Miệng phán quan giần giật: “Ngươi giả vời ngây thơ gì chứ, kiểu đó không hợp với ngươi.”

Ta bực mình nghẹn họng: “Ông cho ta giả vờ một tí thì sao, đột nhiên nghe thấy vậy, chút nữ tính còn sót lại của ta cũng biết xấu hổ chứ, ông cho nó một cơ hội không được à!”

“Vậy ngươi cứ tiếp tục đi.”

Ta quay ngoắt đi, hai má quả thật hơi nóng lên. Ta nghĩ… chắc tâm trạng này Tường ngố để lại cho ta thật rồi.

Nghỉ ngơi một lúc trên bàn, ta lại mò cái gương kiếp trước ra, thậm chí ta còn chưa kịp định hình được mình đang nghĩ gì thì mặt gương đã gợn sóng, gương mặt của tướng quân Không lại hiện lên. Lúc này hắn đang bắt chéo chân ngồi trên ghế bành như ông lớn, trở lại dáng vẻ đê tiện khi xưa, khác hẳn hồi ở trên chiến trường mấy hôm trước. Mà giờ trước mặt hắn một cô gái bị trói gô lại ném trên mặt đất, ta nheo mắt nhìn, không ngờ người đó lại là Hinh Vân.

Sơ Không và Hinh Vân…

“Ngươi nói xem, ngươi thích gì?” Sơ Không nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn Hinh Vân.

Dù trong tình huống này, nhưng trước mặt Sơ Không, Hinh Vân vẫn không quên mím môi cười khẽ: “Thiếp thích gì, không phải tướng quân biết hết sao?”

Ngụ ý là thứ nàng ta thích chính là tướng quân. Ta bĩu môi, nếu ta mà còn ở trong cơ thể tướng quân thì chắc ta tè luôn ở đó quá, sau đó hỏi nàng ta xem thích hay không thích, phá hoại triệt để hình tượng của tướng quân trong lòng nàng ta là kế sách tốt nhất.

Sơ Không nghe nàng ta nói vậy, gật đầu: “Nói thật, ta quả là đã đi điều tra kĩ xem ngươi thích gì. Trâm Lạc Mai bằng ngọc trắng, tràng hạt bằng gỗ Tử Đàn, váy nhung nền xanh hoa trắng… Nếu ta nhớ không lầm thì những thứ đó trước kia ta đã tặng ngươi hết rồi.”

Hinh Vân ngượng nghịu gật đầu, Sơ Không cười tít mắt, nếu ta đoán không lầm thì nụ cười này có nghĩa là âm mưu nào đó của hắn đã thành hình rồi: “Trước kia nàng đi quá vội vã, mấy thứ đó vẫn ở trong biệt việt của ta ở kinh thành, mấy hôm nay ta đã sai người tìm lại cho nàng, nàng xem mấy thứ này có phải là những thứ trước kia mình thích nhất không.”

Hinh Vân không dám tin nhìn Sơ Không, mắt đượm vẻ ngỡ ngàng, nhưng còn cảm động nhiều hơn: “Tướng quân…”

Ta thở dài, cô nương, ngươi thật ngây thơ, sao ngươi có thể tin Sơ Không chứ? Hắn có độc đó, là động vật có độc đó.

“Nàng chắc chắn là những thứ này chứ?”

“Dạ, đúng vậy.” Sự dịu dàng ấm áp trong mắt Hinh Vân đều hóa thành ánh dương.

“Rất tốt.” Sơ Không gật đầu, giọng điệu lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Đập hết cho ta. Váy không đập được thì xé thành mảnh rồi đốt đi.”

Mắt Hinh Vân ngây ra, trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông cao lớn xung quanh đập hết mấy thứ nàng ta yêu thích. Nàng ta ngơ ngác nhìn Sơ Không: “Vì sao? Sở Thanh Huy, chàng đang báo thù ta sao? Vì ta đã hại chết Thanh Linh công chúa?” Nàng ta dường như không kìm chế được nỗi oán hận trong lòng mình, vẻ mặt dần trở nên điên loạn, ánh mắt giống hệt như lúc trước nhìn ta, “Chàng muốn báo thù ta! Là vì con tiện nhân kia! Chàng cho ả tất cả mọi thứ! Địa vị, tiền tài và cả con cái! Chàng cho ả ta hết! Ngay đến cả lần duy nhất của chúng ta chàng cũng gọi tên ả! Ta có gì không tốt! Ta không tốt chỗ nào!”

Sơ Không bình tĩnh nhìn Hinh Vân: “Ngươi chả có chỗ nào tốt, giọng quá chua, lảm nhảm quá nhiều, lòng dạ quá độc ác, điều tệ nhất là, ngươi dám phá hỏng đồ chơi của ta. Ông đây không vui muốn chơi hỏng ngươi luôn, ngươi nói nữa xem, bây giờ ngươi còn thích gì nữa? Còn để ý đến gì nữa? Ta sẽ phá hết cho ngươi xem.”

“Ha ha, chàng muốn báo thù ta, chàng cứ báo thù đi!” Ta thấy rõ ràng là hai người này đang ông nói gà bà nói vịt. Hinh Vân độc ác nói: “Trước kia triều đình tranh đấu chia cắt hai người, không thể ở bên nhau, thì nay hai người càng không thể! Hai người vĩnh viễn không thể gặp lại! Kiếp này, Sở Thanh Huy chàng đừng hòng sống thoải mái.”

Nếu câu này mà lọt vào tai tướng quân thật thì e rằng vẫn có mấy phần sát thương.

Sơ Không cau mày, ngoáy lỗ tai: “Bịt miệng ả lại cho ta, chanh chua kinh người.” Hắn đi một vòng quanh Hinh Vân, nói: “Ngươi nghe đây, ông đây chơi ngươi là vì ngươi nợ ta, ta không ra tay với đàn bà con gái…” Ta lẩm bẩm trong bụng, đồ dối trá. Sơ Không lại nói tiếp: “… Vì thế, hết kiếp này, ngươi đầu thai thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không gặp một lần đánh một lần.”

Sơ Không sai người kéo nàng ta ra ngoài.

Hắn ngồi một mình trên ghế bành uống trà, bỗng thở dài một tiếng với đại sảnh không một bóng người, sau đó khẽ lẩm bẩm: “Chắc vẫn chưa thơm đâu nhỉ.”

Cái câu không đầu không đuôi này của hắn lập tức khiến ta ngơ ngác không nói được gì, ngây ngô nghe tiếng lòng mình véo von, cười khúc khích với cái gương. Phán quan bên cạnh bực mình cầm một tập công văn đập xuống đầu ta: “Ngoan ngoãn làm việc đi.”

Ta vui vẻ úp cái gương xuống, nghĩ bụng, thì ra lúc ta không thấy Sơ Không lại thành thực tới độ đáng yêu như thế! Đúng là đồ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nếu bây giờ ta không thấy Sơ Không, chắc cũng sẽ không thể ngừng nhớ hắn được nhỉ? Nếu nói vậy, hình như ta cũng…

Thích hắn…?

Ta vùi đầu vào trong đống công văn, bỗng có chút lo lo không biết cái mặt nóng rực này của ta có thể đốt hết đống giấy trên bàn của Diêm Vương không?

Những ngày làm việc ở Địa phủ, ta thường lén lấy gương kiếp trước giải trí, chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Trong hai năm này Sơ Không dẫn đại quân giành lại đất đai bị nước Vệ chiếm đóng, còn nuốt ngược năm tòa thành của nước Vệ. Quốc vương nước Vệ sai người đưa thư xin hàng, Sơ Không xé vụn thư luôn, bắt nước Vệ phải cắt đất đền tiền, còn phải chấp thuận không được xâm phạm Đại Tề trong năm mươi năm. Quốc vương nước Vệ từ chối, Sơ Không lại nuốt thêm ba tòa thành của lão… cuối cùng quốc vương nước Vệ ưng thuận yêu cầu của Sơ Không.

Được hoàng đế nước Tề triệu hồi, Sơ Không khải hoàn về kinh, lần này không còn bất cứ lời đàm tiếu nào xung quanh tướng quân nữa. Ngày hắn khải hoàn nhân gian đổ tuyết, bóng hình cưỡi trên con ngựa cao to nhìn trời, đứng một lúc lâu vẫn không đi. Dáng vẻ ấy của hắn không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy thật lẻ loi.

Có lẽ bẩm sinh Sơ Không đã không hợp với tuyết.

Sau khi giành được chiến công vang dội, chắc hắn sẽ sống nốt mười mấy năm sung sướng ở nhân gian. Kiếp sau ta và hắn có thể sẽ thật sự lỡ nhau…

Nghĩ vậy, cuộc sống sau này của ta trở nên bình thản, có thể lười thì cố gắng lười, đợi Diêm Vương về phạt ta xong thì chuồn đi. Nhưng ở Địa phủ quanh năm không có lấy một ngày nghỉ, một hôm, ta đi dạo quanh Địa phủ một vòng theo thói quen thường ngày xong, đang định tới điện Diêm Vương bắt đầu công việc, thì lúc đi bộ tới con đường dẫn tới suối vàng, bỗng thấy một bóng người quen thuộc ở đầu bên kia của con đường dài dằng dặc. Ta trố mắt nhìn hắn, dụi mắt không dám tin.

Hắn cũng nhìn thấy ta, bước chân thoáng dừng lại.

Qua lớp chướng khí của Địa phủ âm u, hai chúng ta nhìn nhau từ xa hồi lâu, không ai cất lời trước.

Cuối cùng hắn nhấc chân đi về phía ta, đứng cách ta ba bước, ta nhìn hắn chăm chú một lát, hai năm chỉ nhìn Sơ Không qua gương, bây giờ đột nhiên thấy người thật, mọi cảm xúc phức tạp khiến ta lại có xúc động nhào tới ôm hắn.

Sự xúc động này khiến lòng ta giật thót, ta vội vàng áp chế cảm xúc, mỉm cười với hắn, chớp mắt đã thấy hai tay hắn ở bên cạnh ta, bàn tay nắm rồi buông, buông rồi nắm, như thể đang kìm nén xúc động gì đó, lẽ nào… hắn cũng muốn ôm ta?

Ta cười rạng rỡ: “Này! Lâu rồi không gặp, ở nhân gian ngươi làm được lắm…” Ta còn chưa nói xong, một tên tiểu quỷ đột nhiên chạy tới từ phía sau đâm sầm vào ta, ta loạng choạng một bước. Ngay sau đó tên tiểu quỷ thứ hai cũng va vào ta, ta lại loạng choạng thêm một bước nữa, tên quỷ thứ ba lại đụng vào ta, ta lại loạng choạng thêm một bước nữa, lảo đảo bổ nhào vào lòng Sơ Không.

Mấy tên quỷ đâm vào ta liên tiếp chạy như điên về phía suối vàng, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi đâu, để lại ta xấu hổ va vào lòng Sơ Không, hai cánh tay của hắn vòng qua lưng ta, khẽ ôm lấy ta…

Ôm rồi, ôm thật rồi!

Má ta nóng lên, nhưng không hề có ý định giằng khỏi tay Sơ Không, để mặc hắn ôm ta, không ngờ hắn cũng không nói gì, không buông tay, chỉ khẽ ôm lấy ta.

Cảnh… cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy thật mờ ám…

“Sơ Không.” Nhịn hồi lâu, cuối cùng ta cũng bỏ qua thể diện hỏi: “Đây là ý gì?”

Mãi lâu trên đỉnh đầu mới vang lên một tiếng hừ lạnh vênh váo: “Ông… chẳng qua tay ông bị chuột rút, tạm thời không buông được thôi. Ngươi đừng nghĩ nhiều!”

“Ta… chẳng qua chân ta bị chuột rút, dựa tạm ngươi một lúc thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Nước sông Vong Xuyên ngân nga ca điệu vui tươi bên tai ta.

Vòm ngực của Sơ Không mang theo hơi ấm trong ký ức, khiến ta như quay lại căn phòng nhỏ trên Phong Tuyết sơn trang, lẳng lặng nằm cùng giường với vị sư phụ duy nhất của kiếp đó, toàn tâm toàn ý nương tựa, tin tưởng và yêu thương bằng cả tấm lòng.

Cảm giác là lạ cứng ngắc dần biến mất trong vô thức, ta vươn tay ra, đang định vòng tay ôm lấy eo Sơ Không thì bỗng một giọng nói quen thuộc mang theo sự hưng phấn kì lạ vang lên từ đầu kia suối vàng: “Ôi chao! Ta đang thấy gì thế này? Mù cả mắt rồi! Hai kẻ oan gia đang ôm nhau đó à!”

Câu đó chẳng khác gì đất bằng nổi sóng, ta và Sơ Không hoảng hốt đẩy phắt nhau ra, vẫn chưa hoàn hồn nhìn người vừa đi tới.

Diêm Vương đi công tác trên Thiên giới về vẫn còn mặc bộ lễ phục rườm ra, lão vuốt cằm, mở to đôi mắt sáng quắc nhìn đi nhìn lại giữa ta và Sơ Không, có lẽ là vì vừa mới đặt chân về Địa phủ đã gặp ta và Sơ Không nên mặt mũi mới vui vẻ như thế.

“Các ngươi đừng lo, ta có phải là kẻ thứ ba chen chân vào đâu, các ngươi cứ tiếp tục đi, lúc nãy ta thấy các ngươi ôm nhau say đắm quá.”

“Ai! Ai ôm nhau say đắm với ả!” Sơ Không đứng cạnh ta bạnh quai hàm hét lên, “Ông đây… Chẳng qua là ông đây bị chuột rút thôi! Chỉ là vì bị chuột rút thôi!”

Ta cũng cố bạnh mồm ra hét: “Ai thèm ôm tên này chứ! Chẳng qua là ta cũng bị chuột rút mà thôi!”

“Ta biết mà, ta biết mà, ta biết cả mà.” Diêm Vương cười một cách đê tiện gật đầu liên tục: “Thanh niên mà, phải hành hạ nhau mới hay.”

Diêm Vương thấy chúng ta hành hạ nhau ắt hẳn là vui trong bụng lắm. Ta nể mặt không vạch trần lão, dẫu sao ta và Sơ Không đều không sống được hai mươi năm ở dưới nhân gian, còn phải chịu sự trừng phạt của lão nữa… Ta còn chưa nghĩ xong thì đột nhiên Sơ Không kéo vai ta, nghiêm túc nhìn chòng chọc vào ta: “Ngươi thơm chưa?”

Ta tròn mắt, ngơ ngác hồi lâu. Hắn… hắn đang quan tâm tới ta đúng không? Thấy tướng quân Không qua gương kiếp trước, sao ta không hiểu suy nghĩ trong bụng hắn. Đối mặt với tình cảm rõ ràng mà từ trước nay đều giấu nơi góc tối, tất nhiên là ta hơi xấu hổ.

Ai ngờ đương lúc ta ngượng nghịu, Diêm Vương lại vuốt cằm, cười phúc hậu: “Thơm rồi.” Bàn tay nắm vai ta bỗng dưng siết chặt, mặt Sơ Không lập tức xanh lét. Diêm Vương vẫn cười phúc hậu, “Còn thơm rất mạnh ý chứ.”

Bàn tay nắm vai ta của Sơ Không lại siết chặt, hắn nghiến răng nói: “Ngươi không thể đợi ta…”

Ta… vẫn đợi ngươi mà. Đương nhiên câu này ta không nói nổi, chỉ lừ mắt nhìn Diêm Vương, lạnh lùng hỏi: “Ta thơm bao giờ!”

Diêm Vương tiếp tục cười phúc hậu đáp: “Ngươi ở Địa phủ nhớ chàng từng ngày, không gặp chàng, vì chàng mà héo hon, trông giờ sọp hơn hẳn, chắc chắn là gầy đi rồi, ta nói đúng không?” Ta nhướn mày, Sơ Không buông bàn tay nắm vai ta ra, ngơ ngác một lúc, sau đó giật mình nhận ra hắn đang bị trêu.

Ta thấy rõ gân xanh nổi hằn trên trán hắn: “Diêm Vương, ông dám…” Cây roi dài đỏ sậm phóng vụt qua phía Diêm Vương, Diêm Vương nghiêng người né, vội vàng nói:

“Ấy ấy, ta sai rồi, Sơ Không thần quân chẳng đáng yêu gì cả, đùa thôi mà, đùa thôi.” Diêm Vương bị chiếc roi của Sơ Không ép lui mấy bước liên tiếp, vừa đứng vững đã lại híp mắt cười rộ lên: “Có điều Sơ Không thần quân nặng tình với Tiểu Tường Tử thật đấy, mặt tái xanh hết rồi kìa.”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Sợ Sơ Không nổi cáu, ta vội vàng ngăn hắn: “Ngươi quên rồi hả, chúng ta vẫn còn phải chịu sự trừng phạt của lão ta đấy…” Sơ Không giật mình, nghiến răng, có chút không cam lòng thu roi lại. Diêm Vương gãi đầu, cũng tỏ vẻ không cam lòng: “Các ngươi không phải lo lắng chuyện đó…”

Diêm Vương còn chưa nói xong, thì đột nhiên một luồng tiên khí màu trắng bay từ suối vàng tới. Không khí cát lành như thế khiến một kẻ lâu không được về Thiên giới như ta được tắm trong gió xuân, tinh thần theo đó mà phấn chấn hơn hẳn.

Bên cạnh luồng tiên khí đó là ba tên tiểu quỷ vừa va vào ta, bọn chúng cười tít mắt xoay quanh vị đại tiên đó: “Đại tiên, mời qua bên này.”

“Đại tiên đi thong thả.”

Vẻ mặt hòa nhã thân thiện, khác hẳn với dáng vẻ chạy như điên đâm sầm vào ta vừa nãy.

Đợi người đó tới gần ta mới thấy người trong làn tiên khí trăng trắng đó hóa ra lại là Thái Bạch Kim Tinh. Ông ta không ngoan ngoãn hưởng phúc ở trên Thiên giới, xuống Minh phủ này làm gì?

“Diêm Vương đi nhanh thật đấy, ta không theo nổi.” Thái Bạch Kim Tinh đi tới bên Diêm Vương, lắc đầu thở dài một lát: “Già rồi đi không đặng, chướng khí ở Minh phủ quả là càng ngày càng nặng, lão đây không thở nổi. Sơ Không thần quân và Tường Vân tiên tử ở đây à? Truyền xong ý chỉ của bệ hạ rồi ta phải mau mau trở về thôi.”

Diêm Vương chỉ ra: “Không phải ở đây sao?”

Thái Bạch Kim Tinh nổi tiếng mắt mờ trên Thiên giới, ông ta đi mấy bước về phía ta và Sơ Không, nhìn rõ chúng ta rồi mới gật gù: “Đúng rồi đúng rồi, ý chỉ của bệ hạ ở đây.”

Ông cụ cúi lưng lần mò trong ngực hồi lâu, sau đó gãi đầu nói: “A… ầy… thánh chỉ của bệ hạ đâu rồi? Ai chà, lão già này chẳng lẽ lại làm rơi trên đường rồi?”

Miệng ta giật giật, Sơ Không cũng giật theo ta: “Không phải nó đang ở trong tay áo ông sao?”

Thái Bạch bừng tỉnh: “A, ở đây ở đây, trí nhớ của lão kém quá, hai người đợi một chút, ta đọc cho.”

Sơ Không vội nói: “Đừng, ngài nghỉ ngơi đi, chúng ta tự xem là được rồi.” Nói xong hắn nhận lấy thánh chỉ của Ngọc Đế từ tay Thái Bạch Kim Tinh, vừa mở ra xem lông mày đã nhướn lên, còn nheo mắt lại, gập thánh chỉ lại, nhìn Diêm Vương: “Tốt nhất là ông nên giải thích xem chuyện này là thế nào.”

Ta tò mò thò đầu qua muốn xem thánh chỉ trong tay Sơ Không, ai dè lại bị Sơ Không lườm cho một cái, ánh mắt đó như thể đang nói: “Người lớn bàn chuyện, trẻ con ngoan ngoãn đợi kế bên đi.” Ta cảm thấy mình bị khinh bỉ và ghét bỏ vô cùng.

Diêm Vương sờ mũi: “Ồ, nói tóm lại là dưới tầng địa ngục thứ mười tám có một lỗ hổng, vừa khéo là lỗ hổng đó lại thông với một rặng núi nào đấy, để ngừa việc tà khí dưới địa ngục rò rỉ xuống nhân gian nên lệnh cho ngươi và Tiểu Tường Tử đi lấy đá lấp cái lỗ hổng đó. Vì chuyện này khá khó, nên Ngọc Đế đã cân nhắc chút phần thưởng cho hai người.”

Nghe thấy hai chữ “phần thưởng”, đầu ta lập tức tràn đầy ánh vàng chói lòa, kích động hỏi: “Phần thưởng gì?”

Diêm Vương vuốt cằm, cười mờ ám: “Đáng ra hai người còn phải trải qua ba kiếp tình duyên, nhưng bây giờ nếu hai người hoàn thành được nhiệm vụ này thì không cần phải trải qua mấy kiếp sau nữa. Vừa hay Lý Thiên Vương cũng đang buồn rầu vì chẳng kiếp nào các ngươi chịu ngoan ngoãn đi theo số mệnh ông ấy đã vạch ra nên không muốn viết tiếp tình kiếp cho các ngươi.”

Cách thưởng này khiến ta và Sơ Không đều sửng sốt, không hiểu sao đầu óc ta bỗng trống rỗng…

Theo lý mà nói, ta vẫn giữ ý nghĩ trốn thoát bảy kiếp tình duyên mà độ kiếp, nhưng đột nhiên nghe thấy một cách có thể giúp ta quang minh chính đại thoát khỏi Sơ Không, quay về Tiên giới, tiếp tục làm tiên tử nhàn nhã, thì không hiểu sao ta lại thấy không vui.

Sơ Không bên cạnh cũng trầm mặc không nói một lời.

Diêm Vương tiếp tục nói: “Cân nhắc tới trật tự nhân gian, hai người các ngươi nên dùng cách luân hồi đầu thai về nhân gian thì hơn. Có điều kiếp này các ngươi sẽ dùng chính cơ thể của mình, còn giữ được pháp lực của bản thân, nếu chẳng may bỏ mạng ở nhân gian thì sẽ về lại Minh phủ đầu thai tiếp. Tóm lại khi nào các ngươi lấp xong cái lỗ đó thì lúc đó có thể quay lại tiên thân, trở về Thiên giới.”

Ta liếc mắt nhìn Sơ Không, thấy hắn đang cau mày nghĩ ngợi gì đó, bèn hỏi Diêm Vương: “Muốn lấp cái lỗ ấy thì phải đi lấy đá gì đó, vậy đá đó ở đâu?”

“Trong núi Côn Ngô ở phía tây có một loại huỳnh thạch trắng thuần, tạo thành từ linh khí trời đất, có thể tiêu trừ tà khí của địa ngục, là vật thích hợp nhất để lấp lỗ hổng.”

Ta gật đầu, nhưng Sơ Không lại đột nhiên ném ý chỉ của Ngọc Đế đi, nói: “Không làm, đừng tưởng ta không biết nơi đó có thú Xích Diệm từ thời thượng cổ canh giữ, ai tới gần nó đều bị nướng chín, ta không ngu mà lọt vào cái hố này đâu.”

Thái Bạch Kim Tinh vội vàng nhặt thánh chỉ lên: “Sơ Không thần quân không được như thế, bệ hạ đã chỉ đích danh ngài và Tường Vân tiên tử đi rồi.”

“Đám người trên Thiên giới chết hết rồi hả? Người giỏi hơn ta đầy ra đấy, vì sao nhất định phải đẩy ta và đồ ngốc này vào chỗ mạo hiểm.”

Diêm Vương lạnh lùng đáp: “Đó không phải là vì gần đây chỉ có hai người phạm tội ư, lần này để hai người đi lấy công chuộc tội. Hơn nữa cũng không thể nói là mạo hiểm, dầu gì chẳng may mất mạng thì cũng chỉ xuống Địa phủ thôi.”

Sơ Không nổi khùng: “Ông nghĩ lúc chết không đau hả!”

Hắn đang ra sức chống đối, còn ta lại đang suy tính, theo như Diêm Vương nói thì về bản chất việc đi lấy đá cũng chẳng khác gì trải qua tình kiếp, chỉ khác ở mục đích mà thôi, mục đích của việc trải qua tình kiếp là hành hạ ta và Sơ Không, còn đi lấy đá lại là chắn tà khí, nhân tiện hành hạ ta và Sơ Không luôn.

Bên nào cũng là hành hạ nhưng đi lấy đá thì chúng ta có thể quang minh chính đại không uống canh Mạnh Bà, có thể sử dụng cơ thể và pháp lực vốn có, tiện hơn biết bao nhiêu! Kẻ có pháp lực ở nhân gian được hời nhường nào chứ! Ta lập tức kéo Sơ Không ra sau, nhận lấy ý chỉ của Ngọc Đế trong tay Thái Bạch Kim Tinh, nói: “Ta là một tiên tử hiểu chuyện, Ngọc Đế đã giao trách nhiệm lớn lao này cho ta, ta nhất định sẽ không làm người thất vọng.”

Sơ Không đứng đằng sau kéo tóc ta, bực bội nói: “Ngươi lại muốn ăn đòn à!”

Thái Bạch Kim Tinh ra sức gật đầu: “Cô nương tốt, có trách nhiệm có trách nhiệm.”

Diêm Vương đứng bên tiếp tục lạnh lùng nói: “Ồ, nếu đã vậy thì để mình Tiểu Tường Tử đi lấy đá thôi, Sơ Không thần quân uống canh Mạnh Bà rồi đi trải qua tình kiếp nữa đi, ừm, đây đúng là cách cả nhà cùng vui.”

Sơ Không tức giận nghiến răng ken két, dùng dằng một lát mới giật phăng ý chỉ trong tay ta: “Lấy thì lấy.” Hắn lườm ta một cái: “Khi đó ngươi tránh xa một chút cho ta, không được làm vướng chân ta.”

Ngụ ý là “Ta liều mình, ngươi nấp sau lưng.” Bây giờ ta đã dần hiểu được ý trong lời nói của hắn rồi, ta thở dài một tiếng, đây rõ ràng là câu khiến người khác rất hạnh phúc, vậy mà sao tên này lại dùng cái thái độ gay gắt này để nói thế không biết… Đúng là chẳng thành thật gì cả.

Diêm Vương cười nói: “Ôi chao, không ngờ Sơ Không thần quân lại là một người đàn ông tốt biết thương người khác nhé.”

“Ai thương hả!” Sơ Không trừng mắt nhìn Diêm Vương.

Diêm Vương lắc đầu thở dài: “Chẳng thành thật gì cả, không đáng yêu tí nào.” Ta cũng thở dài theo: “Đúng thế, chẳng thành thật tí nào.” Thái Bạch Kim Tinh cũng gật gù: “Không thành thật, không thành thật.”

Gân xanh trên trán Sơ Không nổi bần bật: “Muốn lấy đá thì mau đi thôi, ông đây không có rảnh kì kèo với các người.”

“Sơ Không thần quân đợi đã! Lão còn một chuyện muốn nói.” Mắt Thái Bạch Kim Tinh bỗng sáng ngời, lanh lẹ tới bên cạnh Sơ Không, thì thầm nói: “Sơ Không thần quân biết đấy, giờ Thiên giới đang mở ván cược xem cuối cùng ngài và Tường Vân tiên tử có thành đôi không.”

Ta liếc mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh, ác cảm tăng vọt, miệng Sơ Không giần giật: “Mấy người ở trên Thiên giới có rảnh rỗi quá không vậy, nếu rảnh thì không biết đi thu phục thú Xích Diệm ở núi Côn Ngô để chúng ta lấy đá dễ dàng hơn hả!”

“Sơ Không thần quân đừng nóng! Khó khăn lắm Thiên giới mới có một đôi như hai người, tất nhiên là được quan tâm nhiều hơn một chút rồi.” Lão ghé sát vào tai Sơ Không thầm thì: “Theo quan sát và nghiên cứu trước kia của ta, ta đã đặt ba lượng vàng cược hai người sẽ không thành đôi. Sơ Không thần quân nhất định đừng làm ta thất vọng nhé.”

Sơ Không bực mình đẩy đầu Thái Bạch Kim Tinh ra: “Về Thiên giới của ông đi.” Hắn ngoảnh đầu lại gọi ta, “Tiểu Tường Tử, đi thôi.”

Ta sờ khắp người cuối cùng cũng móc ra được mười đồng, nhét vào tay Thái Bạch Kim Tinh, trịnh trọng dặn dò: “Khi về nhớ đặt giúp ta, ta cược cuối cùng chúng ta sẽ không thành đôi, tỉ lệ cược của ván này là bao nhiêu? Bây giờ đã có bao nhiêu người tham gia? Ván này kết thúc thì bao giờ mới lấy được tiền?”

Cổ tay bị siết chặt, Sơ Không túm lấy ta, ta vừa ngẩng lên nhìn đã thấy mặt hắn như ác quỷ: “Ngươi cũng rảnh ghê thật đấy.” Ta há hốc mồm, chưa kịp nói gì hắn đã quay đầu đi, như thể bực bội lắm, lặng lẽ kéo ta về phía cầu Nại Hà.

Lúc đi ngang qua Diêm Vương, ông ta cười tít mắt nhìn ta, nói nhỏ: “Ta đã đặt mười lượng vàng cho các ngươi sẽ ở bên nhau.”

Ta kinh ngạc nhìn Diêm Vương, ông ta vẫy tay với ta, tỏ ý đi đường bình an.

Đợi đã, ta càng giãy giụa Sơ Không càng túm chặt. Lời của Diêm Vương có chút giá trị tham khảo! Đợi đã! Ta đổi ý rồi! Mười đồng cược chúng ta sẽ thành đôi! Thái Bạch Kim Tinh, đừng đi! Ta còn chưa thốt nên lời, Sơ Không không thèm ngoảnh đầu lại kéo ta tới bên giếng luân hồi, không nói một lời đá luôn ta vào trong.

Đợi đã! Mười đồng đó! Mười đồng đó!