Chương 29: Bị nhốt lại
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Nhà tôi hơi lộn xộn."
Tống Tương Niệm nói xong thì đi ra, sau đó đóng cửa.
Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy ngoài cửa đặt một kệ để giày đơn giản, tầng trên cùng đặt một chậu hoa, bên trong trồng hai gốc hoa hướng dương.
"Cô còn muốn ra ngoài sao?" Hạ Chấp Ngộ nhỏ giọng hỏi.
"Không đi nữa." Tống Tương Niệm tiếp tục chủ để vừa hỏi, "Sao anh lại đến đây?"
"Đi dạo qua."
Tống Toàn An nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, loạng choạng đi ra cửa.
Cánh cửa mở ra kèm theo tiếng kèn kẹt chói tai.

Hạ Chấp Ngộ quay đầu lại nhìn, không kịp chuẩn bị đối diện với một khuôn mặt dữ tợn.
Mặt mũi Tống Toàn An ra sao đã không thể nhìn rõ, ông ta đứng sững ở đó, nhìn Hạ Chấp Ngộ đến thất thần.
Tống Tương Niệm cũng quay đầu lại, "Ba."
Tống Toàn An vô thức đứng thẳng người, giống như đang né tránh ánh mắt của Hạ Chấp Ngộ, bàn tay cầm bình rượu hơi siết lại, "Mày vào đây cho tao."
"Đây là ông chủ của tôi."

"Đi vào!"
Hạ Chấp Ngộ nhìn người đàn ông kia, dáng người trung bình, khuôn mặt bị phá hủy gần như không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.

Bởi vì nghiện rượu lâu năm mà cơ thể phì ra, bụng cũng phệ xuống.
Tống Tương Niệm sợ Tống Toàn An vì say rượu mà làm gì Hạ Chấp Ngộ, vội vàng đẩy hắn."Tiểu Hạ tiên sinh, anh mau đi đi."
Hắn đứng đó không động.
"Anh tự nhiên đến đây thế này chắc chắn đã làm ba tôi hiểu nhầm rồi, ba quản tôi rất nghiêm.

.

.

.

.

."
Hạ Chấp Ngộ đành nhấc chân bước đi, hắn chỉ biết người này là ba của Tống Tương Niệm, chưa bao giờ nghĩ ông ta sẽ sử dụng bạo lực với chính con gái mình.
Tống Tương Niệm nhìn theo đến khi bóng dáng Hạ Chấp Ngộ hoàn toàn khuất khỏi con hẻm nhỏ mới quay người trở về.
Tống Toàn An hiện tại như một con thú dữ bị kinh động, ông ta chỉ ra bên ngoài, nói không nên lời.
Tống Tương Niệm nhàn nhạt quét mắt qua đó, "Tôi đã nói với ông rồi.

Tôi chỉ làm việc cho anh ấy, ngoài ra không còn gì khác."
"Nó.


.

.

.

.

.

tên là gì?"
"Hạ Chấp Ngộ."
Họ Hạ.
Hạ Chấp Ngộ.
Tống Toàn An loạng choạng lùi về sau, cơ thể nặng nề đập vào cánh cửa tủ bên cạnh, đau đớn tận óc khiến ông ta tỉnh táo lên không ít, "Đi, chúng ta bây giờ đi ngay."
"Đi đâu?"
"Đi khỏi đây."
Tống Tương Niệm nghe được lời này, cảm giác tuyệt vọng thoáng chốc choán lấy tâm trí.

Từ nhỏ đến lớn, ký ức của cô là vô số lần chuyển nhà, sống lang bạt khắp nơi.

Khó khăn lắm mới được yên ổn đôi chút, tìm được công việc ổn định.
Gốc hoa hướng dương bên ngoài cũng đã bắt đầu ra nụ rồi.

"Tôi không đi!"
Cô bướng bỉnh nói, Tống Toàn An tay cầm bình rượu chỉ thẳng vào mặt cô, "Mày nói lại một lần nữa xem?"
"Tôi đã có một công việc ổn định, thu nhập cũng rất tốt, vì sao chúng ta phải đi?"
"Đừng tưởng tao không biết, mày muốn trèo cành cao chứ gì? Bám được một thằng đàn ông giàu có là không muốn đi nữa rồi phải không?"
Tống Tương Niệm cảm nhận được trạng thái tâm lý của Tống Toàn An đang bắt đầu biến hóa, "Dù thế nào tôi cũng sẽ không đi."
"Chuyện này mày không quyết được!"
"Vậy ông cho tôi một lý do."
Đống thịt gồ ghề trên mặt Tống Toàn An gần như là run lên, nhìn vào càng thêm đáng sợ.

Lý do?Ông ta dám nói sao?
Ông ta gặp Hạ Chấp Ngộ rồi, người đó đứng ngay trước mặt, nghĩ tới thôi Tống Toàn An đã không thể thở nổi, "Đêm nay đi ngay, mau vào dọn dẹp đồ đạc đi."
"Rốt cuộc ông đang sợ cái gì?"
Tống Toàn An thẹn quá hóa giận, cầm bình rượu ném về phía cô, Tống Tương Niệm nghiêng đầu tránh được.
Cô vừa muốn quay về phòng mình, nhưng mới đi được hai bước, Tống Toàn An ở phía sau đã cầm ghế đập mạnh vào chân cô.
Tống Tương Niệm ngã vào cánh cửa, cơ thể văng vào trong.
Đau đớn dần lan ra, Tống Tương Niệm chống một tay xuống đất, theo mỗi bước tiến lên của Tống Toàn An lùi dần về sau, "Tương Niệm, con nghe ba, chúng ta đổi sang nơi khác ở có được không?"
Tống Tương Niệm cố gắng chống người ngồi thẳng, một chân đã đau đến không còn cảm giác, cô vòng tay ôm lấy nó.
Tống Toàn An giống như một kẻ phát bệnh thần kinh, không ngừng đi qua đi lại trước mặt cô, "Xem có thứ gì đáng giá không thì mang theo đi.

Phải đi đâu bây giờ, Tương Niệm, con muốn đi đâu nào?"
Tống Tương Niệm cố gắng không chọc ông ta phát điên, "Ba, con chỉ thích nơi này."
"Nơi này không được, còn tiếp tục ở lại chúng ta sẽ phải chết." Tống Toàn An đi tới bên cạnh Tống Tương Niệm, ngồi xổm xuống, "Công ty chuyền nhà lần trước con tìm được ấy, còn giữ số điện thoại không?"
"Ba, con không đi, cũng sẽ không đưa tiền cho ba đâu."
Tống Toàn An trên người không có một đồng, nếu tách khỏi Tống Tương Niệm, chính bản thân mình ông ta cũng không nuôi nổi.
Ông ta quét mắt một lượt trên người Tống Tương Niệm, chợt đưa tay chụp lấy chiếc túi của cô.

Điện thoại của Tống Tương Niệm bị ông ta cướp đi, cô vừa muốn đoạt về, Tống Toàn An đã tránh người đứng sang bên cạnh.
"Con đã ký hợp đồng với người ta rồi, không thể nói không làm là không làm nữa."

"Hợp đồng thì sao, người đi rồi, họ cũng không tìm được."
"Hạ phu nhân đã ứng trước ba tháng tiền lương cho con," Tống Tương Niệm nói dối, "Nếu con tự nhiên biến mất, chưa biết chừng họ sẽ báo công an."
Tống Toàn An vừa nghe thấy ba chữ báo công an, ngón tay run lẩy bẩy, "Người ta giàu có như vậy, sẽ không để ý chút tiền vặt này."
"Con cầm tiền mà không làm tới nơi tới chốn chính là lừa đảo." Tống Tương Niệm nhìn chằm chằm bàn tay của Tống Toàn An, "Hơn nữa bà ấy cũng đã cầm toàn bộ bản sao giấy tờ chứng minh thân phận của con rồi."
Tống Toàn An dĩ nhiên không thể để người của Hạ gia báo án.
Nhưng ông ta cũng không thể cho Tống Tương Niệm tiếp tục đến làm việc ở Hạ gia, "Mày ở yên đó cho tao!"
Tống Tương Niệm còn chưa kịp nghĩ xong lời này có nghĩa là gì, Tống Toàn An đã ra tới ngoài, đóng cửa, sau đó dùng chiếc khóa chắc chắn nhất trong nhà khóa lại.
Cô cứ thế bị nhốt trong chính căn nhà của mình.
Hạ Chấp Ngộ quay về Ngự Hồ Loan, hắn ngồi trước khung thêu, trong đầu đều là khuôn mặt bị thiêu hủy của Tống Toàn An.
Bởi vì khi đó hắn sợ Tống Tương Niệm nhạy cảm nên không nhìn quá nhiều, nhưng người đàn ông đó vẫn khiến hắn có cảm giác lạnh lẽo âm trầm rất không dễ chịu.
Ngày hôm sau, Hạ Chấp Ngộ dậy sớm, sau đó vào phòng thể dục chạy mười km trên máy chạy bộ.
Hắn chạy xong đi ra đã là 9 giờ sáng.
Nếu là ngày thường thì giờ này Tống Tương Niệm chắc chắn đã có mặt.
Hắn tắm xong thay sang một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, cái bụng reo hồi lâu vẫn không thấy Tống Tương Niệm đến.
Hạ Chấp Ngộ đi vào nhà ăn, hắn đứng dựa vào mép bàn, nghĩ xem có nên gọi điện cho Tống Tương Niệm hay không.
Quyết định xong, hắn cầm điện thoại lên mở khóa màn hình, tìm một chút rồi ấn gọi đi, nhưng lại nghe thấy tiếng tổng đài báo không thể kết nối.
Hắn lại không phải không có cô thì không sống được, có lẽ Tống Tương Niệm chỉ đang bận việc thôi.

Nhưng dù nghĩ vậy thì Hạ Chấp Ngộ vẫn mang theo một bụng buồn bực đi vào phòng làm việc.
Cả một đêm Tống Tương Niệm gần như không chợp mắt.
Bắp đùi sưng vù, điện thoại thì bị mang đi, chính cô cũng đang bị nhốt trong phòng không thể đi đâu.
Ngoài cửa sổ chợt có tiếng động, Tống Toàn An thò một tay vào trong.
Ông ta đặt lên bàn một bát cháo trắng, còn có hai ổ bánh mì.
Tống Tương Niệm vén chăn đi xuống giường, "Ba, ba thả con ra trước đã được không?"
Tống Toàn An dùng sức đóng cửa sổ lại, "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Ba nhốt con làm cái gì chứ?"
Tống Toàn An đứng bên ngoài, miệng lặp lại một câu, "Cách xa những người đó một chút."