Màn đêm như thủy triều, dập tắt ánh sáng của bầu trời, hai người đi dọc bãi biển, sóng xô cát ướt, không khí trở nên ẩm ướt, đang là tháng bảy nóng như thiêu đốt, ban đêm ra ngoài đi dạo cũng thoải mái.

Cứ bước đi như thế, không ai nhìn ra được mối quan hệ của họ.

Người vợ và tình nhân.

Diệp Thanh Hà lên tiếng trước, hỏi: "Trước đây chị từng đến biển rồi hả?"

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.

Diệp Thanh Hà lại hỏi: "Chị thích biển không?"

Thích Nguyên Hàm dừng lại, nhìn vùng biển gần trong gang tấc, nói: "Biển trong ảnh thật đẹp. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biển xanh như vậy."

Trên đời có bãi biển như vậy sao? Màu xanh lam, phát sáng ánh sáng lấp lánh màu cam dưới ánh mặt trời, khi trời vào đêm, nó lại soi sáng ánh trăng lưỡi liềm.

Diệp Thanh Hà nói: "Biển không có gì đẹp, nhưng chơi bên bờ biển rất vui. Có thể nhặt vỏ sò, hoặc làm một vài chuyện mạo hiểm, chẳng hạn như... " Nàng quay đầu sang, "Chị chưa từng làm những chuyện này bao giờ sao?"

Thích Nguyên Hàm cảm thấy khó hiểu, tại sao Diệp Thanh Hà lại hỏi những câu riêng tư như vậy? Điều khó hiểu hơn là, nàng là một tình nhân, có phải đã biết quá nhiều về mình hay không, không thấy rất phí công sức sao?

Diệp Thanh Hà thở dài nói: "Người không có tâm hồn thiếu nữ tương đối khó theo đuổi."

Thích Nguyên Hàm: "?"

Vào lúc này, Thích Nguyên Hàm rất muốn nhắc nhở nàng, có nên để ý đến thân phận của mình hay không, nàng là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên, chứ không phải của cô.

Cứ như thế này thì cô sắp không phân biệt được rồi.

"Đi thôi, dẫn chị đi ăn."

Diệp Thanh Hà luôn hứng hởi nhiệt huyết, bất kể là đối với người hay đối với sự việc, nàng ở phía trước dẫn đường, đi qua mấy cửa hàng, đi thẳng đến một quầy hàng nhỏ.

Diệp Thanh Hà lấy khăn giấy trên bàn ra, lau bàn, đẩy một tờ thực đơn bị hư hỏng lên, nói: "Chị muốn ăn gì?"

Thích Nguyên Hàm nghi hoặc nhìn cô.

Lúc này, chủ quán đi qua, niềm nở giới thiệu: "Khách mới đến nhỉ, có thể gọi món sứa của nhà em, món đặc sản đấy, ngon lắm."

"Vậy đem lên đây một phần trước đi." Diệp Thanh Hà lại rất nhiệt tình.

"OK!"  Chủ quán cao giọng hô.

Chỉ ngồi một lúc, khách đã đông, chủ quán vào nhà bưng ra vài chiếc ghế đẩu, khách du lịch đều ngồi trên chiếc ghế đẩu, trực tiếp dốc chai bia lên uống.

Chỉ có hai người là vẫn còn đang nhìn chằm chằm thực đơn, Diệp Thanh Hà gọi xong trước, sau đó chống cằm hỏi: "Này, chị gọi xong chưa nha?"

Thích Nguyên Hàm chưa bao giờ ăn ở chợ đêm kiểu này, không đúng, có một lần trong trí nhớ, vào năm thứ ba trung học, cô cùng bạn cùng phòng đi ăn, trên xe hàng bán những món ăn vặt, toàn xương không có thịt, chiên giòn lên rồi rưới nước sốt đậm đặc, bỏ trong một túi nhỏ, ăn vào có vị cay cay tê tê.

Tên là gì thì quên rồi, Thích Nguyên Hàm trừng mắt nhìn thực đơn tìm một lúc lâu, cuối cùng nghĩ đến ở đây chủ yếu ăn hải sản nên không bán món đó, đành phải từ bỏ.

Lúc đó ăn không có cảm giác gì, bây giờ lại có chút nhớ.

Diệp Thanh Hà như thể tự hiểu, hét lên với cô chủ quán: "Cứ đem món của tôi lên trước, thêm cả Soda vị quýt cùng bia hơi, nhớ là đừng đem rượu lên nhé."

Chủ quán khí thế ngút trời đáp lại một tiếng, lúc lên món thì quên sạch sành sanh, chỉ phục vụ bia, Diệp Thanh Hà lại phải đi đổi, chủ quán cười nói xin lỗi rồi lại mang hai chai soda quýt ra.

Mùi vị ngon, hải sản cũng rất tươi, sứa được cửa hàng giới thiệu là ngon nhất, rất giòn, ăn với nước sốt, ăn một đĩa cũng không thấy ngán.

Giữa chừng còn gọi thêm tôm hùm, Diệp Thanh Hà dùng găng tay bẻ lớp vỏ cứng ra, kéo thịt tôm mềm đút đến miệng Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lắc đầu từ chối, tự mình ăn.

Khi đi, Diệp Thanh Hà giành thanh toán trước, nói: "Lần sau có phải chị nên mời lại em một bữa không?"

Người này rất không đáng tin cậy, biết của lợi gì có thể nắm bắt lấy, không bao giờ tiếc rẻ. Thích Nguyên Hàm không nói lời nào, chỉ tăng nhanh bước chân quay về khách sạn.

Đại sảnh có hai người khách đang đặt phòng, họ phải đứng đợi ở bên cạnh, Diệp Thanh Hà gửi đồ đạc ở quầy lễ tân, đợi quầy lễ tân bận việc xong, đẩy một chiếc vali nhỏ từ dưới bàn ra.

Thích Nguyên Hàm có chút ấn tượng với nhân viên tiếp tân này, buổi sáng Chu Vĩ Xuyên muốn cùng cô ngủ một phòng, cô gái rất cứng nhắt, không hiểu ý của Chu Vĩ Xuyên, ép hắn rời đi bằng được.

Cô gái hỏi Diệp Thanh Hà: "Người bạn chị đợi là chị ấy hả?"

Diệp Thanh Hà gật đầu. 

Cô gái mấp máy môi, như có điều muốn nói, lưỡng lự một hồi, mới lẩm bẩm: "Chồng của bạn chị không phải thứ gì tốt đẹp. Lần trước anh ta có đến đây công tác."

Cô ta ngước đầu quan sát Thích Nguyên Hàm, muốn xem cô có phản ứng như thế nào.

Nhưng Thích Nguyên Hàm nhất thời không phản ứng kịp, không biết nên nói lời một lời cảm ơn vì lòng tốt của cô ta, hay nên giả bộ tức giận, chửi cho Chu Vĩ Xuyên một câu.

Chưa bao giờ một người lạ lại thẳng thắn chỉ ra những vấn đề trong hôn nhân của cô như vậy. Thích Nguyên Hàm chỉ cảm thấy bối rối lan tràn, cứng người tại chỗ.

Sau một hồi im lặng, Diệp Thanh Hà lấy lại chứng minh thư từ nhân viên lễ tân, kéo ống tay áo của Thích Nguyên Hàm, nói: "Đi thôi."

Phòng ở lầu năm, hai người quên đi thang máy, đi thẳng đến hành lang bên cạnh, lên lầu ba liền cảm thấy mệt mỏi, Thích nguyên Hàm thở hổn hển hỏi: "Cô đặt phòng gần phòng tôi?"

Diệp Thanh Hà nói: "Chị cũng đánh giá em cao quá rồi, em không có khả năng đó." Nàng xách va li leo lên cầu thang, so với Thích Nguyên Hàm còn mệt hơn, nàng nắm lấy tay cầm vali, ẩn ý nói: "Em không đặt phòng."

Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu nhìn nàng, "Cô có thể đặt ngay bây giờ, hiện tại cũng chưa muộn."

Diệp Thanh Hà nói: "Chị nhẫn tâm thật."

"Tôi đang ở phòng đơn, nếu cô muốn ngủ..." Thích Nguyên vội vàng nuốt lại chữ "toilet" phía sau, chỉ sợ nói ra Diệp Thanh Hà cũng không ngại ở, những chuyện người phụ nữ này có thể làm ra, luôn vượt xa khả năng tưởng tượng của cô.

Họ không leo cầu thang bộ nữa, mà đi thang máy, khi lên đến tầng năm, Diệp Thanh Hà nhàn nhã đi theo, bánh xe vali lăn lóc trên sàn.

Thích Nguyên Hàm mím môi dưới, cô đi tới cửa phòng.

Diệp Thanh Hà nói: "Không được ở phòng của chị, thế có thể đến tìm chị chơi cùng được không?" 

Thích Nguyên Hàm nói: "Tùy cô."

Cô lấy thẻ phòng ra, dán mở cửa rồi vào phòng, Diệp Thanh Hà vẫn đứng ở cửa, trên người mặc một chiếc váy mỏng manh, dây vai mảnh khảnh, vùng ngực nhô lên, lộ ra vài phần trắng nõn, tà váy xéo, để lộ chân dài phía trái, thanh thoát và gợi cảm.

Cứ đứng như vậy rất nguy hiểm.

Diệp Thanh Hà nắm chặt tay vịn hành lý, đứng thẳng lưng, ánh mắt nhẹ kích động, cứ nhìn Thích Nguyên Hàm như vậy, một sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống trước trán, dụ người đến giúp đỡ nàng.

Một người phụ nữ vượt đèo lội suối đến tìm mình, chỉ mặc một chiếc váy mỏng tang, ánh mắt có tia sáng đáng thương, có lẽ không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.

Thật đáng tiếc, Thích Nguyên Hàm đóng cửa lại.

Đi tắm, thay quần áo.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, thì có tiếng gõ cửa.

Diệp Thanh Hà ở ngoài cửa nói: "Em tới chơi với chị, em không ngủ được."

Có rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu Thích Nguyên Hàm, rất có thể người phụ nữ này, sẽ ăn mặc đủ vẻ quyến rũ đến đây dụ dỗ cô, thậm chí ở luôn lại đây không rời đi nữa, vậy thì lúc đó cô nên từ chối như thế nào? 

Một giây sau, Thích nguyên Hàm mở cửa, tóc cô ướt đẫm, cô cầm khăn lau tóc, nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà vẫn mặc chiếc váy đó, vali trong tay đã biến mất, Thích nguyên Hàm hỏi cô, "Muốn chơi cái gì?"

Diệp Thanh Hà cười: "Chị nói xem?"

Đêm khuya, người lớn, dường như chẳng có gì để chơi cả.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cô không mệt sao? Ngủ sớm đi."

Diệp Thanh Hà ừ một tiếng, nói: "Ngủ ngon."

Giọng nói ngọt ngào, khi không trêu ghẹo người khác nàng lại có chút... ngoan.

Thích Nguyên Hàm sững sờ, như thể nàng chỉ muốn đến để chúc ngủ ngon thôi.

Nói lời chúc ngủ ngon là chuyện rất bình thường, ngày nào cũng nói như vậy, nhưng nếu chi tiết hóa lên, có thêm một nụ cười, lại thêm một câu "Đừng quá mệt mỏi", bạn sẽ trở nên cực kỳ dịu dàng.

Còn Diệp Thanh Hà chỉ thêm một nụ cười, khiến nàng như vẽ vời thêm chuyện, trở nên dịu dàng vô hạn.

Thích Nguyên Hàm đóng cửa lại.

Rơi vào cạm bẫy dịu dàng của người khác là một chuyện rất đáng sợ.

Thích Nguyên Hàm ngồi ở đầu giường, trầm mặc một hồi, mới nằm được vài phút, thì nghe thấy thanh âm sóng thần ùn ùn kéo đến bên ngoài kia, lại đứng dậy uống thuốc.

Ba hạt trắng cho vào lòng bàn tay, cùng với nước nuốt cạn.

Những viên thuốc rất có tác dụng lúc trước như thể đã mất hiệu quả, thời gian dần dần trôi, Thích Nguyên Hàm trằn trọc mãi không ngủ được, cô bò ngồi dậy, bật đèn rồi tắt đèn, cầm điện thoại di động của mình tìm kiếm xem cách nào nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đã tìm kiếm rất nhiều, cũng đã thử rất nhiều, nào là liếc mắt nhanh, nào là squat giúp ngủ ngon, ngay cả suy nghĩ vẩn vơ, cũng không có tác dụng.

Thích Nguyên Hàm đứng dậy đi mở rèm cửa, nhìn màn đêm bên ngoài, tự nhắc nhở bản thân khoảng cách rất xa, không cần lo lắng, nhưng khi nước biển vỗ vào đá ngầm, cô nhanh chóng kéo rèm lại.

Trên điện thoại không lưu nổi những bản nhạc ru ngủ, mỗi lần nghe ba giây thôi là bỏ. Những người tạo ra bản nhạc hát ru, lại cứ thích hòa nhạc âm thanh của sóng biển.

Thích Nguyên Hàm nằm thẳng người, bắt đầu đếm thời gian.

Điện thoại ở đầu giường vang lên.

Thích Nguyên Hàm vốn dĩ không muốn nhận nó, cơ thể cô quá nặng nề, nhưng âm thanh đó có thể khiến cô chú ý, chống lại tiếng sóng thần ồn ào bên ngoài kia, cô dịch người, đến gần điện thoại, lắng nghe nhạc chuông.

Chờ cho đến khi nó tự động ngắt.

Thích Nguyên Hàm cầm lấy lên xem, là một dãy số không quen thuộc.

Thích nguyên Hàm để điện thoại lại chỗ cũ, nghĩ, có lẽ là gọi nhầm, chắc là không gọi đến nữa...

"Uhhh——"

Chỉ trong chốc lát, chuông lại vang lên, vẫn là số vừa rồi, Thích Nguyên Hàm yên lặng lắng nghe, hơn hai mươi giây liền ngắt, lần tiếp theo gọi đến, nó lại dừng ở giây thứ ba mươi... cho đến khi quên luôn cả ngắt cuộc gọi.

Điện thoại liên tục rung suốt đêm. 

Đêm khuya có một người không biết mệt mỏi gọi điện cho cô.