Editor: Qingyun
Màu sắc ở mắt Lục Hành so với người bình thường nhạt hơn một chút, khóe mắt hướng xuống dưới, đuôi mắt hất lên, khi nhìn người khác thì sóng nước lóng loáng, đây là một đôi mắt ẩn tình trời sinh.

Vương Ngôn Khanh phát hiện Lục Hành luôn là như thế, khi nói thật lại giống như nói giỡn, khi nói dối thì lại cực kỳ nghiêm túc, thật thật giả giả lẫn lộn với nhau, làm người khác không thể nào đoán được suy nghĩ của hắn.

Vương Ngôn Khanh hoài nghi mà nhìn mắt Lục Hành, hỏi: "Thật sự?"
"Thật." Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh, ngữ khí đầy chân thành, "Nhị ca khi nào đã gạt muội chưa?"
Vương Ngôn Khanh nửa tin nửa ngờ, lúc này nàng phát hiện Lục Hành vẫn đang nắm tay nàng, hai người ống tay áo tương điệp, khoảng cách cực gần.

Vương Ngôn Khanh lui về phía sau một bước, rút tay mình ra: "Nói chuyện thì cứ nói, huynh đứng gần như vậy làm gì?"
Lời này Lục Hành không thích nghe, hắn nâng mi, ý vị không rõ nói: "Đều là huynh muội trong nhà, muội còn cùng ca ca chú ý những thứ này?"
"Có người đang ở đây đấy." Vương Ngôn Khanh thấy hắn không buông tay, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dùng sức trừng mắt nhìn hắn một cái, "Buông tay."
Lục Hành chung quy không làm nàng khó xử, thong thả thả lỏng lực đạo.

Vương Ngôn Khanh vừa được đến tự do, nhanh chóng sửa sang lại ống tay áo, bước vào trong phòng.

Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, đám người Lương Văn thị đã vào phòng.

Vương Ngôn Khanh yên lặng bước vào, đứng cạnh cửa sổ, Lục Hành ngay sau đó cũng bước vào, đứng ở phía sau nàng.
Trong phòng Trần Vũ Huyên đang hỏi thăm Lương Văn thị chuyện Lương Dung mất tích từ đầu đến cuối, Vương Ngôn Khanh đi theo nghe.

Lương Văn thị cúi thấp mặt, thỉnh thoảng lấy khăn lau khóe mắt: "Vào ngày mười bảy tháng trước, ngày hôm đó, đại thiếu gia sáng tinh mơ đã ra cửa, không nói muốn đi đâu.

Thiếp thân không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn lại đi gặp bạn.

Không nghĩ rằng, hắn thế nhưng nửa tháng không về."
Trần Vũ Huyên hỏi: "Những nơi đại thiếu gia thường đi tới đã tìm hết chưa?"
"Đều đã tìm.

Khách điếm, quán rượu, thân thích gia, bằng hữu gia, thiếp thân đều phái người hỏi qua.

Trần Thiên Hộ không tin có thể hỏi tộc lão, thiếp thân phái người hỏi qua, tam lão đều biết."
Tộc lão gật đầu: "Đúng vậy.

Đầu tháng Đại thái thái liền phái người tới hỏi qua, chúng ta còn hỗ trợ tìm, nhưng cũng không có tìm được Lương Dung tung tích."
Trần Vũ Huyên hướng cửa liếc mắt một cái, hạ giọng hỏi: "Sòng bạc liễu hẻm thì sao?"
Đám người Lương gia đều có chút xấu hổ, trong đó một tộc lão thề thốt nói: "Tuyệt đối không có loại chuyện này.


Đứa nhỏ Lương Dung này ta biết, tuy rằng nó độc lai độc vãng, ít nói, nhưng không giao lưu với đám ăn chơi trác táng kia.

Thằng bé xưa nay thích đọc sách, trừ cái này ra thì còn thì có thú vui du sơn, du thủy, ngoài mấy cái đó ra thì không có thú vui tiêu khiển nào nữa."
"Lương đại thiếu gia thế nhưng lại thích đọc sách." Trần Vũ Huyên ngoài ý muốn đáp lại, lại hỏi, "Nếu không ở trong thành, vậy đã đi tìm bên ngoài chưa?"
Chức quan của Lương Vệ đặt ở triều đình không tính là lớn, nhưng ở Bảo Định phủ cũng là nhân vật có danh tiếng.

Lương Văn thị đã thông báo tới tộc lão, lăn lộn ra tình cảnh lớn như vậy, nếu Lương Dung còn ở trong thành, chắc chắn sẽ có người tới báo tin.

Mà đã lâu như vậy cũng chưa tin tức, hơn phân nửa người không ở Bảo Định phủ.
Lương gia tộc lão nghe vậy lộ ra biểu cảm đau khổ: "Trần Thiên Hộ, chúng ta cũng nghĩ tới ngoài thành.

Nhưng bên ngoài Bảo Định phủ rộng lớn như vậy, chỉ tính các huyện thành đã có mười hai huyện, chứ đừng nói tới những nơi xa chút như hoang sơn dã lĩnh.

Lương Dung một câu cũng không lưu lại, chúng ta biết đi đâu tìm đây?"
Trần Vũ Huyên ngẫm lại thấy cũng đúng, kiểu như này tìm không khác gì mò kim dưới đáy biển, ít nhất phải biết được hướng đi của Lương Dung.

Trần Vũ Huyên hỏi: "Trước khi Lương Dung rời phủ, có từng phát sinh chuyện gì không?"
Vương Ngôn Khanh tuy rằng không tra hỏi, nhưng nàng vẫn luôn quan sát biểu tình của đám người giữa sân.

Nàng phát hiện sau khi Trần Vũ Huyên hỏi xong vấn đề này, Lương Văn thị không có do dự, buột miệng thốt ra: "Không có.

Mấy ngày nay hết thảy đều ổn, trong phủ giống như thường ngày, một câu mắng chửi cũng không có.

Nếu Thiên Hộ không tin, có thể tìm nha hoàn gã sai vặt tra hỏi, thiếp thân tuyệt không có bạc đãi đại thiếu gia."
Lương Văn thị nói lời này khi đôi mắt mở thật to, thanh âm cũng vang dội kiên định, thoạt nhìn không thẹn với lương tâm.

Vương Ngôn Khanh đột nhiên mở miệng hỏi: "Lương thái thái, vậy ngươi còn nhớ rõ, trước một ngày Lương Dung ra khỏi phủ, cũng chính là ngày mười sáu đó, có xảy ra chuyện gì không?"
Vương Ngôn Khanh dò hỏi, Lương Văn thị quay đầu lại nhìn nhìn, lông mày cau lại, tựa hồ không quá tình nguyện.

Nhưng Trần Vũ Huyên cũng bày ra vẻ mặt hứng thú, Lương Văn thị chỉ có thể đáp: "Không phát sinh cái gì.

Ban ngày chúng ta đều ở trong phủ giữ đạo hiếu cho lão gia, buổi tối đại thiếu gia dùng cơm xong liền trực tiếp trở về phòng, hắn ở trong phòng đọc sách đến tận khuya mới tắt đèn, sáng sớm hôm sau liền ra phủ."
Vương Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Lương Văn thị đôi mắt, hỏi: "Đêm đó Lương Dung đọc sách đến giờ nào?"
Lương Văn thị đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, tròng mắt hơi hướng lên trên, tạm dừng hít sâu một hơi, sau đó bà ta giống như là đã chịu mạo phạm, vỗ xuống tay vịn, phẫn nộ nói: "Sự tình của đại thiếu gia sự tình, sao thiếp thân biết được?"
Hướng kế mẫu hỏi hoạt động buổi đêm của con riêng đã thành niên, xác thật có chút bất kính.

Trần Vũ Huyên thấy thế, vội vàng ra mặt giảng hòa: "Thái thái, chúng ta cũng là muốn sớm một chút tìm được đại thiếu gia, không phải là cố ý mạo phạm, thái thái chớ trách móc.

Đại thiếu gia đêm khuya mà vẫn xem sách, thật đúng là cần cù."

Lương Văn thị sinh khí, nàng trầm khuôn mặt, gắt gao nhấp miệng, lúc sau một câu không nói.

Trần Vũ Huyên cũng không hỏi lại, hắn thở dài, nói: "Thái thái, tộc lão, Lương huynh mới vừa đi, theo lý ta không nên nói những lời này.

Nhưng người có sớm tối họa phúc, đại thiếu gia lâu như vậy cũng chưa tìm được, chỉ sợ phải tìm cách khác."
Ba vị tộc lão đi theo thở dài, Lương Văn thị cúi đầu, dùng khăn che lại nửa khuôn mặt.

Một vị tộc lão thở dài nói: "Lương Vệ thây cốt chưa lạnh, Lương Dung lại ở ngay thời khắc này mất tích, thật là họa vô đơn chí."
Nghe đến đó, Lục Hành bất động thanh sắc làm động tác thủ thế, Trần Vũ Huyên nhận được, ngầm hiểu hỏi: "Thứ tại hạ mạo phạm, nhưng tại hạ trên đường đến đây, mơ hồ nghe được thiên kim quý phủ truyền ra một ít lời đồn đãi không tốt.

Xin hỏi lời đồn đãi đó chính là thật? Hay là có người mượn cơ hội bôi đen Lương gia?"
Trần Vũ Huyên nhắc tới cái này, trong phòng trong một thoáng an tĩnh.

Ba cái tộc lão liếc nhau, rũ mắt cúi đầu, chỉ có một người than một tiếng, bi thống nói: "Là Lương gia gia môn bất hạnh, có nữ nhi như thế, thật là thẹn với liệt tổ liệt tông.

Không ngờ việc ô nhục đó lại truyền tới tai Trần Thiên Hộ, quả thật tội lỗi."
Đám người Lương gia tỏ thái độ như vậy, chứng minh tin đồn Lương tiểu thư thông dâm là sự thật.

Ánh mắt Vương Ngôn Khanh đảo qua khuôn mặt của đám người Lương gia, hỏi: "Chuyện Lương tiểu thư thông dâm, xác thật bắt được tại chỗ sao?"
Lương gia tộc lão xem chuyện thông dâm vì chuyện xấu, bọn họ nghe được Vương Ngôn Khanh một nữ tử thế nhưng đem từ "Tại chỗ" treo ở bên miệng, vừa khinh thường lại vừa kinh ngạc.

Đây là chuyện một cô nương gia có thể hỏi sao? Nể tình Vương Ngôn Khanh là người Trần Vũ Huyên mang đến nên bọn họ không có phát tác, nhưng cũng trầm khuôn mặt, một câu không cũng không chịu nói.
Đám người Lương gia không phối hợp, việc điều tra liền không tiến hành.

Bất quá không quan hệ, Vương Ngôn Khanh đã từ trên mặt bọn họ biết được đáp án.

Nàng thay đổi cách hỏi: "Phát sinh loại chuyện này, ta rất là thông cảm.

Ta có thể đi gặp Lương tiểu thư được không?"
Mấy khác người nghe được Vương Ngôn Khanh nói không thèm để ý tới, chỉ có một tộc lão xụ mặt, trên cao nhìn xuống nói: "Đây là sự việc nội bộ của Lương gia, không nhọc người ngoài nhúng tay."
Thái độ của đám người Lương gia khinh mạn, Vương Ngôn Khanh không sinh khí, nhưng Lục Hành lại không thoải mái.

Một đám không biết điều, xem ra lần sau nên đem hết những người này vào trong ngục thẩm vấn, để Vương Ngôn Khanh ôn tồn cùng bọn họ nói chuyện, xem bọn họ có tỏ thái độ này được không.
Trần Vũ Huyên vừa thấy sắc mặt Chỉ Huy Sứ liền biết sắp hỏng rồi, hắn nhanh chóng nói tiếp, cứu tràng nói: "Lương huynh đi rồi, Lương đại thiếu gia ở đâu không rõ, trong phủ không có người làm chủ cũng không ổn lắm.

Ta cùng Lương huynh cũng coi như một hồi tương giao, nếu có cái gì có thể giúp được, ta nguyện ý viết một lá thư, thỉnh đồng liêu ở kinh thànhtới đây giúp đỡ.


Nhưng là, ta cần phải biết rõ tình huống cụ thể, tương lai thượng quan hỏi, ta cũng dễ trả lời.

Vị cô nương này là người có thể tin tưởng, tuyệt không sẽ đem sự việc hôm nay việc truyền ra bên ngoài.

Tất nhiên, nếu thái thái cùng tộc lão cảm thấy không tiện, vậy coi như ta nhiều chuyện, ta cũng cáo lui......"
Trần Vũ Huyên nói xong làm bộ rời đi, Lương Văn thị cùng tộc lão liền thấy hoảng sợ, vội vàng đem Trần Vũ Huyên giữ chặt, nịnh nọt đủ kiểu.

Trần Vũ Huyên cùng Lương Vệ tuy rằng cùng là Thiên Hộ, nhưng quan kinh thành cùng quan nơi khác thực quyền chênh lệch, nếu Trần Vũ Huyên nguyện ý hỗ trợ, nói không chừng việc kế thừa Lương gia thiên hộ liền có chỗ dựa.
Lương gia tộc lão tuy vẫn ngạo mạn, hận không thể tự mình đem nữ nhi xử tử, sao có thể để người ngoài đi gặp Lương đại cô nương? Nhưng bọn hắn có cầu với Trần Vũ Huyên, Trần Vũ Huyên lời nói đều nói tới đây, bọn họ không dám không nghe theo.

Bọn họ nghĩ thầm Vương Ngôn Khanh bất quá chỉ là một nữ tử, có thể hỏi được cái gì, liền miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ có Lương Văn thị nhíu mày, trên mặt cũng không tình nguyện.

Bà ta cũng không biết sao lại thế này, đối diện với đôi mắt trong sáng như gương kia của Vương Ngôn Khanh, bà ta cảm thấy lo sợ, bất an.

Nhưng Lương Văn thị không dám đắc tội Trần Vũ Huyên, liền đứng lên, nói: "Làm phiền cô nương.

Đại cô nương của phủ chúng ta không hiểu lễ, thiếp thân bồi cô nương cùng đi."
"Không cần." Vương Ngôn Khanh nói, "Ta tự đi là được, phu nhân không cần phải bồi."
Vương Ngôn Khanh nói xong, không chờ Lương Văn thị phản ứng liền xoay người đi.

Lương Văn thị chưa kịp nghĩ liền muốn đuổi theo, lại bị Lục Hành liếc nhìn một cái, lập tức hãi đến đóng đinh tại chỗ.

Chỉ chớp mắt hai người kia đã đi xa, mà phía sau Trần Vũ Huyên nói về việc kế thừa thiên hộ, Lương Văn thị lâm vào thế khó xử, cuối cùng chỉ có thể sai nha hoàn bên người chạy nhanh đuổi theo, còn mình lưu tại phòng tiếp khách nghe Trần Vũ Huyên nói chuyện.
Nói đi nói lại, chuyện Lương gia thiên hộ truyền cho ai, hiện tại mới là chuyện quan trọng nhất.
Vương Ngôn Khanh cùng Lục Hành sau khi đi ra ngoài, căn bản không cần hạ nhân Lương phủ chỉ dẫn, lập tức hướng Tú Lâu đi đến.

Trong lúc đó, tiểu nha hoàn bên người Lương Văn thị đuổi kịp, ý đồ dẫn đường cho bọn hắn, Lục Hành chỉ một ánh mắt khiến cho nàng ta không dám lại gần.

Nha hoàn không dám tới gần lại không dám trở về, chỉ có lớn mật lùi lại phía sau, đi theo bọn họ từ xa.
Khoảng cách này, nha hoàn không nghe được bọn họ nói chuyện, Lục Hành liền lưu trữ nàng đi.

Lục Hành hạ giọng, rất có hứng thú hỏi: "Khanh Khanh, muội lại phát hiện cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Vương Ngôn Khanh ngập ngừng một lát, nàng thấp giọng nói: "Muội hoài nghi, Lương Dung khả năng đã ngộ hại."
Lục Hành nhẹ nhàng nhướng mày, khiêm tốn hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"
Vương Ngôn Khanh liếc Lục Hành liếc mắt một cái, không chút lưu tình chọc thủng hắn: "Không cần phải giả vờ, huynh chắc chắn đã sớm phát hiện ra."
Đã bị nhìn ra, Lục Hành cũng không có ngượng ngùng, thản nhiên gật đầu thừa nhận: "Không sai.

Nhưng ta càng muốn biết Khanh Khanh làm như thế nào mà phát hiện."
"Lương Văn thị để lộ sơ hở quá nhiều.

Nếu Lương Dung thật sự mất tích, bà ta một mực nói rằng không biết hướng đi của Lương Dung, bà ta luôn biểu hiện ra ngoài là tức giận, bực tức, chính là khi bà vừa nghe thấy Cẩm Y Vệ tới phủ, phản ứng đầu tiên lại là sợ hãi.

Nếu không có làm chuyện trái với lương tâm thì có gì phải sợ? Lương Dung chỉ là mất tích, bà ta lại đem phòng Lương Dung khoá lại, chứng minh bà ta biết người này sẽ không trở lại.


Khi ta hỏi ngày mười bảy ấy Lương Dung đi hướng nào, bà ta liên tục dùng khăn che đậy khuôn mặt, hơn nữa không tự giác mà niết ngón tay.

Tất cả dấu hiệu này đều chứng minh rằng, Lương Dung không phải ra phủ thăm bạn, hắn khả năng cao đã gặp bất trắc."
Lục Hành gật đầu hỏi: "Nếu vụ án này là án mạng, việc phán đoán thời gian tử vong cùng hiện trường tử vong đều cực kỳ quan trọng.

Theo ý kiến của Khanh Khanh, hai việc này phán đoán thế nào?"
Vương Ngôn Khanh hơi trầm ngâm, hạ giọng nói: "Thời gian tử vong muội không dám xác định, nhưng muội hoài nghi, Lương Dung bị ngộ hại ở trong phủ."
"Ồ?" Lục Hành quay đầu lại, rất có hứng thú mà nhìn Vương Ngôn Khanh, "Mấy người ở trong Lương gia đều nhìn thấy Lương Dung sáng sớm ra cửa, sau đó không thấy trở về.

Muội làm thế nào mà biết hắn không ở bên ngoài?"
"Ít nhiều cũng phải nhờ Lương Văn thị giúp muội loại trừ từng cái." Vương Ngôn Khanh nói, "Lương Văn thị nhiều lần cường điệu Lương Dung ra khỏi phủ như thường ngày, trong nhà không có phát sinh mâu thuẫn, bà ta lặp lại nhiều lần như vậy, chứng minh rằng trong lòng bà ta vô cùng để ý chuyện này.

Bà ta muốn đem tầm mắt của chúng ta từ Lương phủ dời ra ngoài, ám chỉ ới chúng ta Lương Dung là ở bên ngoài xảy ra chuyện, bởi vậy ta sẽ đem mục tiêu chuyển dời khỏi phủ.

Khi Trần Vũ Huyên đưa ra ý muốn đi phòng Lương Dung nhìn xem, Lương Văn thị khẩn trương liếm môi, ta liền hoài nghi có phải trong phòng Lương Dung có cái gì.

Lúc bà ta mở khóa, thân thể hướng về phía phòng ngủ Lương Dung, toàn bộ quá trình tận lực đưa lưng về phía thư phòng, về sau bà ta phát hiện chúng ta ở thư phòng, bà ta khẩn trương tới mức không khống chế được thanh âm, cho nên muội mới xác định, thư phòng Lương Dung chính là nơi phát sinh vụ án."
Lục Hành bình tĩnh nhìn Vương Ngôn Khanh, bất động thanh sắc nhìn đôi mắt bình tĩnh, sống mũi thẳng tắp, cằm mảnh khảnh.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới, nàng đem cho hắn kinh hỉ còn lớn hơn dự đoán từ trước.
Lục Hành chậm rãi mở miệng, hỏi: "Chính là, có người nhìn thấy Lương Dung ra khỏi phủ, muội lại nói Lương Dung bị ngộ hại trong phủ.

Một khi đã như vậy, chuyện Lương Dung ra khỏi phủ phải giải thích như thế nào?"
Vương Ngôn Khanh đôi mắt đen nhánh, tô điểm khuôn mặt trắng thuần, giống như mặc ngọc oánh nhuận phát quang, nàng tạm dừng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Muội nghi ngờ ngày đó ra khỏi phủ, cũng không phải thật sự là Lương Dung."
Lục Hành nhướng mày, không nhanh không chậm hỏi: "Hửm?"
"Nha hoàn nói Lương Dung ngày đó rất sớm đã ra phủ, hơn nữa trên đường không có cùng người khác nói chuyện, nghe ngữ khí kinh ngạc của nha hoàn, có thế trước kia sự tình này không thường thấy.

Một người hành vi bình thường sẽ không thay đổi, trừ phi người kia không phải hắn.

Người giả trang thành Lương Dung khả năng là hung thủ, hung thủ mất công sức đóng giả như vậy, hơn phân nửa là muốn che lấp thời gian nào đó.

Vì thế muội thử dò hỏi ngày mười sáu tháng mười một, kết quả, Lương Văn thị không cần suy nghĩ, liền đem hành trình ngày đó của Lương Dung nói một lần."
Vương Ngôn Khanh chưa nói xong, Lục Hành liền bắt đầu cười.

Vương Ngôn Khanh đứng bên cạnh liếc một cái, không cao hứng nói: "Huynh cười cái gì?"
Thời điểm Lục Hành không nói chuyện đôi mắt đều trầm tĩnh, giờ phút này bởi vì cười nổi lên một tầng thủy quang, cặp mắt đào hoa kia càng thêm trong suốt liễm diễm, sáng như sao trời: "Cho nên muội mới hỏi Lương Văn thị, con riêng buổi tối khi nào ngủ?"
Lúc ấy Lục Hành nghe được Vương Ngôn Khanh hỏi câu này suýt thì bật cười, cũng mệt nàng dám nói.

Vương Ngôn Khanh lúc ấy một lòng muốn tra manh mối, cũng không có nghĩ nhiều, ai biết bọn họ hướng cái này mà phát tán.

Giờ phút này bị Lục Hành nói ra, nàng thẹn quá hóa giận, nhăn mặt nói: "Huynh có muốn nghe hay không? Ta mặc kệ huynh."
Lục Hành nhanh chóng nhịn cười, dỗ dành Vương Ngôn Khanh nói: "Được được, tại ta suy nghĩ bẩn thỉu, ta không nói.

Đoạn sau thì sao?".