11.

Gần đây Tống Dập ngày càng to gan, tôi cảm thấy anh ấy không hề nghe lời tôi, hiện tại cả lớp sắp biết hết rồi.

“Anh Dập, em thấy cán bộ môn ngữ văn Thẩm Đường này sắp phải nhường chỗ cho anh rồi.” Lưu Dương vẻ mặt chế nhạo nhìn chúng tôi, “Anh xem, anh hết giúp cậu ấy phát bài tập lại giúp cậu ấy dẫn dắt lớp. Nếu anh không phải tham quyền đoạt vị thì là có mưu đồ bất chính.”

Tôi nghe thấy lời này, cảm thấy đỏ mặt.

Tống Dập liếc nhìn, bình tĩnh nói: “Đừng nói linh tinh.”

“Thật không đấy.” Vẻ mặt Lưu Dương hoài nghi, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

“Này, giáo viên ngữ văn nói buổi tối chiếu phim trên lớp, tối nay chúng ta mua nhiều đồ ăn vặt để ăn đi.”

Nếu không có gì bất ngờ, đây sẽ là lần chiếu phim cuối cùng trước khi thi đại học. Tuy không phải là phim bom tấn gì, nhưng mọi người đều vô cùng phấn khích. Tống Dập càng lố hơn, phát đồ ăn vặt và đồ uống như thể không cần tiền.

Phát đến lượt tôi, anh ấy đột nhiên dừng lại, mang theo ý cười nhìn tôi:

“Bạn học, đến lượt cậu thì vừa hết rồi.”

“Thế à? Xem ra tôi chỉ có thể lấy của cậu thôi.” Tôi trắng trợn giành lấy đồ trên bàn của anh ấy, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Anh cười nhẹ, đưa cho tôi một chiếc hộp: “Bạn Thẩm Đường, Tống Dập phát hết rồi, nhưng vẫn còn bạn trai đặc biệt chuẩn bị riêng cho em.”

Tôi mở chiếc hộp xinh đẹp đó, bên trong là những chiếc bánh quy nằm ngổn ngang, tôi nhìn cái bánh hình người kì lạ, bật cười thành tiếng: “Là anh làm hả? Làm quỷ lùn à?”

Tống Dập lấy lí do nhìn không rõ nên kéo ghế ngồi ở lối đi bên cạnh tôi, anh giữ ghế của tôi, có chút không vui: “Không phải, thiếu gia làm theo vóc dáng của em đấy.”

Cái quỷ gì, tôi lùn như thế á?

Tôi giả vờ tức giận, chuẩn bị phớt lờ anh, Tống Dập đột nhiên đút một miếng bánh vào miệng tôi: “Em nếm thử trước đi.”

Bánh rất mềm, chầm chậm tan chảy trong miệng, mang theo vị ngọt ngào.

“Thế nào?” Tống Dập vẫn luôn nhìn tôi, vẻ mặt mong chờ.

Tôi bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, gật gù: “Rất ngon.”

Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tình tiết phim, xung quanh là một mảng tịch mịch.

Dưới gầm bàn Tống Dập lén lút nắm tay tôi, tay anh rất to, cũng rất ấm. Còn có vài vết chai mỏng manh, sờ tay tôi ngứa ngáy.

Tôi nhịn không được mà dùng đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay anh, như cảm giác lông vũ khẽ lướt qua, có chút ngứa ngáy.

Tống Dập giữ bàn tay đang sờ soạn lung tung của tôi lại: “Thẩm Đường, em còn như thế nữa thì anh sẽ trả thù đấy.”

Mắt tôi nhìn màn hình lớn, giả vờ không nghe thấy lời Tống Dập nói, tiếp tục đùa.

Đột nhiên, Tống Dập áp sát, trên trán có cảm giác ẩm ướt nhè nhẹ.

Các bạn học hô toáng lên, tôi cảm thấy tim như nhảy ra ngoài.

Không thấy ai quay lại, hoá ra là điểm nhấn của phim.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thấy vẻ mặt cười cợt của Tống Dập đang nhìn mình.

“Nhát gan thật.”

Tôi quay đầu nhìn anh, hơi không phục: “Anh không sợ à, ở đây nhiều người như thế.”

“Chụt!”

Tống Dập nhanh nhẹn mổ lên mặt tôi, còn phát ra âm thanh không nhỏ.

!!!

Anh……anh ấy đang làm gì thế!

Lập tức có không ít bạn học quay lại, vẻ mặt họ đầy nghi hoặc, dường như đang tìm ngọn nguồn của âm thanh vừa phát ra.

Tôi thấy căng thẳng đến sắp rớt tim ra ngoài.

Tống Dập cầm một cây kẹo m út, điềm nhiên ăn nó, còn phát ra âm thanh giống hệt lúc nãy.

“Sao? Chưa thấy ai ăn kẹo m út bao giờ à?”

Bạn học đều ngại ngùng quay đầu lại, tiếp tục xem phim.

“Em nói xem anh có sợ không?” Tống Dập ngoảnh đầu, khiêu khích nhìn tôi.

Tôi sợ anh ấy lại làm ra chuyện gì kinh dị khác, trực tiếp nhét miếng bánh vào miệng anh.

Đoạn phim phía sau, tôi rất sợ hãi. Chúng tôi phải đề phòng bất kỳ bạn cùng lớp nào nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau, đồng thời ngăn Tống Dập thực hiện những hành động đáng sợ.

Thế nhưng, trong phòng học tối tăm, dưới ánh mắt của giáo viên và bạn học, lén lút nắm tay người mình thích.

Ừm……cảm giác hình như cũng không tồi!

12.

Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ luôn như thế đến kỳ thi đại học, cho đến khi ……

Buổi chiều hôm đó tôi tới tháng, thật ra không phải tôi đau đến chết đi sống lại, chỉ là ít nhiều vẫn có cảm giác khó chịu.

Toàn thân cứ thất thần, sắc mặt cực kỳ tệ.

Tống Dập lại rất hoảng sợ, hết nước đường đỏ lại mua túi chườm, thậm chí còn đến phòng y tế xin thuốc giảm đau.

Tôi nhìn đồ đạc khắp bàn, vừa cảm động vừa buồn cười.

“Tống Dập, em thật sự không có sao, anh không cần phải khoa trương như thế.”

“Sắc mặt đều trắng bệch hết rồi, còn nói không sao, vừa nãy anh tra thấy thuốc này có thể giảm đau.” Sắc mặt Tống Dập còn khó chịu hơn tôi.

“Không sao đâu, em chỉ không muốn cử động, nằm một lát sẽ ổn thôi.”

Tiết sau là tiết của giáo viên Tiếng Anh, cô rất nghiêm khắc.

Bình thường tôi rất nghiêm túc, nhưng hôm nay tôi cũng không muốn nói chuyện lắm, cả tiết đều nằm trên bàn.

“Câu này khá khó, chúng ta mời bạn Thẩm Đường trả lời nhé.”

Tôi không có sức lực, ép mình ngồi dậy chuẩn bị trả lời câu hỏi, lại nghe thấy tiếng Tống Dập đứng lên ở phía sau.

“Cô gọi Thẩm Đường, em đứng lên làm gì?!”

“Cô ơi, khó khăn lắm em mới biết làm một câu, cô để em trả lời đi ạ!” Tống Dập uể oải đứng lên, dáng vẻ cợt nhả.

Vẻ mặt cô giáo khó chịu: “Được, nếu bạn Tống Dập đã xung phong, vậy chúng ta để bạn ấy trả lời.”

Câu này khá khó, khả năng Tống Dập trả lời đúng không cao. Đáp án là C, tôi đang chuẩn bị lén nhắc nhở anh.

“Ờ……Em chọn C.” Tống Dập do dự một lát, sau đó nhanh nhẹn trả lời.

Giáo viên dường như rất bất ngờ: “Được đấy, Tống Dập, gần đây em tiến bộ rất nhiều, có thể nói lý do em chọn đáp án này hay không?”

Tống Dập cười nhẹ: “Cô ơi, đơn giản thôi ạ, không biết thì chọn C, bọn em đều làm như thế.”

Cả lớp chìm vào im lặng, sau đó các bạn học vỗ tay kịch liệt.

“Anh Dập, lợi hại!”

“Nào, các anh em, cho học bá Dập một tràn pháo tay nào!”

“Tống Dập, em……em bước ra sau lớp đứng cho cô.” Giáo viên vừa rồi vẫn đang tán thưởng bỗng chốc đã cực kỳ khó coi, “Thích đứng lên trả lời như thế, cô thấy tiết này em cứ đứng đó thì hơn!”

Tống Dập cầm sách, nhỏ giọng nói với tôi đừng lo lắng, sau đó nhanh nhẹn xuống đứng ở góc lớp.

“Anh ngốc à, không biết còn đứng lên làm gì.”

“Không phải em nói khó chịu không muốn động sao, anh thay em trả lời rồi. Dù sao trả lời không được thì cũng chỉ đứng góc lớp mà thôi.” Tống Dập cầm túi chườm đưa cho tôi, thờ ơ nói.

Tuy ngoài mặt thì trách móc, nhưng trong lòng vẫn rất vui.

13.

Buổi chiều hôm đó là tiết thể dục, nghe nói giáo viên thể dục mới đến rất nghiêm khắc, vừa vào đã bắt mọi người chạy bền.

Tống Dập muốn xin nghỉ giúp tôi, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại tìm anh đi thảo luận những chuyện sau khi đậu vòng sơ tuyển.

“Chỉ xin nghỉ mà thôi, thầy không khó vậy đâu. Anh đừng lo lắng, mau đi đi.”

“Vậy……vậy anh xong việc sẽ đến tìm em ngay.”

Nắng buổi trưa rất nóng, mọi người phơi nắng đến chóng mặt.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu, chuẩn bị tìm thầy xin nghỉ.

“Lại tới tháng muốn xin nghỉ?” Thầy thể dục mới đến nhìn tôi thì liền đồng ý, trông thầy rất nhã nhặn.

Nhưng không biết tại sao, tôi không thích thầy cho lắm. Chẳng qua là vì ánh mắt của thầy khi nhìn nữ sinh bọn tôi như đang đánh giá vật phẩm, khiến tôi rất không thoải mái.

Có thể vì tới tháng nên tôi khá nhạy cảm.

Thầy nói xin nghỉ cũng được, nhưng phải sắp xếp phòng dụng cụ trước.

Tôi cũng không nghĩ ngợi gì liền đồng ý, đây cũng không phải chuyện gì quá khó.

Phòng dụng cụ hơi âm u, hình như đèn bị hỏng rồi, tôi hơi sợ, nhưng vẫn ráng nhịn mà quét dọn.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa, tôi quay phắt lại, thấy thầy thể dục đang từng bước tiến đến.

Thầy ấy muốn làm gì!

Tôi thận trọng nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, đi thật nhanh đến cửa:

“Thầy ơi, em dọn dẹp xong rồi, em đi trước đây.”

Cửa không thể mở!

Làm sao đây?

Tôi sốt ruột sắp khóc tới nơi.

“Sốt ruột cái gì? Không phải em nói tới tháng nên khó chịu sao? Đám con gái tụi em cứ tới tiết thể dục liền nói là tới tháng, thầy đến để xem có phải là thật hay không.” Âm thanh dung tục bẩn thỉu của ông ta vang vọng trong phòng dụng cụ.

Làm sao đây!

Tôi vừa cầm gậy bóng chày đập ổ khoá, vừa đề phòng ông ta bước đến.

Đột nhiên, ông ta nhào tới cướp đi cây gậy bóng chày trong tay tôi.

Khi tôi cảm thấy tuyệt vọng, giọng nói quen thuộc của Tống Dập vang lên bên ngoài hành lang.

“Đường Đường, em đang ở đâu?”

14.

“Tống Dập đánh thầy rồi!”

Trong lúc tôi mê man Tống Dập đang ôm tôi mà khóc, anh nắm chặt tay tôi, trong mắt chứa đầy sự bất lực.

Cảnh tượng trong phòng dụng cụ tôi đã không còn muốn nhớ lại nữa, chỉ nhớ khi kẻ đê tiện đó cầm gậy bóng chày đập vào đầu Tống Dập, tôi đã nhào tới.

Đau quá!

Một lực nặng đánh vào lưng, tôi đau đến sắp hôn mê, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Trong tầm nhìn mờ mịt tôi thấy Tống Dập đánh kẻ đê tiện đó như điên, hai mắt đỏ ngầu, sau đó có bạn học tới kéo họ ra.

Cũng may anh không sao.

Lần nữa tỉnh lại đã ở bệnh viện.

Tôi mở mắt ra thì thấy mắt Tống Dập đỏ hoe, vết thương trên miệng vẫn chưa xử lý, tóc tai lộn xộn, trông rất suy sụp.

“Đường Đường, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Tống Dập nắm tay tôi, giọng khàn khàn.

Tôi cảm thấy đầu vẫn còn mê man, đột nhiên, có thứ gì đó rơi xuống tay tôi.

Tôi cảm thấy mu bàn tay ướt át.

“Em có ngốc không, chắn thay anh làm gì!” Tống Dập hơi hung dữ, giọng nghẹn ngào.

Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt thay anh: “Nếu anh bị thương để lại sẹo, thì sẽ không thể làm phi công được nữa.”

Hơn nữa khi ấy người đó đã nhắm vào đầu Tống Dập mà đánh, tôi không dám tưởng tượng nếu như hắn ta đánh trúng thì sẽ như thế nào.

“Đồ ngốc! Thi không đỗ thì thi không đỗ, cần em chắn gì chứ?!” Tống Dập ngoài miệng thì mắng tôi, nước mắt thì lại rơi ngày một nhiều hơn.

Không thể, nhất định phải thi đỗ.

Tôi biết anh muốn làm phi công đến nhường nào, cũng biết anh phải dậy sớm luyện tập vất vả bao nhiêu. Người không thích học hành như anh ấy vì để đủ điểm chuẩn mà ngày nào cũng học đến nửa đêm.

Thế nên, không thể vì kẻ đê tiện đó mà huỷ hoại tiền đồ của anh.

“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải em vẫn ổn đây sao? Anh đi xử lý vết thương trước đi nha?”

Lời vừa nói xong, cửa đột nhiên mở ra.

Bố mẹ tôi, còn có bố mẹ của Tống Dập đang thẫn thờ đứng đó.

Gặp phụ huynh quá bất ngờ.

Họ ngại ngùng nhìn tôi và Tống Dập nắm tay nhau.

Tống Dập nhìn họ, rồi quay đầu nhìn tôi, không nói gì, nhưng bàn tay đang nắm lại lặng lẽ tăng thêm lực.

Bình tĩnh lại, tôi cũng kiên định đáp trả.

“Các con đang làm gì thế này, tưởng bọn mẹ là người ác độc muốn chia cách các con như trong phim à.” Mẹ tôi dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc, không hài lòng trừng mắt nhìn tôi.

Sau đó lại ôn tồn kéo Tống Dập: “Ái chà, tiểu Dập à, lần này may mà có cháu.”

“Nếu không ……nếu không, dì cũng không dám tin sẽ xảy ra chuyện gì.” Giọng mẹ tôi hơi sợ hãi.

“Chúng tôi còn phải cảm ơn Đường Đường nữa này, nếu không phải con bé, A Dập của chúng tôi đã xảy ra chuyện lớn rồi.” Mẹ Tống Dập cũng chen vào.

“Chúng tôi vẫn phải cảm ơn A Dập thay Đường Đường.”

“Ơn nghĩa gì chứ, khách sáo như thế làm gì, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người một nhà thôi!” Bố Tống Dập nhanh nhẹn, nhất thời mất kiểm soát.

Không khí sôi nổi vừa rồi bỗng trở nên ngượng ngùng.

Hình như chú ấy nhận ra, bắt đầu chuyển đề tài: “Đúng rồi, kẻ đê tiện đó đã bị nhốt vào đồn cảnh sát. Hắn là người phạm tội hình sự nhiều lần, hiệu trưởng trường học trước kia là bố hắn, dùng tiền để bảo lãnh rất nhiều lần. Lần này cũng xem như trừng trị theo pháp luật, cộng thêm tội cố ý gây thương tích, đủ để ăn cơm tù mười mấy năm.”

Những người bố mẹ này bắt đầu dùng tất cả những lời chửi bậy đã từng học để mắng kẻ đó.

Tôi và Tống Dập nhìn nhau cười, xem ra sự lo lắng trước kia là dư thừa rồi.

15.

“Nghe nói chưa? Năm nhất của học viện phi hành có một tân sinh viên siêu đẹp trai, vừa đến đã đoạt lấy danh hiệu nam thần rồi.”

“Đã là gì đâu? Học viên cơ điện của tôi còn có đàn em mỹ nữ, nghe nói còn xinh hơn minh tinh nữa đấy.”

“Lẽ nào, mùa xuân của cẩu độc thân đến rồi sao?”

“Ờ……có khi nào, hai người họ là một hay đôi không?”

……

“Thẩm Đường, anh không đến tìm em thì em không biết chủ động đi tìm anh có đúng không!” Tống Dập ngấu nghiến.

“Em……em có rất nhiều tiết học nền tảng, mỗi ngày đều có tiết buổi sáng sớm, thật sự không thể dành thời gian mà.”

Tôi còn muốn giải thích tiếp.

Tống Dập trầm mặc, bỗng nhiên mở lời: “Đừng nói nữa, anh không thể yêu xa thêm một ngày nào nữa.”

Sao thế này?

Tôi bị anh làm cho hoảng sợ, hơi ấp úng nói: “Nhưng, không phải chúng ta học chung trường đấy sao. A Dập, lần sau em đến tìm anh nha.”

Ánh mắt của anh nhìn tôi sâu thẳm, dường như đã rất kiên định.

“Thẩm Đường, anh không muốn yêu đương với em nữa.”

Tống Dập bỗng quỳ một chân xuống đất, lấy ra một chiếc hộp: “Anh muốn kết hôn với em!”

Tôi ngớ người, cho đến khi mọi người xung quanh hô hào tôi mới định thần lại.

“Anh doạ em sợ chết khiếp.” Giọng tôi nghẹn ngào, “Em tưởng anh thật sự muốn chia tay.”

Tống Dập thấy tôi khóc, lập tức hoảng hốt, vội vàng đứng lên ôm tôi:

“Xin lỗi, Đường Đường, anh……anh không nên doạ em sợ.”

“Quỳ xuống.” Tôi đẩy anh ấy ra, bỗng cất tiếng.

Sắc mặt Tống Dập hoảng hốt, bị giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Tôi không khỏi bật cười, giọng không tự giác mang theo chút kiêu ngạo:

“Không phải còn chưa đeo nhẫn sao?”

“Đường Đường, em đồng ý rồi!”

Trông Tống Dập rất phấn khích, bắt đầu ôm tôi xoay vòng.

“Hừ, để anh xem đám con trai khoa cơ điện có còn dám thu hút sự chú ý của em hay không.”

“Vợ ơi, cho anh dây cột tóc của em đi, giờ anh cũng là người đã có gia đình rồi.”

“Vợ ơi……”

(Hoàn)