"Ưm.....ha....a...Thành Triệu....chậm chậm thôi..."
"Hửm? Chị mới gọi em là gì?"
"Gọi lại em nghe nào"
Cái thứ to lớn đó không ngừng ra vào cơ thể cô.

Làm cho Lạc Ân Nghiên tràn ngập trong kho.ái cảm sung sướng, cô liên tục rên nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu vang bên tai cậu.

Âu Thành Triệu nghe thấy thì cảm giác k.ích thích dụ.c vọng không ngừng to lớn trong cơ thể mê người ấy.

Lạc Ân Nghiên cảm giác được cái thứ ấy to lớn hơn một vòng, khiến cho đoá hoa cô được sảng khoái mà không ngừng chảy ra mật ngọt.
"Không nói hửm? Nói em nghe lại xem nào...hửm...hửm?"
Mỗi một tiếng "hửm" của cậu là mỗi một lần cậu đâm mạnh vào sâu bên trong cô.

Lạc Ân Nghiên hai tay bấu chắt vào bờ vai cường tráng ấy không ngừng la hét trong vô vọng.
"A...ha...ha....Âu....Âu Thành Triệu"
Nghe được tiếng la hét của cô cậu không chỉ không dừng lại mà nó còn như tiếp thêm sức cho Âu Thành Triệu hơn, cậu ra vào một lúc mạnh bạo, khiến cho cảm giác sung sướng của cô dần trở nên đau đớn.
"Ân Nghiên....có sướng không hửm? Em sướng muốn chết! Sắp chết trên người chị rồi!"
Không nghe được tiếng cô trả lời cậu lại một lần nữa đ*m mạnh vào bên trong hơn.
"Trả lời em....có sướng không?" Lạc Ân Nghiên thấy vậy cô hoảng hốt, hai mắt đỏ hồng nhẹ nhàng nói.
"S....sướng mà..."
"Ngoan!"
Âu Thành Triệu ra vào trong cơ thể cô tầm ba mươi phút cậu bắt đầu tăng nhanh tốc độ.

Tiếng gầm trầm thấp trong cổ họng phát ra, cậu rút phân thân ra khỏi người cô nhanh chóng bắn lên chiếc bụng phẳng lì.

Cùng lúc đó Lạc Ân Nghiên cũng đạt đến cực điểm kh.oái cảm của mình.
"A....ha.....ha...." Cả hai người đều phát ra tiếng rên thoả mãn.


Âu Thành Triệu thở d.ốc nằm đè lên người cô, hai bàn tay nắ.n bóp bầu ng*c đó, đôi môi không ngừng hôn lên cổ rồi tiếng lên khuôn miệng xinh xắn cạy mở ra.

Lưỡi của cậu càn quét bên trong cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương hút hết mật ngọt của Lạc Ân Nghiên.

Nụ hôn điên cuồng của cậu đã khiến cô có chút khó thở liền đẩy nhẹ cậu ra ngồi dậy.

Sau khi giải hết được thứ thuốc trên người mình, cô chỉ muốn đi tắm, gột rửa những thứ nhớp nháp trên cơ thể này.

Nhưng chưa kịp di chuyển Âu Thành Triệu đã nằm chặt hai cổ tay cô kéo lại đè lên đ.ỉnh đầu.
Cậu cắn môi cười nhẹ, nhìn cô với một ánh mắt không chính trực.

Giọng nói gợi cảm cất lên.
"Muốn đi đâu?"
Lạc Ân Nghiên mệt mỏi, ánh mắt híp lại mơ hồ nhìn cậu.
"Tôi muốn đi tắm! Tôi mệt rồi muốn được nghỉ ngơi"
"Nhưng mà em chưa làm xong mà?"
Thấy được sự hăng say của cậu, cô trợn mắt nhìn cậu, dãy dụa điên cuồng, giọng nói hoảng hốt cất lên.
"Cậu đã làm xong một lần rồi?"
Thấy bộ dạng như gặp quỷ này của cô Âu Thành Triệu nhếch lên một điệu cười kỳ dị.
"Không đủ! Vĩnh viễn không đủ với em! Em Muốn chơi chết chị!"
"Cậu....?"
Chưa kịp để cô nói hết câu Âu Thành Triệu nhanh chóng lật cô nằm úp, kéo m*ng cô về phía mình, hai bàn tay xoa lên quả đào trắng hồng đó, một tiếng "chát" được vang lên trong bầu không khí yên tỉnh, dấu bàn tay đỏ chót được in đậm lên quả đào ấy.

Lạc Ân Nghiên giật mình quay đầu lại nhìn cậu.
"Cậu làm gì vậy?"
"Làm chị chứ làm gì"
Nói xong cậu cầm tiểu Thành Triệu của mình lên, ma sát lên cửa động đó từ từ đút vào.

Cả hai đều rên lên một tiếng sung sướng, một bàn tay cậu mò xuống nằm lấy đôi gò bông cao vút, tay còn lại sờ lên má cô, bắt cô quay đầu lại tiếp nhận nụ hôn của mình.


Âu Thành Triệu vừa ra vào vừa cất lên một giọng nói run rẩy vì d.ục vọng.
"Chị có thích cảm giác bảo bối tiểu Thành Triệu này đem lại không hửm? Em rất thích cảm giác sung sướng do cái miệng nhỏ tiểu Ân Nghiên này đem lại đó nha!"
Cậu cảm thấy tư thế đi từ phía sau này, thật c*n m* nó sung sướng đi, có thể cảm giác được sự hút chặt từ sâu trong cơ thể ngọt ngào ấy.

Cậu thích cảm giác hưởng thụ này, sự chiếm hữu của Âu Thành Triệu đối với cô ngày càng mãnh liệt, nâng niu cô như một bảo bối, một bảo bối mà người chị yêu quý đã tặng cho cậu.

Nhìn bộ dạng quyến rũ trong quan hệ của cô, chỉ muốn một ngụm ăn sạch cô vào trong miệng.

Cậu muốn có thể nhốt cô lại, để tất cả mọi người không thể thấy được dáng vẻ ngọt ngào này của cô.

Cho dù cô lạnh lùng hay nghiêm chỉnh, nó đều toát lên một vẻ đẹp quyến rũ riêng.
Lạc Ân Nghiên úp mặt vào trong gối, hai bàn tay nắm chặt lại, cố kiềm chế tiếng rên xấu hổ này.

Bỗng từ đâu hai bàn tay vòng vào eo kéo thẳng người cô lên, Lạc Ân Nghiên nhắm chặt mắt đầu dựa vào bờ vai cường tráng của cậu.

Góc độ này cô có thể nghe thấy từng tiếng rên nhỏ của Âu Thành Triệu, nó khiến cô tự nhiên kí.ch thích bỗng siết chặt lấy tiểu Thành Triệu bên trong, làm cho cậu kêu lên một tiếng đau đớn.
"A...tại sao lại kẹp chặt như vậy? Muốn kẹp chết em sao hửm? Kẹp chết thì ai làm chị sướng nữa? Nhưng mà không sao em nguyện chết trên người của chị!"
Vừa nói cậu lại càng đ*m mạnh hơn, cô biết cậu chuẩn bị ra, liền mạnh dạn kẹp chặt hơn để kết thúc sự khoái lạc này.

Âu Thành Triệu bị như thế không kiềm chế nổi, ôm chặt người cô gọi lớn tên cô trong miệng.
"A.....ha....Ân Nghiên"
Sau khi kết thúc Lạc Ân Nghiên liền nằm ra bất tỉnh.

Cô đã bị cậu hành đến nông nỗi này, nhiều lần xém ngất trên giường nhưng lại bị cậu mạnh mẽ làm cho tỉnh dậy, thực sự là không chịu nổi nữa.

Âu Thành Triệu vẫn chưa thoả mãn cậu muốn làm tiếp nhưng vì thấy bộ dạng mệt nhọc của cô thì đành ngưng lại.


Đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, cậu nằm xuống dụi đầu vào hõm cổ cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, cánh tay siết chặt chiếc eo nhỏ từ từ chìm vào giấc ngủ ngon.
****************
Buổi sáng tinh mơ
Lạc Ân Nghiên là người tỉnh dậy trước, cô mơ màng mở mắt, đập vào mắt cô chính là một chiếc đầu nhỏ, mái tóc màu nâu nhẹ, khuôn mặt chui vào hõm cổ cô đang nhắm mắt ngủ một cách yên tĩnh.

Cô lấy tay mình đẩy cái đầu đó ra lật đật ngồi dậy, lúc này mới quay sang nhìn gương mặt ấy.

Cậu có gương mặt rất hoàn hảo, đầu lông mày nghiêm nghị, hai đôi mắt sâu sắc bén, cái môi mỏng hồng nhạt.

Mặc dù là người gốc Trung nhưng sinh ra và sinh sống ở Mĩ nên khuôn mặt của cậu mang một nét gì đó rất phương tây.

Đánh giá cậu một lúc cô quay ra chống chân xuống đất đứng dậy từ từ tiến về phòng tắm.

Vì đây không phải như lần đầu nên cô cũng không cảm giác đau đớn lắm, đi lại cũng không khó khăn.
Đi vào phòng tắm thấy có một cái khăn tắm màu trắng được treo lên trên cái móc, cô liền lấy quấn thân thể trần của mình lại, không biết cậu có đưa ai về đây không, cô thấy được có hai cái bàn chải.

Một cái của cậu, một cái của ai nhỉ? Mặc kệ của ai bây giờ điều quan trọng cô cần phải đánh răng sạch sẽ.

Vệ sinh thoải mái xong cô bước ra, nhìn lên thanh niên còn đang say giấc kia, cô thấy được một cảnh thật ngại ngùng.

Một túp lều nhỏ được dựng lên vào buổi sáng sớm.

Lạc Ân Nghiên quay mặt ra phòng khách thấy được những món đồ vương vãi trên sàn nhà, ghế sofa, trong phòng còn có áo ng*c và quần nhỏ của cô bị vứt xuống dưới, Lạc Ân Nghiên nhặt lên từng món bắt đầu mặc vào.

Lúc này Âu Thành Triệu tỉnh dậy, thấy được hình ảnh không mặc gì của cô thì trở nên c**ng c*ng, cậu ngồi dậy nhìn chằm chằm cô đang chuẩn bị mặc áo nhỏ, rồi đứng dậy tiến đến gài vào cho cô.

Lạc Ân Nghiên bất ngờ quay mặt lại, nhìn thấy được thân thể trần như nhộng của cậu, cô không la hét như lúc trước mà chỉ bình thản, giọng có chút khàn khàn do hôm qua la hét hỏi.
"Dậy rồi sao?"
"Chị không giận chuyện hôm qua à?"
"Giận gì chứ? Xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi! Giận thì cũng có quay lại được sao?"
Âu Thành Triệu không trả lời chỉ giúp cô mặc đồ vào.
"Cậu vệ sinh cá nhân đi! tôi xuống nấu đồ ăn sáng! cậu có ăn không?"

Âu Thành Triệu vuốt mái tóc rối loạn của mình gật đầu đồng ý.
"Được!"
Chưa kịp quay đi cô lại bị cậu ôm trở về, một nụ hôn được đặt lên môi.

Lạc Ân Nghiên đẩy vai cậu ra nói nhỏ nhẹ.
"Chưa đánh răng!"
Nghe thế nụ cười thích thú xuất hiện trên môi Âu Thành Triệu, cậu không nói gì quay người vô phòng tắm.

Thấy bóng lưng của cậu, cô cũng không quan tâm mà quay người ra phòng bếp.
Ở chung cư này tiện một chỗ, đó là đồ ăn trong tủ rất nhiều, cô có thể tha hồ nấu những món mình thích.

Nhìn một lúc lâu trong tủ, thấy được một bịch nấm và một hộp thịt bò, cô quyết định nấu cháo nấm thịt bò vậy.
Sau khi ăn mặc chỉnh chu Âu Thành Triệu bước vào nhà bếp.

Một hương thơm ngào ngạt bay xộc vào mũi cậu, một bóng dáng xuất hiện trước tầm mắt, cô gái mặc váy trắng, trên người mang tạp dề, tóc được búi lả lơi, trong một giây đó trái tim cậu bỗng đập "thình thịch" nhưng nhanh chóng bị cậu gạt bỏ đi.

Âu Thành Triệu bước lại sau lưng cô vòng tay ôm chiếc eo nhỏ bé đó.

Lạc Ân Nghiên quay lại cười.
"Xong rồi sao? Cậu nếm thử đi"
Thấy chiếc muỗng được đưa lại ngay trước miệng mình, cậu thoải mái há miệng ra nếm thử, gật đầu khen ngợi.
"Rất ngon!"
"haha..cậu ra bàn ngồi đi, cháo được nấu xong rồi tôi mang ra cho cậu!"
"Được!"
Lạc Ân Nghiên múc cháo ra một cái tô nhỏ, từ từ bê ra đặt trước mặt cậu.

Cô quay vào múc cho mình một to nhỏ y chang, vừa ra tới ngoài đã thấy tô cháo của Âu Thành Triệu đã vơi đi một nửa, cô lắc đầu cười thầm.
Âu Thành Triệu lần đầu nếm được tô cháo đơn giản mà lại ngon như vậy.

Cậu hưởng thụ một cảm giác gia đình ấm áp, có lẽ đây là cuộc sống bao nhiêu người hằng mơ ước.

Nhưng đối với cậu nó chỉ là một trò chơi..