Nhậm Thanh Sương rõ ràng rất chú ý tới biến hóa của Nhậm Thương Khung. Nếu như là tùy ý hỏi, Nhậm Thanh Sương có lý do tin tưởng, Nhậm Thương Khung là tùy tiện hỏi.

Nhưng Nhậm Thương Khung liên tiếp quan tâm đại cục của gia tộc, tất nhiên là có việc.

Nàng là người không thích quanh co lòng vòng, khẽ chau mày:

- Thương Khung, ngươi có lời gì, cứ nói thẳng đi.

Nhậm Thương Khung đối với phong cách của tỷ tỷ cũng không xa lạ gì. Cũng may hắn trước khi đến, đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, còn có bốn ngày thời gian, nói thật, đã cấp bách.

Nói vòng vo không bằng trực tiếp nói đến trọng tâm.

Lông mi có chút giương lên, ánh mắt Nhậm Thương Khung lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào Nhậm Thanh Sương, chân thành nói:

- Tỷ, ta quả thật có chuyện phi thường trọng yếu muốn tìm ngươi thương lượng. Nhưng là...

Nói đến đây, Nhậm Thương Khung cố ý ngừng một chút. Hắn nhất định phải để cho Nhậm Thanh Sương có một tâm lý chuẩn bị.

- Nhưng là cái gì?

- Ta sợ tỷ tỷ đối với ta thành kiến quá sâu, nếu như ta nói ra, tỷ tỷ tất nhiên sẽ xì mũi coi thường, thậm chí mắng ta hoang đường.

Nhậm Thanh Sương ngây người một lát, đôi mắt đẹp tại trên mặt Nhậm Thương Khung nhìn chăm chú. Lại thấy Nhậm Thương Khung vẻ mặt nghiêm túc, không có bộ dạng nói giỡn chút nào.

Nhẹ nhàng hít một hơi, bình ổn cảm xúc ở trong lòng:

- Ngươi nói đi.

Nhậm Thương Khung đi tới trước một bước, cùng Nhậm Thanh Sương đứng song song, nghiêm nghị nói:

- Tỷ, ta có được một tin tình báo, thọ yến bốn ngày sau của lão thái thái, sẽ có một đại âm mưu nhằm vào gia tộc chúng ta!

- Chuyện phiếm!

Nhậm Thanh Sương thốt ra.

Nhậm Thương Khung cười khổ, Đường tỷ phản ứng như thế, là nằm trong dự liệu của hắn.

- Tỷ, ta biết rõ ngươi sẽ không tin.

Nhậm Thương Khung khẩu khí rất bình tĩnh, nhưng cũng không có im miệng, mà là tiếp tục nói ra:

- Nhưng ta có thể lấy danh nghĩa cha ta để thề, lời ta nói ra, chắc chắn trăm phần trăm. Nếu có nửa điểm giả dối, ta Nhậm Thương Khung nguyện tam đao sáu lổ mà chết.

Nếu như chỉ là nửa câu thề sau, Nhậm Thanh Sương có lẽ vẫn không tin. Nhưng lấy danh nghĩa phụ thân hắn thề, Nhậm Thanh Sương lại không khỏi động dung. Nàng biết rõ, đường đệ này trước kia có lẽ là cái gì cũng sai. Nhưng trong lòng hắn, địa vị của phụ thân cũng không có năng lực thay thế. Đó là một mảnh cấm khu trong lòng đường đệ, là nghịch lân của hắn!

Chẳng lẽ nói, hắn thật không phải là nói chuyện giật gân?

Nhậm Thanh Sương dù sao không phải là người bốc đồng, chưởng quản gia tộc tục vụ ba năm, nàng đã thành thói quen theo toàn cục mà cân nhắc vấn đề.

Nếu do một trưởng lão nào trong gia tộc nói chuyện này, nàng nhất định sẽ vô ý thức tin tưởng. Nhưng mà, từ trong miệng Nhậm Thương Khung nói ra, nàng lại đắn đo liên tục.

Bất quá, nàng hiển nhiên là có sáu bảy phần tin.

- Tin tức là từ đâu đến?

- Tỷ, tin tức này từ đâu phát ra, ta không cách nào nói cho ngươi biết. Nhưng tin tức này, ta cũng không hy vọng ngươi tiết lộ ra ngoài. Bởi vì căn cứ tình báo, âm mưu lần này, có gia tộc nội ứng tham dự.

- Trong gia tộc có quỷ?

Nhậm Thanh Sương chân mày cau lại.

Đời trước, Nhậm Thương Khung không có tham gia tiệc tối, một ít sự tình về sau, cũng là thông qua miệng tộc nhân, đứt quãng nghe được một ít.

Một lần tai nạn kia, Đường tỷ trước mắt này, cũng là hương tiêu ngọc vẫn.

Bởi vậy, hắn tuyệt đối tin được Nhậm Thanh Sương!

- Tỷ, ta có thể khẳng định, thọ yến của lão thái thái, khẳng định không phải ngươi chủ trì xử lý. Có phải thế không?

Nhậm Thương Khung hỏi.

Nhậm Thanh Sương vô ý thức gật đầu.

- Ta cũng có thể khẳng định, toàn bộ rượu cùng thức ăn, cũng nhất định không phải ngươi chủ trì xử lý, có phải thế không?

Nhậm Thanh Sương lại một lần nữa gật đầu, nhưng biểu lộ hiển nhiên càng ngưng trọng.

Những lời này của Nhậm Thương Khung, đều đánh trúng chỗ hiểm.

- Tỷ, nội ứng là ai, trong tình báo không có tiết lộ. Nhưng hạch tâm của âm mưu này, là ở rượu. Bởi vậy, tỷ tỷ muốn chứng minh tiểu đệ nói dối rất dễ dàng, sau khi thọ yến bắt đầu, phái tâm phúc của người, bí mật đi kiểm tra rượu một chút.

Nhậm Thanh Sương triệt để động dung.

Nhậm Thương Khung dám như thế nói, tám chín phần mười khẳng định không phải ăn nói lung tung. Nhớ lại những năm này, kinh doanh của gia tộc đã có tình huống tin tức nội bộ bị lộ ra ngoài, Nhậm Thanh Sương đã tin chín thành.

- Tỷ, nếu như ngươi chỉ dùng ngân châm thử độc, nhất định là không dùng được. Cái độc kia, vô sắc vô vị, ngân châm tuyệt đối trắc thử không ra. Thậm chí, cũng không thể tính toán Độc Dược. Vật kia, là một loại thôn phệ khí kình, áp chế kinh mạch, dung nhập trong rượu, bản thân hương vị rượu cũng không ảnh hưởng. Nhưng hiệu quả lại hết sức bá đạo. Sau khi phục dụng, trong một khắc thời gian, chắc chắn gân cốt bủn rủn, không thể động đậy, mặc người giết chóc.

Nói đến đây, Nhậm Thương Khung biết rõ, hỏa hầu đã đầy đủ. Trước hết để cho Nhậm Thanh Sương tiêu hóa một chút.

Nhậm Thanh Sương trong bóng đêm có chút phức tạp. Hiển nhiên cũng là đang suy tư cục diện này.

Thật lâu, Nhậm Thanh Sương lông mày rốt cục có chút giãn ra.

- Thương Khung, ngươi nói, đầu lĩnh trong gia tộc, ai cũng đều có thể là nội ứng?

- Không, tỷ ngươi khẳng định không phải. Ta cũng khẳng định không phải. Những người khác, khẳng định đại bộ phận cũng sẽ không phải, nhưng ta có thể tín nhiệm, chỉ có tỷ tỷ ngươi.

Nhậm Thương Khung lời này cũng không phải là nịnh nọt.

Bất quá Nhậm Thanh Sương nghe xong lời này, biểu lộ khẽ động. Nàng ngược lại thật không nghĩ tới, hắn gặp được sự tình loại này, vậy mà tìm nàng thương lượng.

- Vì cái gì liền tin được ta?

Nhậm Thương Khung trong lòng thở dài, tỷ tỷ, ngươi kiếp trước trong lần hạo kiếp này là vật hi sinh, ta không tin được ngươi, còn có thể tin ai?

- Tỷ, nếu như ngay cả ngươi cũng không thể tin, trong gia tộc, ta có thể tin được ai?

Nói một chút liền ngừng lại, Nhậm Thương Khung đời trước không hiểu đạo lý này. Ở kiếp này, lại phi thường tinh tường. Thủ tín một người, cũng không phải là ở chỗ ngươi nói bao nhiêu, mà là ở chổ ngươi nói cái gì.

Lập tức thân hình có chút nghiêm nghị, nói ra:

- Tỷ, đêm đã khuya. Tiểu đệ cáo từ. Việc này, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Chỉ cần ứng đối tốt, biến nguy thành an là không thành vấn đề. Nếu muốn tiến thêm một bước, hướng địch nhân cùng nội ứng một chỗ bắt được, phải cẩn thận an bài.

Nói xong, khom người, quay đầu liền đi.

- Đợi một chút.

Nhậm Thanh Sương cùng theo lên hai bước, trong ánh mắt toát ra một tia nhu hòa khó được:

- Ta nơi này chuẩn bị ba cây cấp hai Linh dược lục Linh Chi. Đến lúc gia tộc kiểm tra đánh giá có thể cần dùng đến.

Nhậm Thương Khung trong nội tâm một hồi ấm áp. Cảm tình vừa rồi tỷ tỷ muốn đi ra ngoài, chính là định vụng trộm cho hắn ba cây lục Linh Chi ah.

Nói như vậy, chính mình trước tìm cái tỷ tỷ này, đúng là một lựa chọn sáng suốt.

Nhậm Thương Khung đứng lại, mỉm cười:

- Tỷ, tâm ý ta nhận. Nhưng mà, tiểu đệ đã muốn làm ra cải biến, liền cho phép ta từ gia tộc kiểm tra đánh giá bắt đầu đi. Nếu như ta ngay cả gia tộc kiểm tra đánh giá điểm ấy sự tình đều ứng phó không được, còn nói gì trợ giúp tỷ tỷ vượt qua nguy cơ lần này?

Có Thất Tinh Tử Quang Mai tứ cấp Linh dược, đủ để trong gia tộc kiểm tra đánh giá làm ra một hồi náo động.

Nhậm Thanh Sương lại ngẩn ngơ, bờ môi nhẹ nhàng giật giật, nhưng không có kiên trì. Nhìn bóng lưng Nhậm Thương Khung trong bóng đêm đi xa, trong lòng cảm nhận một tia vui mừng khó được.

...

Tuy trong lòng đè nặng một cái tâm sự, nhưng Nhậm Thương Khung cũng không có quấy rầy kế hoạch. Sau khi trọng sinh, tâm tính hắn đủ để đối mặt hết thảy mọi tịnh huống.

Tu luyện mỗi ngày, Nhậm Thương Khung tuyệt không lười biếng. Võ đạo Trúc Cơ đệ tứ trọng, là bắt đầu luyện khiếu huyệt. Nhậm Thương Khung tu luyện, là bắt đầu dùng nội kình, trùng kích từng cái khiếu huyệt.

Đem khiếu huyệt tu luyện tới cực hạn, sẽ tự động hợp thành tuyến.

Nếu như có thể đạt tới cảnh giới này, liền như ý nghĩa, khiếu huyệt tam trọng chấm dứt.

Đương nhiên, Nhậm Thương Khung trước mắt mà nói, khiếu huyệt tam trọng mới đả thông đệ nhất trọng, là võ đạo Trúc Cơ đệ tứ trọng. Còn có bốn ngày công phu.

Nhậm Thương Khung biết rõ, nếu bảo trì tiến độ tu luyện cùng tiết tấu, tối đa ba ngày, liền có thể vọt tới võ đạo Trúc Cơ đệ ngũ trọng, là khiếu huyệt đệ nhị trọng.

Nhậm Thanh Vân đã bắn tiếng, thời điểm bên trong gia tộc kiểm tra đánh giá, muốn cùng Nhậm Thương Khung chiến một trận.

Này tuyệt không phải là khí phách chi tranh, dùng quan hệ song phương hôm nay. Nhậm Thanh Vân tuyệt đối không ngại bên trong kiểm tra đánh giá, danh chính ngôn thuận đem hắn đánh cho tàn phế.

Bởi vậy, Nhậm Thương Khung nhất định phải trùng kích đệ ngũ trọng. Chỉ có trùng kích đến đệ ngũ trọng, mới có thể nắm chắc đem Nhậm Thanh Vân đánh bại!

Nhậm Thanh Vân không phải một mực tự xưng là Nhậm thị gia tộc đệ nhất cao thủ đời thứ ba sao? Hôm nay lại giơ đuốc cầm gậy đến thăm.

Không thể nói trước, mượn hắn làm ván cầu, sau khi sống lại hoàn thành lần thứ nhất bay vọt!

Không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng!

Hôm nay, đại đạo hạt giống đã thức tỉnh, nếu như ngay cả một cái Nhậm Thanh Vân đều đánh không được, còn nói gì đến nghịch thiên cải mệnh?

Cách ngày trong tộc kiểm tra đánh giá càng gần, mấy ngày nay, lời đồn ngoại giới, cũng không ngừng nổi lên.

Hiển nhiên, những tin đồn này, được người ta cố ý dựng lên, đối với Nhậm Thương Khung một mạch mà nói, tương đối bất lợi. Dư luận đã bắt đầu điên cuồng vì Nhậm Thanh Vân tạo thế.

Ai cũng không có đi truy cứu Nhậm Thương Khung đến cùng như thế nào đắc tội với Nhậm Thanh Vân, mọi người chỉ biết là, Nhậm Thanh Vân muốn ở bên trong gia tộc kiểm tra đánh giá, hung hăng giáo huấn Nhậm Thương Khung.

Là gia tộc đệ nhất nhân đời thứ ba, Nhậm Thanh Vân muốn giáo huấn Nhậm Thương Khung, đây không phải là việc rất nhỏ sao?

Những tin đồn này, thông qua miệng Nhậm Tinh Hà, không ngừng truyền vào tai Nhậm Thương Khung. Nhưng mà như thanh phong qua tai, không để lại dấu vết.

- Muốn dạy dỗ ta? Nhậm Thanh Vân, trừ khi ngươi cũng trọng sinh...

Nhậm Thương Khung khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên.

Hắn là lần đầu tiên, đối với gia tộc kiểm tra đánh giá sắp đến, bắt đầu sinh ra một ít chờ mong, mà không phải là sợ hãi!