Tuy rằng Lâm Thanh Diệu từng gả chồng, nhưng cô hoàn toàn không nhớ rõ, đối với cô, bạn trai đầu tiên của cô chính là Hứa Nghiên Bách.

Cho nên, cô có vẻ rất vụng về, nhưng cô phát hiện Hứa Nghiên Bách còn vụng về hơn cả cô, anh biểu hiện kích động khác xa bình thường, loại kích độngnày khiến cơ bắp trên người anh căng thẳng lên, đến mức than thể còn hơi run rẩy.

Anh như thay đổi thành một người khác vậy, đôi mắt tràn đầy dục sắc, thật sự giống như loại sói đói bụng đã lâu, đột nhiên gặp đồ ăn, ăn ngấu nghiến, hận không thể nuốt toàn bộ cô vào.
Lúc Lâm Thanh Diệu tỉnh lại là ở trong lòng ngực Hứa Nghiên Bách, cô vừa mở mắt liền đối diện với mắt anh, anh hỏi cô: “Ngủ ngon không?”
Dục sắc nơi đáy mắt đã nhạt đi, nhìn qua không dọa người như trước nữa, nhưng cả người đều lộ ra vẻ thoả mãn sau ái muội.

Lâm Thanh Diệu không còn sức lực nữa, mềm mại dựa vào trong lòng ngực anh.
Hứa Nghiên Bách đưa miệng qua, lại hôn cô, Lâm Thanh Diệu bị anh nháo cho sắp có bóng ma tâm lý, cô vội tránh đi, đẩy vai của anh nói: “Anh đừng náo loạn.”
Trên mặt anh lộ vẻ uỷ khuất nhàn nhạt ủy khuất, cầm lấy tay cô nói: “Hôn cũng không thể?”
Anh hôn trong chốc lát mới vừa lòng rời đi, hỏi cô: “Đói không? Đi làm đồ ăn cho em.”
“Đói.”
Hứa Nghiên Bách cười cười, xoa xoa đầu cô rồi xoay người rời khỏi giường, trên người anh chưa mặc gì cả, Lâm Thanh Diệu liếc mắt một cái liền xem hết, cô vội vàng bỏ qua một bên, Hứa Nghiên Bách thấy thế, đùa cô nói: “Sao còn ghét bỏ?”
Lâm Thanh Diệu nhíu mày, mắng anh: “Anh đừng lưu manh như vậy chứ?”
Hứa Nghiên Bách lấy một cái khăn tắm quấn quanh, lại cúi người hôn cô một cái rồi đi ra ngoài, lát sau làm xong hai cái sandwich đi vào, Lâm Thanh Diệu mặc áo vào ăn một cái sandwich, lại uống thêm chút nước, chốc lát lại nằm xuống ngủ.
Hứa Nghiên Bách cũng nằm xuống bên người cô, Lâm Thanh Diệu hỏi anh: “Hôm nay anh không có việc gì sao?”
“Không có việc gì, nghỉ ngơi với em.”
Anh ôm Lâm Thanh Diệu, sau đó hôn lên đầu cô một cái, sau đó ngủ đến chiều, lúc Lâm Thanh Diệu tỉnh lại cảm giác tay của Hứa Nghiên Bách đang ôm cô từ phía sau, tóc của anh chà vào người cô rất ngứa.
Lâm Thanh Diệu cảm giác được không thích hợp, vội nói: “Trời ạ, sao anh……”
Hứa Nghiên Bách không nói chuyện, anh thở gấp nặng nề, từ phía sau thò qua hôn môi cô, cô cảm giác dục sắc trên người đàn ông này không nói đạo lý nữa rồi.
Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách có hai ngày không xuống khỏi giường, giữa trưa ngày thứ ba, cuối  cùng Lâm Thanh Diệu cũng xuống giường, Hứa Nghiên Bách đi ra ngoài mua một đống đồ ăn trở về, Lâm Thanh Diệu ăn một chút, thể lực cũng khôi phục lại.
“Vừa nãy ra ngoài mua cho em món quà, nhìn xem có thích hay không.”
Hứa Nghiên Bách mở ra hộp đưa tới trước mặt cô, một sợi dây chuyền rấtgioongs cái của Tưởng Thiên Du, Hứa Nghiên Bách nói: “Thấy em thích nên định mua cái giống như vậy cho em, nhưng sợi đó là định chế, chỉ có một cái, anh liền mua cái này không khác mấy, giá cũng không khác mấy.
Đều là ngọc lục bảo được khảm kim cương, nhìn vừa hoa lệ vừa tinh xảo, Lâm Thanh Diệu rất thích nhưng ngoài miệng lại đáp: “Tiêu phá làm gì chứ?”
Hứa Nghiên Bách lấy vòng cổ ra vòng qua phía sau đeo lên cho cô, từ phía sau ôm lấy cô, nói với cô trong gương: “Đẹp.”
Là rất đẹp, nhưng cái này quá mức hoa lệ, phải chọn quần áo, ví dụ như hiện tại cô mặc một bộ áo ngủ rõ rang không hợp.

“Thích không?” Hứa Nghiên Bách hỏi cô.
“Thích.”
“Ngày mai lại mang em đi mua quần áo, chỗ này chính là thiên đường mua sắm, không thể đến không một chuyến.”
“A? Vậy có tiêu pha quá hay không?”

“Sẽ không, tiền của anh không tiêu trên người em thì tiêu trên người ai?”
Miệng anh sao lại ngọt như vậy chứ, có bạn trai ngọt miệng chính là có thể khiến cho tâm tình vui sướng.
Buổi chiều Hứa Nghiên Bách mang theo Lâm Thanh Diệu đi trung tâm thương mại lớn nhất Hoành Cảng, anh mua cho Lâm Thanh Diệu một đống trang sức, bông tai, đồng hồ, dây chuyền, phàm là Lâm Thanh Diệu thử qua anh liền mua.

Lâm Thanh Diệu không muốn tiêu pha như vậy, lúc đi thử quần áo liền cẩn thận rất nhiều, chỉ chọn hai bộ tới thử, nhưng thử xong rồi lại rối rắm.
“Anh nói là màu lam này đẹp hay là màu trắng này?”
“Đều đẹp.”
Hứa Nghiên Bách đưa thẳng cho nhân viên, nói: “Đều lấy đi.”
Trước kia Lâm Thanh Diệu đi mua quần áo, nếu thử hai bộ đều đẹp sau đó sẽ rối rắm nên mua bộ nào, rất phiền, hiện giờ mới biết được thì ra có tiền liền có thể tránh loại phiền não này, căn bản không cần rối rắm.
Buổi tối Hứa Nghiên Bách phải đi Quách gia tham gia một bữa tiệc, Hứa Nghiên Bách lại mua cho cô mấy bộ váy dự tiệc.

Sau khi hai người về nhà, Hứa Nghiên Bách bảo cô mặc từng bộ váy mới mua cho anh xem.
Lúc Lâm Thanh Diệu mặc bộ thứ nhất Hứa Nghiên Bách liền có chút chịu không nổi, là một cái váy nửa xuyên thấu, ngực và phía sau lưng là thiết kế thêu thùa xuyên thấu, váy may rất sửa mình, mặc trên người Lâm Thanh Diệu khiến cô lả lướt hấp dẫn.

Cố tình cô lại mang khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, nhìn giống như tiểu yêu tinh vừa bước vào trần gian, có mị hoặc, lại có thanh thuần ngây thơ, lộ ra vẻ ngây thơ không rành thế sự.
Lâm Thanh Diệu đi đến trước mặt Hứa Nghiên Bách, hỏi anh: “Thế nào? Đẹp không?”
Hứa Nghiên Bách cô lại gần, đôi tay anh đỡ lấy eo cô, ngửa đầu nói với cô, giọng mũi rất nặng, “Đẹp.”
“Vậy lát nữa em mặc bộ này tham gia tiệc nhé?”
“Không được.”
“Vì sao?”
Quá gợi cảm.

Nhưng Hứa Nghiên Bách không nói như vậy, trông có vẻ anh hơi bá đạo một chút, anh liền chỉ chỉ vệt đỏ bên gáy và ngực cô, nói: Người ta nhìn thấy cái này thì sẽ nghĩ gì?”
Lúc này Lâm Thanh Diệu mới phản ứng lại, cô đỏ mặt liếc xéo anh một cái: “Còn không phải tại anh?”
“Ừ, lại anh, muốn anh chuộc tội thế nào, em nói đi.?”
Lâm Thanh Diệu đánh lên trán anh vài cái, “Đánh một trận là được rồi.”
Hứa Nghiên Bách liền nắm tay cô đập lên mặt anh, có hơi nặng, Lâm Thanh Diệu vội vàng xoa xoa mặt anh nói: “Anh làm gì đấy?”
“Không phải muốn đánh một trận sao?”
Anh không thèm để ý cười cười, Lâm Thanh Diệu cảm thấy tim mình đau xót, cô ôm lấy anh nói: “Đồ ngốc.”
Hứa Nghiên Bách liền thừa cơ ôm người vào trong ngực, thân thể cô rất mềm, ôm rất thoải mái.
“Em đi thay nhé?”
“Từ đã.”
“Làm sao vậy?”

“Chúng ta đi xem cảnh đêm một lát.”
Lâm Thanh Diệu không hiểu lắm, không phải là đi dự tiệc sao, sao còn có tâm tình ngắm cảnh đêm.

Lâm Thanh Diệu đi cùng anh đến trước cửa sổ, Hứa Nghiên Bách đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, sau đó Lâm Thanh Diệu bảo cô tới ngắm cảnh đêm là có mục đíchgì..
Cửa sổ sát đất, bức màn cũng chưa kéo, bên dưới chính là thành phố náo nhiệt cùng mặt biển xa xa, ánh đèn rực rỡ mới lên, đèn trong phòng không bật, bên ngoài là đèn đuốc sáng trưng mười dặm thành phố, Lâm Thanh Diệu sợ tới mức chân mềm ra, cô thật sự thực không rõ, loại chuyện thân mật mà làm trên cao này rốt cuộc có gì kích thích người đàn ông này hưng phấn đến như vậy?
Cô càng không rõ…… vì sao bạn trai miệng ngọt chiều chuộng của cô lại là cầm thú
Cuối cùng Lâm Thanh Diệu chọn một bộ váy dài, cổ áo che một nửa, không còn cách gì, trên cổ cũng có dâu tây của anh.
Quách gia tổ chức tiệc bên cạnh hồ bơi, gần hồ bơi là một cửa sổ sát đất, nhìn qua là thấy đám người trẻ tuổi vui vẻ ở bể bơi vô cực.
Bữa tiệc này của Quách gia tới không ít người, Lâm Thanh Diệu kéo tay Hứa Nghiên Bách vào trận, gặp gỡ đối diện với Quách Văn Hàm, cô ta trừng mắt, tròng mắt kia của cô ta trông cứ như sắp rớt ra ngoài, nhưng cũng chỉ như vậy, không có động tác gì khác.
Hai người đi chào hỏi ông Quách, ông Quách cười ha hả đáp lời, bên cạnh là mấy đại lão của Hoành Cảng, ông Quách giới thiệu mấy người này cho Hứa Nghiên Bách biết.
Đang lúc trò chuyện thì Tưởng Thiên Du đi lại đây, ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua tay Lâm Thanh Diệu đang kéo tay Hứa Nghiên Bách, phảng phất như tùy ý đảo qua, sau đó liền nói chuyện cùng những người khác.
Ông Quách hỏi: “Sao không thấy cô Vu đâu, cậu Tưởng không mang cô ấy tới sao?”
Tưởng Thiên Du theo bản năng liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diệu một cái, Lâm Thanh Diệu căn bản không chú ý bên này, phần lớn tầm mắt cô đặt trên người Hứa Nghiên Bách, cô đã từng trong mắt chỉ có anh, chỉ là hiện giờ trong mắt của cô là người khác.
Tưởng Thiên Du hơi cúi đầu che dấu sắc mặt, đáp: “Cô ấy đi trước rồi.”
Ông Quách cũng không hỏi tiếp.

Trên đường Lâm Thanh Diệu đi đến phòng vệ sinh, chỗ tiệc muốn đi phòng vệ sinh phải đi qua một hành lang, hành lang này lại gần bể bơi, lúc Lâm Thanh Diệu đi trên hành lang nhìn thấy một cô gái bị mấy người đàn ông vây quanh quấy rầy.

Cô gái kia rõ ràng đã kháng cự, lại bị mấy người đàn ông vây quanh giở trò, cô ấy muốn đi cũng không đi được.
Lâm Thanh Diệu vội vàng đi qua, giả vờ quen biết cô ấy, gọi: “Tiểu Thiến sao cậu ở chỗ này?” Cô đẩy mấy người vây quanh cô gái ra, nói: “Mấy người là ai, vây quanh làm gì?” lại âm thầm ra hiệu với cô gái kia rồi nói: “Tớ tìm cậu khắp nơi đấy, sao lại chạy đến chỗ này?”
Cô gái hiểu ý tứ của cô, đại khái là cũng sợ hãi, coi cô như cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay Lâm Thanh Diệu nói: “Tớ, tớ lạc đường.”
“Cô quen cô ấy?” Một người đàn ông trong đó hỏi.
Tên này hơi béo, lúc này đang mặc một cái quần bơi, thịt mỡ trên người không có chút dấu vết nào của việc rèn luyện, trên mặt cũng hơi sưng vù, khiến người ta cảm giác như dung tục quá độ.
“Tôi là bạn cậu ấy.” Lâm Thanh Diệu nói.
“Bạn?” Tên kia không có ý tốt cười cười, “Vậy vừa lúc, đều là khách nhà tôi, chúng ta chơi cùng nhau.”
“Nhà anh? Anh là người Quách gia?”
“Sao vậy? Không giống sao?”
Người này nhìn lớn hơn Quách Văn Hàm, không biết có phải là anh trai Quách Văn Hàm hay không.
Người đàn ông nhìn về phía Lâm Thanh Diệu trong mắt đã nhiều thêm vài phần sắc dục, anh ta duỗi tay bắt lấy Lâm Thanh Diệu, Lâm Thanh Diệu tựa như dính vào phân vội vàng tránh ra một chút, nhưng không tránh được.
“Bạn trai tôi ở gần đây, anh không nên xằng bậy.”
Mấy người bên cạnh người đàn ông cũng lộ vẻ đáng khinh vây lại, nghe được lời này, tên đàn ông liền nói: “Không sao, hôm nay cô đi theo tôi, đá tên bạn trai của cô.”

Lâm Thanh Diệu bị anh ta làm cho ghê tởm, nhưng cổ tay bị anh ta nắm lấy tránh không nổi, vì bữa tiệc này vừa lúc đối diện với cửa sổ sát đất kia, Lâm Thanh Diệu nhìn Hứa Nghiên Bách trong đám người, liền nói với tên đó: “Bạn trai tôi ở đó, tôi gọi một tiếng anh ấy sẽ lại đây, anh ấy rất lợi hại.”
Lâm Thanh Diệu cũng chỉ muốn dọa anh ta, Hứa Nghiên Bách quen biết người Quách gia, người này là người của Quách gia hẳn là sẽ cố kỵ, không ngờ người đàn ông kia nhìn theo tay cô, nhìn thấy Hứa Nghiên Bách, sắc mặt anh ta liền thay đổi, anh ta hỏi: Bạn trai cô là Hứa Nghiên Bách?”
“Đúng vậy.”
Sau đó anh ta giống như bị phỏng, anh ta vội vàng buông tay cô ra, còn lui về phía sau hai bước tránh xa cô một chút, lại đánh giá trên xuống cô một lượt, sắc mặt có chút khó coi, bên cạnhlaij có mấy người đang cổ vũ, người này liền tức giận chửi: “Mấy người thì biết cái gì, cách xa cô ta chút đi?”
Nói xong liền mang người rời đi.

Thật ra Lâm Thanh Diệu rất buồn bực, sao mấy người này nhìn có vẻ rất sợ Hứa Nghiên Bách, chỉ nghe thấy tên anh đã sợ.
“Cảm ơn cô giúp tôi, cô không sao chứ?”
Cô gái bên cạnh lên tiếng lôi Lâm Thanh Diệu trở lại từ suy nghĩ, Lâm Thanh Diệu nói: “Tôi không sao.”
“Có thể biết tên của cô không?”
“Tôi là Lâm Thanh Diệu.”
“Tôi là Trần Tư Tư, thật sự cảm ơn cô, có thể lưu số điện thoại của cô hay không, lần sau tôi muốn mời cô ăn cơm.”
“Không cần.

Nếu cô đi cùng bạn thì đi tìm bạn đi, còn nếu không đi với ai thì rời nơi này sớm một chút.”
Cô gái kia cũng không miễn cưỡng, nói: “Vậy được rồi, tôi cảm ơn cô lần nữa.”
Cô gái nói xong liền rời đi, Lâm Thanh Diệu chuẩn bị đi phòng vệ sinh, đối diện lại xuất hiện thêm một người, là Vu Trinh.
“Không nghĩ tới cô còn rất trượng nghĩa.”
Lâm Thanh Diệu cảm thấy kỳ quái, Tưởng Thiên Du không phải nói Vu Trinh đi rồi sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
“Cô có việc sao?” Lâm Thanh Diệu hỏi cô ta.
“Không có việc gì, nhìn thấy cô, lại đây gọi một tiếng.”
Lâm Thanh Diệu không muốn để ý cô ta, đang muốn rời đi lại nghe thấy Vu Trinh đột nhiên nói một câu: “Tôi nhớ rõ hình như cô không biết bơi, a không đúng, hình như cô rất sợ nước.”
Lâm Thanh Diệu không rõ cô ta nói cái này làm gì, nhưng rất nhanh cô liền hiểu.

Lúc này Lâm Thanh Diệu đang đứng bên cạnh bể bơi, Vu Trinh vừa dứt lời liền ôm cô nhảy xuống nước.
Lâm Thanh Diệu đúng là rất sợ nước, lúc rơi vào nước kia, trong đầu Lâm Thanh Diệu đột nhiên có một đoạn ký ức không thuộc về cô dũng mãnh xông ra, cả người lẫn xe rời từ trên cao xuống nước, tiếng nước cùng tiếng kính vỡ vụn vang lên rất lớn, sau đó nước cuồn cuộn nhấn chìm đầu cô.
Cô gái tên Trần Tư Tư vừa đi tới bên cửa liền nghe thấy tiếng rơi xuống nước rất lớn, xung quanh có người hét lên, Trần Tư Tư nhìn một vòng không thấy cô gái vừa mới cứu cô, cô vội vàng đi qua, đứng bên bờ nhìn xuống liền thấy có hai người đang giãy dục trong nước, dựa vào quần áo, một người trong đó hẳn là Lâm Thanh Diệu.
Trần Tư Tư không biết bơi, cô vội vàng hét lên với mấy người xung quanh: “Có người rơi xuống nước, mấy người mau cứu người.”
Mấy người chung quanh là không biết bơi hay chỉ đơn giản là xem náo nhiệt, không ai đi xuống cứu, Trần Tư Tư không còn cách nào, cô liền quay lại sảnh tiệc, hô lên với đám người: “Lâm Thanh Diệu rơi xuống nước, có ai quen Lâm Thanh Diệu mau đi cứu cô ấy.”
Hứa Nghiên Bách nghe được lời này, căn bản không hỏi thêm câu nào, thả chén rượu vọt thẳng ra ngoài, Tưởng Thiên Du theo sát phía sau anh.

Hai người chạy đến bên cạnh bể bơi, đã có nhân viên an ninh xuống nước, Hứa Nghiên Bách liếc mắt một cái là thấy Lâm Thanh Diệu, Vu Trinh ôm cô, hai người đang giãy dụa trong nước.
Hứa Nghiên Bách cởi áo khoác, nhảy vào trong nước, ngày thường anh thích bơi lội, động tác nhanh hơn nhiều so với nhân viên an ninh, bơi vài đường liền đến nơi, Vu Trinh nhìn thấy Hứa Nghiên Bách lại đây, liền thả lỏng Lâm Thanh Diệu, đương nhiên cô ta cũng nhìn thấy Tưởng Thiên Du theo sát Hứa Nghiên Bách nhảy xuống nước.

Vu Trinh lạnh lùng cười, buông Lâm Thanh Diệu ra rồi bơi về chỗ nước sâu.
Hứa Nghiên Bách đưa Lâm Thanh Diệu lên khỏi bể bơi, Lâm Thanh Diệu sặc mấy ngụm nước, Hứa Nghiên Bách vội vàng giúp cô vỗ vỗ hỏi: “Không sao chứ?”
Lâm Thanh Diệu lắc đầu, “Không sao.”
Tưởng Thiên Du trên đường bơi tới thấy Hứa Nghiên Bách ôm Lâm Thanh Diệu lên bờ, mà người vừa ôm Lâm Thanh Diệu lại bơi về chỗ nước sâu, Tưởng Thiên Du cũng thấy rõ người nọ là Vu Trinh..

Tưởng Thiên Du không biết cô ta muốn nháo cái gì, anh ta do dự chốc lát, tiếp tục rẽ nước, đuổi theo Vu Trinh, khi Vu Trinh bơi tới chỗ nước sâu phía trước, một chân của cô ta bị người nắm lấy.

Tưởng Thiên Du bỗng nhiên kéo cô ta lại, lại định ôm cô ta ra khỏi nước, nhưng rõ ràng là Vu Trinh không chịu phối hợp, xô đẩy ngực người đàn ông.

Tưởng Thiên Du dứt khoát ôm ngang cô ta lên, anh ta chỉ dùng một tay Vu Trinh cũng địch không lại.
Anh ta cưỡng chế mang cô ta trồi lên mặt nước, lạnh lùng nói: “Cô phát điên cái gì?”
“Tôi làm gì không tới lượt anh quản đi? Anh còn muốn để ý tôi sống chết làm gì?”
Tưởng Thiên Du thật sự muốn buông tay mặc kệ cô ta, nhưng cuối cùng vẫn ôm cô ta lên bờ, Tưởng Thiên Du ném cô ta sang một bên không quản nữa, anh ta đi đến trước mặt Lâm Thanh Diệu ngồi xổm xuống, hỏi: “Em không sao chứ?”
Lúc này Lâm Thanh Diệu đang dựa vào trong ngực Hứa Nghiên Bách, cô không sao, chỉ là giãy giụa một lát có chút mệt, trong ngực Hứa Nghiên Bách ấm áp, cô thích thật sự, dựa vào liền không muốn nghĩ gì nữa.

Hứa Nghiên Bách đỡ người trong ngực mình một chút, nói với Tưởng Thiên Du: “Cậu không đi quan tâm cô Vu Trinh của cậu một chút sao?”
Nghe thấy tên Vu Trinh Lâm Thanh Diệu mới nhớ ra, cô ngồi dậy từ trong ngực Hứa Nghiên Bách, nói: “Nghiên Bách báo cảnh sát giúp em, Vu Trinh cô ta biết em sợ nước nên ôm em nhảy vào bể bơi, cô ta muốn giết em.”
Sắc mặt của Hứa Nghiên Bách nghe được lời này liền trầm xuống, giọng nói cũng mang theo tức giận, “A Đồng, báo cảnh sát!”
Từ sau khi Hứa Nghiên Bách tới Hoành Cảng A Đồng vẫn luôn đi theo bên người anh, trở thành trợ lý kiêm vệ sĩ, điện thoại cùng áo khoác của anh lúc này A Đồng đang cầm.
Tưởng Thiên Du cắn chặt răng, đứng dậy đi đến bên người Vu Trinh, Vu Trinh đương nhiên cũng nghe thấy đối thoại của mấy người bên kia, cô ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy sát ý của Tưởng Thiên Du, cười tự giễu nói: “Sao? Vì vợ bênh vực kẻ yếu sao?”
Tưởng Thiên Du ngồi xổm xuống, tóm lấy cổ cô ta, anh ta cắn răng nói: “Vì sao phải làm như vậy? Rốt cuộc cô muốn gì?”
Vu Trinh lại vẫn cười, “Có bản lĩnh thì anh giết tôi đi.”
Tưởng Thiên Du giảm lực, sắc mặt càng ngày càng lạnh, nhưng mà đối diện với đôi mắt kia của Vu Trinh, đôi mắt đỏ bừng ngấn nước, đáy mắt mang theo oán niệm, cuối cùng anh ta quay đầu đi, buông cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn quan tâm đến cô.”
Anh ta xoay người rời đi, Vu Trinh ở phía sau lại nói: “Anh không muốn quan tâm đến tôi thì cứu tôi làm gì, để tôi chết đuối không phải tốt hơn à.”
Tưởng Thiên Du cũng không hề dừng lại.
Hứa Nghiên Bách ôm Lâm Thanh Diệu đến phòng dành cho khách của Quách gia, anh để cô đi tắm trước rồi tìm một bộ đồ ngủ, Lâm Thanh Diệu tắm xong bọc khăn tắm đi ra nhìn bộ đồ anh đưa tới, cũng không nhận, hỏi: “Ai thế?”
“Mới, anh còn có thể cho em mặc đồ người khác sao?”  
Lâm Thanh Diệu lúc này mới tiếp nhận đi phòng tắm thay vào, mới vừa đi ra liền nghe thấy có người gõ cửa.
Hứa Nghiên Bách cũng thay quần áo, nghe được tiếng nên đi mở cửa, Tưởng Thiên Du đứng ngoài cửa, một thân quần áo ướt của Tưởng Thiên Du vẫn chưa thay ra, chỉ tùy ý lau qua tóc, thành một mớ trên đỉnh đầu.
Anh mắt Tưởng Thiên Du nhìn lướt qua trong phòng, thấy Lâm Thanh Diệu đã đổi quần áo, người cũng không sao, anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hứa Nghiên Bách kịp thời đi lên trước chắn ngang tầm mắt anh ta, hỏi: “Có việc à?”
“Tôi đến xem cô ấy cũng không được?”
“Thấy được rồi, đi đi.”
Hứa Nghiên Bách làm bộ đóng cửa lại, Tưởng Thiên Du lại vội vàng duỗi tay ngăn trở, anh ta đẩy cửa, lạnh giọng nói với Hứa Nghiên Bách: “Hứa Nghiên Bách, mặc kệ cậu và Diệu Diệu bây giờ có quan hệ gì, tôi và cô ấy từng là vợ chồng, cho dù không phải là vợ chồng, chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, tôi đến nhìn cô ấy một cái cũng không được sao?”
“Không phải đã thấy rồi à?”
Cửa bị Hứa Nghiên Bách ngăn lại, Lâm Thanh Diệu cũng không thấy người, cô tò mò, đi tới hỏi một câu, “Ai vậy?”
Ánh mắt của Tưởng Thiên Du nhìn ra phía sau Hứa Nghiên Bách, lúc này Lâm Thanh Diệu đã tắm rửa, mặc một váy ngủ, váy ngủ là cổ tròn, nên Tưởng Thiên Du rất nhanh đã nhìn thấy vệt đỏ trên cổ cô.

Tưởng Thiên Du là người đã kết hôn, sao không nhìn ra đó là thứ gì, sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt.
Tưởng Thiên Du mạnh mẽ chen vào, anh ta đi đến trước mặt Lâm Thanh Diệu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cổ cô, váy cổ tròn, còn lộ ra xương quai xanh ảnh mai, không chỉ có trên cổ, phía trên xương cũng có.
Cảm xúc trên mặt Tưởng Thiên Du càng mãnh liệt hơn, sao lại nhiều như vậy?!! Sao lại nhiều như vậy?!!!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tưởng phải bị ngược khóc..