Không có người nói chuyện…

Năm chữ này lập tức làm cô kích động.

Cố Niệm nhất thời biến sắc, “Anh dựa vào cái gì mà nghe điện thoại của tôi?! Tống Hoài Thừa, anh đây là xâm phạm quyền riêng tư !” Cô tức giận, hô hấp liền trở nên dồn dập, “Anh đã nói cái gì?”

Cô vội vàng cầm điện thoại, nhìn vào lịch sử cuộc gọi.

“Làm sao vậy? Phán Phán là ai?” Tống Hoài Thừa hỏi.

Cố Niệm lạnh nhạt, “Không phải việc của anh.” Cô từ từ bình tĩnh lại.

Tống Hoài Thừa thoáng nhìn thấy đáy mắt cô ẩm ướt, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Cố Niệm đưa bản phác họa cho anh.

Tống Hoài Thừa mở ra xem, lông mày nhíu lại, “Cô vẽ sao?”

Cố Niệm gật đầu.

Tống Hoài Thừa nhìn cánh tay phải của cô, trầm ngâm suy nghĩ, xem ra tay của cô quả thật bị thương rất nghiêm trọng.

“Nếu như anh cần sửa…”

“Tôi cảm thấy chất lượng của bức tranh này cùng với giá tiền tôi phải trả không phù hợp.” Tống Hoài Thừa nói thẳng ra.

Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch, thật sự anh nói rất đúng, cô cũng không muốn phản bác. Thương nhân quả nhiên là thương nhân, đúng là quỷ trắng trợn bóc lột.

Cô cũng không muốn tranh cãi với anh, “Nếu như anh không hài lòng… có thể kết thúc hợp đồng, lệ phí vi phạm hợp đồng có thể tính toán.” Cô hào phóng nói.

Không còn ràng buộc với anh, số tiền kia cô nguyện ý không cần.

Tống Hoài Thừa làm sao không biết suy nghĩ cô, “Được rồi, tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận.”

Cố Niệm mệt mỏi mở to mắt, “Anh có ý gì?”

Tống Hoài Thừa tràn đầy hứng thú, khóe miệng nhếch lên vẽ thành một đường cong, “Vậy cô cho rằng trước kia tại sao tôi lại phải lấy cô?”

Đột nhiên nói đến việc này, Cố Niệm cười lạnh một tiếng, “Nếu mà anh không có yêu cầu gì đối với bản phác họa… tôi đi trước. Tống tiên sinh trả thù lao hào phóng như vậy, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sớm giao tranh đến.”

Tim Tống Hoài Thừa co lại.

Cố Niệm chép miệng, cảm giác có chút khát. Tống Hoài Thừa nhìn ra được, cầm lấy cái bình trước mặt cẩn thận rót cho cô một ly nước, quay đầu lại đưa cho cô.

Cố Niệm nuốt yết hầu, “Anh biết không, một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng.”

Bị người tin tưởng tổn thương mới là tổn thương trí mạng, có lẽ khó có thể phục hồi lại được như cũ.

Cố Niệm nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của anh, tự nhiên cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.

Tống Hoài Thừa vung tay ném cái ly kia đi, nước tung tóe đầy đất, “Thế nào, tìm được đường lui rồi, cho nên hiện tại mới đắc ý như vậy?”

Cố Niệm bối rối hít một hơi, “Đúng vậy, anh đã thấy được, bạn tốt của anh Lê Hạ đều đối với tôi…” cô còn chưa dứt lời, Tống Hoài Thừa bước lên một bước, dùng tay áp chế đẩy cô lên ghế salon, thân thể của anh chặt chẽ áp sát.

Cố Niệm biến sắc, cách một tầng quần áo mỏng, cô đột nhiên lộ cảm thấy lo sợ. “Tống Hoài Thừa!” Cô lớn tiếng la lên.

Tống Hoài Thừa cười lạnh, “Cố Niệm, tại sao cô lại trở thành như vậy?”

Cố Niệm bất giác cười cười, để cho bản thân từ từ bình tĩnh lại, hai tay chậm rãi ôm cổ của anh, “Tống tiên sinh, chúng ta còn chưa thảo luận giá tiền…”

Cố Niệm nhìn động tác của anh, giật mình nhớ đến trước kia. Đôi mắt của cô dần dần trở nên mờ mịt, nhìn chằm chằm vào cái ly nước kia, ánh mắt không có tiêu cự.

“Uống đi…” Tống Hoài Thừa lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.

Cố Niệm lắc đầu, “Tống tiên sinh, anh sẽ không bỏ cái gì vào nước này đó chứ?”

Tay Tống Hoài Thừa hất nước trong ly ra ngoài, “Không biết phân biệt.”

Lúc này cửa phòng làm việc bị mở ra.

Từ Hành và Lê Hạ cùng nhau bước vào.

Tống Hoài Thừa lạnh lùng quát, “Đi ra ngoài.”

Hai người kia giật mình.

Cố Niệm cười khanh khách, nụ cười tràn đầy châm biếm.

Đợi bọn họ rời đi, Cố Niệm lại tiếp tục lo lắng.

“Tống tiên sinh, anh nghĩ giá tiền thế nào?”

“Cút!” Tống Hoài Thừa nhanh chóng rời ra, quay người đưa lưng về phía cô.

Cố Niệm đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình, cô nắm chặt hai tay của mình, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay. Như vậy cuối cùng cũng không còn dây dưa với anh nữa.

“Cố Niệm, tôi không bao giờ… muốn nhìn thấy cô nữa.”

Cố Niệm nhún vai, “Như anh mong muốn, nhưng phiền anh mang tiền gửi đến tài khoản của tôi.” Nói xong cô thở ra một hơi, hai chân vô lực, nhưng vẫn bước qua cánh cửa kia.

Lê Hạ và Từ Hành ở ngoài cửa cách đó không xa, sắc mặt rất khó coi. Thấy cô đi ra, Lê Hạ vẫn đi tới.

Cố Niệm không nói gì tiếp tục đi thẳng về phía trước. Lê Hạ đi bên phải cô, nét mặt hờ hững.

Cho đến khi đi đến cửa thang máy, “Cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Niệm không muốn để ý tới hắn, đưa tay nhanh chóng ấn cửa thang máy.

Lê Hạ kéo tay cô xuống, “Tôi hỏi cô, đứa bé kia có phải là con của Hoài Thừa hay không?”

Ánh mắt Cố Niệm sắc bén mạnh mẽ quét qua hắn, “Không phải!” Cô bình tĩnh nói ra hai chữ.

Lê Hạ cũng không biết nên nói cái gì, “Không phải là tốt rồi.”

Cố Niệm lấy lại bình tĩnh, “Anh và anh ta có quan hệ như thế nào?”

“Ai? Hoài Thừa sao?” Lê Hạ miễn cưỡng nói, “Chúng tôi khi còn bé là hàng xóm, nhưng mà sau này tôi xuất ngoại rồi.”

“Vậy anh và Chu Hảo Hảo cũng có quen biết?”

“Đúng thế, làm sao vậy?”

“Tôi không thích liên quan đến bọn họ, cho nên Lê tiên sinh, về sau coi như không quen biết.” Giọng của cô nhỏ nhẹ.

Thang máy cuối cùng cũng đến nơi, nhấc chân tiến vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Lê Hạ chỉ thấy cô cúi đầu xuống, trong lòng của hắn có một suy nghĩ, đúng là điên rồi.

Khi hắn trở về, bên trong chợt truyền đến âm thanh tranh cãi.

“Cậu nhìn xem bây giờ cậu là cái dạng gì rồi? Cậu điên rồi sao? Cố Niệm và cậu đã ly hôn…”

“Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.”

“Cậu không lo mình sẽ phụ lòng Hảo Hảo sao?”

“Từ Hành, cậu cần gì luôn miệng nói đến cô ấy, đã thích cô ấy, vì sao không tự mình tranh thủ đi. Bốn năm qua, cậu đang làm cái gì vậy?”

Chuyện này trong lòng mấy người bọn họ đều biết rõ, nhưng là ai cũng không vạch trần.

Hôm nay Tống Hoài Thừa nói chuyện này ra, cho thấy anh thật sự tức giận. Lê Hạ nhanh chóng bước vào, “Hoài Thừa, chúng tôi tới tìm cậu bàn bạc công việc.”

Tống Hoài Thừa hít sâu một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, “Chuyện gì?”

Từ Hành miễn cưỡng nói, “Hai người nói chuyện, tôi đi trước.”

“Này…” Lê Hạ gọi Từ Hành cũng không quay đầu lại. Hắn khó xử nhìn Tống Hoài Thừa.

Tống Hoài Thừa ngồi vào trên ghế salon, anh nhắm mắt lại, lông mày vẫn như cũ nhíu chặt lại.

Lê Hạ thở dài một hơi, “Thời điểm lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Niệm, đã cảm thấy cô ấy có chút quen mặt. Hiện tại cậu lại nói cho tôi biết cô ấy là vợ của cậu, không… là vợ trước.”

Tống Hoài Thừa mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Lê Hạ cười khẽ, “Sự thật là vậy. Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, tôi đã từng xem qua ảnh cô ấy. Lần trước cầm giúp cậu quyển sách kia, trong sách có kẹp hình của cô ấy.”

***

Tháng chín, bạn nhỏ Cố Phán cuối cùng cũng trở thành học sinh trường mẫu giáo. Ngày đầu tiên Cố Niệm đưa con bé đi nhà trẻ, vừa để cho con bé ngồi xuống, cô quay người lại, Cố Phán liền chạy đến ôm lấy đùi của cô, thẳng thắn lắc đầu, đáng thương cầu xin cô đừng đi.

Cố Niệm khẽ cắn môi, “Phán Phán, chơi với các bạn đi, buổi chiều mẹ sẽ tới đón con.”

Giáo viên đến bế con bé, Cố Niệm vội vàng thoát ra. Cô không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại sẽ không chịu được.

Thậm chí cho đến buổi trưa cô đều nghĩ đến Phán Phán, không biết con bé còn khóc không, giữa trưa ăn cơm có ngon không, buổi trưa có ngủ hay không… Hiện tại cuối cùng cô cũng đã hiểu lòng của ba cô đối với cô rồi, khi đó không cho cô đi nhà trẻ, luôn mang giữ cô theo bên người.

Tâm tình khó chịu khiến cô vẽ tranh của khách hàng mãi chưa xong, cô tùy ý phối màu vẽ lại xuất hiện hình ảnh của Phán Phán. Một bức tranh vẽ mất hơn hai tiếng.

Lúc này Phương Hủ Hủ tiến đến, “Ồ” một tiếng, rõ ràng là rất ngạc nhiên, “Tay của cậu tốt rồi?”

Cố Niệm xoa tay, “Đại khái là đã có cảm giác rồi.”

Phương Hủ Hủ cẩn thận xem xét, “Quả thật không tệ.” Trong bức tranh này bàn tay nhỏ của Phán Phán đang che miệng kề bên tai cô, giống như đang khe khẽ thì thầm với cô, “Hãy cho con một cái tên nhé.”

Vẻ mặt Cố Niệm hoảng hốt, “Nói.”

Nói —— một hành động đơn giản biết bao, nhưng có đôi khi một chuyện đơn giản lại trở thành một loại hy vọng xa vời.

Phương Hủ Hủ âm thầm thở dài một hơi, “Yên tâm, sẽ có một ngày như vậy.”

Cố Niệm do dự nói, “Thứ sáu tuần này bác sĩ Lục giúp mình hẹn gặp một chuyên gia.”

Phương Hủ Hủ vỗ vỗ tay cô, “Yên tâm đi, anh Lục quen biết rất nhiều người.”

Cố Niệm gật đầu.

Phương Hủ Hủ nhìn một bên mặt của cô, dịu dàng nói, “Tối hôm qua Phán Phán cầm bức tranh “Ba tôi” tới hỏi hỏi mình, ba của con bé đang ở đâu?”

Cố Niệm ngạc nhiên mở to hai mắt.

“Nha đầu kia tinh lắm, nó không dám đi hỏi cậu, ngược lại chạy tới hỏi mình. Mình cũng không biết trả lời con bé thế nào, liền bịa một cái lý do, mình nói đợi đến lúc Phán Phán có thể nói chuyện, ba ba sẽ trở về.” Phương Hủ Hủ gãi gãi mái tóc ngắn lộn xộn.

Cố Niệm bật cười, “Tâm tư của Phán Phán so với chúng ta nghĩ còn sớm trưởng thành hơn.” Người mẹ như cô đôi khi thật sự không biết làm thế nào mà ở chung với trẻ con được.

“Phán Phán cần một người ba, mà cậu thì cần một người có thể chăm sóc cậu. Cố Niệm, người kia không đáng.” Phương Hủ Hủ nặng nề nói.

Cố Niệm giật mình nói, “Yêu cũng yêu rồi, sai cũng sai rồi, có đáng hay không cũng vậy. Mình không có cách nào…”

Thật sự biết sai rồi sao?

Phương Hủ Hủ muốn hỏi, vì sao cậu vẫn còn giữ nhẫn cưới của hắn?