí là ra khỏi thành mà chào hỏi! Chẳng lẽ là chủ nhân của lệnh bài hoàng kim trong truyền thuyết tới đây?

Không, không đúng!
Có người khiếp sợ chỉ vào cửa lớn bốn phía thành Hắc Vực đang từ từ mở ra.

"Chín cửa đều mở! Là Minh Tôn! Là vị thần chí tôn của Hắc Vực tới!"
Trong lúc mọi người còn đang chấn động, trên bầu trời lại thình lình xuất hiện thêm một lâu thuyền hoa mỹ cực kỳ nữa.

Lúc nảy bọn Vũ Văn Mặc cũng ngồi một chiếc lâu thuyền tới đây khiến cho mọi người cảm thán liên tục.

Nhưng mà giờ phút này, cho dù là mắt mù cũng không thể không thừa nhận, con thuyền của Vũ Văn Mặc không khác gì đống vụn sắt đồng nát so với chiếc thuyền này!
Lâu thuyền của bọn họ vốn dĩ cũng là một khối linh thuyết cực kỳ tốt, nhưng mà lục này nhìn tới con thuyền tuyệt mỹ hoa lệ, ưu nhã nhưng đầy sát khí, hoa diễm nhưng cũng sắc bén này, thật là bị áp đảo tới mức vụn sắt cũng không còn!
Sự xuất hiện của lâu thuyền kia khiến cho toàn bộ phân thành Hắc Vực đều sôi trào!
Minh Tôn a! Vị kia chính là truyền kỳ của Hắc Vực! Nghe nói ngài ấy chính là tuyệt thế cường giả mà tứ đại Thánh triều cũng phải kiêng nể, vậy mà lại xuất hiện ở một phân thành Hắc Vực nơi hạ đẳng tiểu quốc xa xôi này?.