Sáng sớm chủ nhật, Bạch Dã hiếm thấy đang ngủ nướng, cảm giác mơ mơ màng màng chắc đã khá muộn rồi, tìm thấy điện thoại liếc mắt nhìn, thấy được trên màn hình.

Điện thoại di động có một tin tức đưa lên, 【 Lâm Úc Thanh được phong ảnh hậu, mười năm mài giũa, không phụ nhiệt tình lúc đầu! 】
Ngẩn ra, lại dụi dụi con mắt nhìn kỹ một chút, kích động suýt chút nữa từ trên giường nhảy xuống.
Lâm a di! Lâm a di giành được giải thưởng lớn ảnh hậu rồi! Lâm a di của nàng là ảnh hậu rồi!
"Ngươi làm gì a." Phạm Tùng Tùng ở giường đối diện bắt được cái gối nện về phía nàng.
"Xin lỗi làm phiền đến ngươi, Lâm..

Ạch không có gì, ngươi ngủ tiếp đi!" Bạch Dã vui vô cùng, vừa định ra ngoài gọi điện cho Lâm a di, lại nghĩ đến hiện tại cô nhất định rất bận, chắc sẽ có các loại phỏng vấn, vẫn là muộn chút rồi nói đi.
Nằm sấp trên giường ôm lấy điện thoại, đem tin tức có liên quan với Lâm Úc Thanh lấy được giải thưởng từng cái một lăn qua lộn lại nhìn.
Thì ra tin tức này tối ngày hôm qua thì đưa lên rồi, chỉ là chính mình ngày hôm qua ngủ sớm, cũng không có thấy được.
Thông qua các loại tin tức, thấy được Lâm a di ăn mặc lễ phục màu đen, cảm giác cùng trước đó khi ăn mặc áo giáp tư thế oai hùng lại không giống nhau, váy dài chấm đất màu đen, tóc dài đen kịt cuộn sóng uốn lượn ở phía sau, vai đẹp lộ ra, thêm một tia ý nhị.
Lâm a di như vậy, tựa hồ nhiều hơn một chút quyến rũ đó, so với ăn mặc áo giáp càng hấp dẫn người!
Trốn ở trong chăn liếm màn hình, Bạch Dã gửi một cái tin nhắn cho Hạ Tiểu Tử, 【Dáng vẻ Lâm a di mặc lễ phục thật đẹp~】
Không lâu lắm liền nhận được trả lời, 【Bình thường không đẹp? 】
Ơ? Đây là giọng điệu của Lâm a di a.
Tiểu gia hỏa bật cười, 【Đẹp, đặc biệt đẹp~! 】
Đối diện không có đáp lại, ngược lại là Phương Di gửi tin nhắn cho nàng, để nàng thu thập một tí, đón nàng về nhà.
Khi Bạch Dã thu thập thỏa đáng đi tới cửa trường học, ở đối diện đường cái thấy được xe của Phương a di, vội vàng đi tới.
"Phương a di, làm sao đột nhiên tới đón ta trở về?"
"Lâm Úc Thanh không có nói với ngươi sao?"
"Cái gì?" Bạch Dã ngẩn ra.
"Nga, vậy xem nàng là muốn cho ngươi kinh hỉ.

Lễ trao giải ngày hôm qua sau khi kết thúc nàng liền suốt đêm chạy về, phỏng chừng buổi chiều là có thể chạy về.

Ngươi nói nàng có phải ngốc không, không cho ta cho ngươi biết, lại để cho ta tới đón ngươi."
Bạch Dã hé miệng cười cười, ừm, là có chút.
"Còn không có ăn điểm tâm ư? Ta đi mua cho ngươi cái bánh ngọ, chờ ta một chút." Phương Di nhìn tiểu gia hỏa hình như lại có chút gầy gò rồi, nhớ tới mấy ngày nay nàng trải qua, cũng là đau lòng.
"Không cần làm phiền.." Bạch Dã lời còn chưa nói hết, Phương Di liền đi rồi..

Phương Di ở trong quán bánh ngọt chọn một cái bánh mì nướng, lại mua một ly sữa bò nóng, thẳng đến ghế phụ, vừa mới kéo mở cửa xe, nụ cười cứng đờ, trên xe rỗng tuếch, nào còn có người?
"Tiểu Dã?" Phương Di nhìn chung quanh một chút, không gian trong xe thì lớn như vậy, hoàn toàn không có khả năng chỗ trốn.
Phương Di sửng sốt, vội lại lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của tiểu Dã, nhưng mà điện thoại vang lên hai tiếng đã bị người tắt máy.
Trong lòng Phương Di cả kinh, nhất thời cảm thấy việc lớn không tốt, vội từ trong xe ra ngoài, trái phải tìm kiếm lấy, sau đó lại tiến vào trường học, thẳng đến ký túc xá của tiểu Dã, lại chỉ có thấy được Phạm Tùng Tùng ngủ say sưa.
Tiểu Dã..

Tiểu Dã mất tích rồi!
Ý niệm này hiện lên, tim Phương Di thình thịch nhảy lên, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, cấp tốc trở về bên cạnh xe của chính mình, trên đường bấm điện thoại của Lộ Tinh.
"Alo Lộ Tinh, tiểu Dã có thể mất tích rồi, ngươi có thể để cảnh vệ điều tra một chút camera trước cửa trường học của các ngươi hay không."
"Cái gì? Mất tích?"
"Đừng nói nhảm nhanh lên một chút làm theo cách ta nói!"
"Được được được, ngươi ở phòng bảo vệ chờ ta."
* * *
Mà khi ở đám người Phương Di sứt đầu mẻ trán, Bạch Dã ở trong một chiếc xe xa hoa ngủ say sưa.
Tiết Nguyệt Hiền ngồi ở một bên, chống gò má, lẳng lặng quan sát dáng dấp tiểu gia hỏa ngủ say, thỉnh thoảng đưa tay bóp bóp mũi của nàng, chọt chọt gò má của nàng, nhìn da thịt trắng men của nàng, trong con ngươi lộ ra một tia tham lam.
Khi Bạch Dã có ý thức, chỉ cảm thấy quá đau đầu, muốn giơ tay xoa xoa, mới phát hiện hai tay của chính mình lại bị trói lại cùng nhau, tâm trạng kinh hãi, bừng tỉnh nhớ tới vừa rồi mình là ngồi ở trong xe của Phương a di, nhưng công phu Phương a di xuống xe, cửa của ghế phụ đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó chính mình đã bị người bịt lại miệng mũi mạnh mẽ mang xuống xe, sau đó thì mất đi ý thức rồi.
Chính mình chẳng lẽ là..

Bị người bắt cóc rồi?
Ý niệm này vừa lên, cả kinh Bạch Dã ra một thân mồ hôi, vội quan sát tỉ mỉ bốn phía, chính mình đang nằm ở trên giường, đây cũng là một gian phòng ngủ, xa hoa kỳ cục, trong phòng còn tràn ngập mùi hương tùng nhàn nhạt.
Bạch Dã trước tiên ép buộc chính mình bình tĩnh lại, tay bị trói ở phía sau rất khó chịu, trước tiên co chân lên, đưa tay từ dưới chân vòng tới trước người, như vậy là có thể tháo ra dây thừng trên mắc cá chân rồi.
Nhưng mà còn không chờ nàng tiến một bước động tác, một tấm cửa nàng hoàn toàn không có chú ý tới bị đẩy ra, Bạch Dã cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn lại.
"Tỉnh ngủ rồi tiểu bảo bối?"
"Tiết..

Tiết a di?" Bạch Dã hoảng rồi, trước đó khi ở đoàn phim Tiết Nguyệt Hiền này thì đối với mình quá mức nóng bỏng và chấp nhất, trước mắt vậy mà đem mình trói đến nơi này, nàng muốn làm cái gì!
"Ngoan, ngươi nói ngươi, sát thanh rồi cũng không nói cho ta biết, ta còn cố ý đi đoàn phim tìm ngươi đó, trước một quãng thời gian quá bận rộn cũng không có đến thăm ngươi, có nhớ ta hay không a~?" Tiết Nguyệt Hiền ngồi ở bên giường, dùng đầu ngón tay khiều khiều cằm của Bạch Dã, trêu đùa nàng.
Bạch Dã hơi di chuyển về phía sau, né tránh nàng.
"Tiết a di, ngươi..

Ngươi đem ta trói lại, muốn làm gì?"
"Ta yêu thích ngươi a, ngươi biết."
"Tiết a di, nếu quả như thật yêu thích, thì càng không nên thương tổn, ngươi đây là ý gì?" Bạch Dã giơ tay, ra hiệu dây thừng trên cổ tay.
Tiết Nguyệt Hiền cười nắm cổ tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Nhưng mà ta không thích đứa trẻ không nghe lời, cũng chỉ có thể như vậy để ngươi nghe lời."
"Nếu như ngươi đồng ý ngoan ngoãn phối hợp a, tối hôm nay, chúng ta nhất định sẽ vượt qua một buổi tối khó quên." Tiết Nguyệt Hiền nói qua, gần kề bên tai Bạch Dã, hướng về phía tai nàng môi nhẹ nhàng thổi hơi.
Bạch Dã đẩy nàng một cái, hơi co lại về phía chân giường, "Ngươi, ngươi không thể đụng đến ta, Phương a di sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Chờ ngươi là người của ta, ta sẽ cố gắng thương yêu ngươi, sẽ đem ngươi nâng thành minh tinh hot nhất, Phương Di lại tính là gì?"
Bạch Dã tâm trạng phát lạnh, viền mắt hơi đỏ lên, trong lòng cực sợ, hãy còn gắng gượng, "Tiết a di, ta biết ngươi không phải người xấu, Phương a di từng nói, ngươi trước đây không phải như thế."
Tiết Nguyệt Hiền cười cười, khom người một cái muốn ôm nàng, "Được rồi, chúng ta đi tắm trước, sau đó, nằm ở trên giường, ta cùng ngươi chậm rãi tán gẫu~" Con mắt đẹp đẽ chớp chớp, đặc biệt quyến rũ.
Bạch Dã kinh hãi, đột nhiên trở mình tránh ra nàng, "Ngươi đừng đụng ta!" Quát to.
Tiết Nguyệt Hiền thu lại ý cười sắc mặt nghiêm túc, trầm mặc chốc lát, rồi lại khẽ cười một cái, "Được rồi, vậy ngươi thì tự mình yên tĩnh một chút, ta đi tắm trước nhoa~"
Tiến vào phòng tắm, vẻ mặt Tiết Nguyệt Hiền có chút nghiêm nghị, rất kỳ quái, tuy nàng rất yêu thích Bạch Dã, nhưng không biết tại sao, cùng đụng tới đồ chơi khác không giống, chính mình cũng không muốn đi ép buộc nàng, cũng không muốn thật sự thương tổn nàng, hơn nữa vừa rồi dáng dấp Bạch Dã quát ầm về phía mình, làm cho nàng có một loại rất quen thuộc, cảm giác đã từng quen biết.
Đơn giản rửa mặt một chút, nàng kỳ thực cũng không biết nên làm gì Bạch Dã, người cũng đã trói đến rồi, cũng không thể cái gì cũng không làm, thực sự là không cam lòng.
Liên hoan phim của ngày hôm trước, nàng cũng mang theo nghệ nhân nhà mình tham dự, nhưng nữ chính xuất sắc nhất vốn là nắm chắc lại rơi đến trên người Lâm Úc Thanh nàng căm hận nhất, làm hại chính mình trước mặt mọi người bị mất mặt, rơi mất mặt mũi, điều này có thể nhịn?
Ai cũng có thể có được giải thưởng này, duy chỉ có Lâm Úc Thanh không được, người đạp lên bạn bè, cô dựa vào cái gì lấy được ảnh hậu! Cô xứng sao!
Không để Lâm Úc Thanh ra chút máu, nàng còn có thể gọi Tiết Nguyệt Hiền?
Thế là nàng quay đầu liền đem ánh mắt đặt ở trên người Bạch Dã, dù sao ở bên trong đoàn phim Lâm Úc Thanh đối với nàng cũng quá mức chiếu cố, nói giữa các nàng không có vấn đề, Tiết Nguyệt Hiền là đánh chết cũng sẽ không tin tưởng, trước mắt vừa vặn có thể tới một kế sách một ná bắn hai chim, vừa có thể thỏa mãn tư dục của chính mình, có thể trả thù Lâm Úc Thanh, làm cho cô đau đến không muốn sống, há không phải đắc ý?
Nhớ tới chuyện năm đó, Tiết Nguyệt Hiền đối với Lâm Úc Thanh thực sự là hận đến ngứa chân răng, tàn nhẫn nhẫn tâm, đem một tia thương tiếc cuối cùng đối với Bạch Dã cũng quăng đến sau đầu.
Khoác lên một cái áo ngủ ra phòng tắm, nhìn thấy Bạch Dã còn cuộn ở chân giường, dây thừng trên mắt cá chân đã mở ra rồi, nhưng nàng còn đem dây thừng đơn giản quấn quanh ở trên chân, đoán chừng là không muốn để cho chính mình phát hiện, thì chút kế vặt ấy, quả thực không đáng chú ý.
Nàng hoàn toàn không lo lắng Bạch Dã chạy đi, bởi vì nàng khẳng định không tìm được cửa, dù sao gian phòng này lắp đặt chính là cửa ẩn, cửa cùng bức tường hoàn toàn hòa làm một thể, rất khó phân biệt, cho dù nàng tìm được rồi, mở cửa cũng cần vân tay của chính mình.
"Được rồi tiểu bảo bối, tắm rửa, chúng ta ngủ được không?"
Bạch Dã lắc lắc đầu, "Không." Ngữ khí đặc biệt kiên định, sắc mặt nghiêm túc, không còn là dáng dấp con thỏ nhỏ đang sợ hãi vừa rồi kia, Tiết Nguyệt Hiền ngẩn ra, thì ra nàng còn có thể tức giận sao?
"Có người từng nói với ngươi, dáng vẻ ngươi tức giận, đặc biệt đáng yêu hay không a." Tiết Nguyệt Hiền cười cười, quay người đi tới phòng trà nước, đưa lưng về phía Bạch Dã, rót hai ly rượu đỏ, ở bên trong một trong đó, bỏ thêm chút bột màu trắng.
"Như vậy đi, cùng ta uống ly rượu, tán gẫu trò chuyện, ta không động ngươi."
Bạch Dã chau mày, nhìn tên gia hỏa này trở mặt nhanh như vậy, có chút khác thường, âm thầm cẩn thận thêm.
"Ta không uống rượu." Vẫn cứ là ngữ khí kiên định lại nghiêm túc.
Tiết Nguyệt Hiền ngồi ở bên giường đung đưa ly rượu, "Ngươi như vậy, ta sẽ không cao hứng.

Ta nóng giận rồi, chưa bao giờ lưu ý cảm thụ người khác.


Ngươi nhất định phải chọc giận ta sao?"
Hoàn toàn giọng điệu kiểu uy hiếp, một mình nhấp một miếng rượu đỏ, giơ một ly khác.
Bạch Dã nuốt ngụm nước miếng, "Ta không uống rượu, cũng không biết uống rượu."
"Một ngụm cũng không được sao?" Ngữ khí Tiết Nguyệt Hiền còn có chút ai oán.
Bạch Dã lắc lắc đầu, nàng biết tửu lượng mình kém cực kì, một ngụm xuống lỡ như say rồi ngủ thiếp đi, đây chẳng phải là mặc người xâu xé!
"Vậy xem ra ngươi là không muốn để cho ta buông tha ngươi rồi." Tiết Nguyệt Hiền một mặt tiếc nuối, nâng ly rượi thả xuống, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dã tràn đầy không có ý tốt.
"Chờ, chờ một chút, ta..

Ta dị ứng chất rượu, thật sự không thể uống rượu, ta cùng ngươi uống nước có thể không?"
Tiết Nguyệt Hiền cười khẽ, nhìn nàng cẩn thận một chút rồi lại từng bước một rơi vào cái tròng của chính mình, thật khờ đến đáng yêu a.
"Như vậy a, không nói sớm, ta giúp ngươi rót ly nước trái cây." Lại đứng dậy đi phòng trà nước, rót một ly nước cam, đưa lưng về phía Bạch Dã, bỏ thêm chút nguyên liệu.
"Ngươi..

Có thể giúp ta tháo ra trước hay không."
Khi Tiết Nguyệt Hiền đem cốc đưa cho nàng, Bạch Dã nhân cơ hội mở miệng.
Tiết Nguyệt Hiền không nói hai lời liền giúp nàng đem dây thừng trên cổ tay tháo ra, Bạch Dã lập tức giả vờ giả vịt đem dây thừng trên chân cũng tháo ra rồi.
"Nè, cụng ly?" Đem nước trái cây đưa cho nàng, giơ ly rượu lên muốn cùng với nàng chạm cốc.
Bạch Dã tính cảnh giác nhìn một chút nước trái cây trong ly, nàng sẽ không hạ thuốc chính gì với mình chứ.

Vô cùng cẩn thận cùng với nàng chạm ly, ngửa đầu làm bộ uống nước trái cây, chỉ là môi hơi hơi đụng phải một chút, cũng không có uống vào.
Tiết Nguyệt Hiền nhìn ở trong mắt, tựa như cười mà không phải cười, "Tính cảnh giác ngươi còn rất mạnh, chỉ là.."
"Hả?"
"Chỉ là hiểu biết quá cạn." Tiết Nguyệt Hiền thật là đắc ý, "Nói thật cho ngươi biết, ngươi đoán không sai, trong này, ta xác thực bỏ thêm ít đồ."
Bạch Dã kinh hãi, lau miệng, đang muốn vui mừng vẫn may không có liếm môi.
"Nhưng mà, không có thêm ở trong nước trái cây, cũng không gây trở ngại ngươi uống vào trong miệng."
"Cái gì?" Bạch Dã tâm trạng cả kinh, vội cúi đầu kiểm tra cái ly trong tay, địa phương chính mình duy nhất dùng miệng chạm qua là..

miệng ly! Lẽ nào..
Dùng ngón tay vòng trước miệng ly ma sát một vòng, quả nhiên phát hiện trên ngón tay có một tầng bột màu trắng rất nhạt, xong rồi..
"Ngươi cho ta uống là..

cái gì?"
Tiết Nguyệt Hiền cười tiến đến bên mặt nàng, "Đương nhiên là đồ vật cho ngươi vui sướng a."
"Ngươi!" Bạch Dã một cái đập vỡ ly nước, nỗ lực nôn khan, lại không tác dụng.
"Ta nói rồi ta không động ngươi, nhưng nếu như bản thân ngươi nhào lên, vậy cũng không tính ta nuốt lời, có đúng hay không?" Tiết Nguyệt Hiền kéo kéo áo ngủ, nằm nghiêng ở trên giường, dáng người đẹp đẽ cơ hồ hoàn toàn bại lộ ở trong không khí.
Bạch Dã hận hận cầm lấy mạn giường, không lâu lắm, cảm giác được gò má có chút tỏa nhiệt, thân thể cũng rõ ràng hơi khác thường, đưa lưng về phía Tiết Nguyệt Hiền ngồi quỳ chân ở một bê giường, nhắm mắt lại, lông mi từ từ bị nước mắt ướt nhẹp, thời khắc này, không ai có thể cảm nhận được nàng có bất lực cỡ nào.
Dục hỏa trong thân thể dâng lên càng mãnh liệt, thân thể tê dại vô lực mà nóng bỏng lợi hại, Bạch Dã đem đầu chôn ở chỗ đầu gối, gắt gao ngắt lấy cánh tay của chính mình, nỗ lực lưu lại ý thức còn sót lại.
Nhưng mà hô hấp càng ngày càng nặng nề, đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, thời khắc này, từ trong đáy lòng dâng lên một tia khát vọng, khát vọng được vỗ về, được..
Không..

Chính mình như vậy, thật là ghê tởm..

Thật xấu xa!
Bạch Dã dùng sức lắc lắc đầu, Tiết Nguyệt Hiền ngay ở phía sau nàng, lẳng lặng nhìn nàng ẩn nhẫn, nhìn nàng nhịn đến cả người phát run, "Không chịu nổi thì qua đây đi."
Một tiếng này nổ vang ở bên tai Bạch Dã, dường như tươi đẹp tự nhiên rung động lòng người, Bạch Dã chống lên thân thể, rồi lại lập tức cúi xuống, một cái cắn vào cánh tay của chính mình, phát ra sức lực tàn nhẫn.
Tiết Nguyệt Hiền nhìn thấy, vội vàng tiến lên, nắm lấy nàng ôm vào trong lòng, đẩy ra miệng của nàng, mạnh mẽ làm cho nàng buông lỏng miệng ra, tuốt ra tay áo của nàng, nhìn trên cánh tay nàng hai hàng dấu răng thật sâu, Tiết Nguyệt Hiền chau mày.
"Cầu..

Cầu xin ngươi.."
"Cầu ta, Cầu xin ta cái gì?" Tiết Nguyệt Hiền tay phải nâng hông của nàng, tay trái dọc theo xương quai xanh nàng một đường trượt xuống, ngón tay không an phận tháo đi nút áo của nàng.
"Đừng..

Đừng đụng ta.." Thân thể Bạch Dã căng chặt, cắn chặt răng, hai tay siết chặt quyền, móng tay cơ hồ muốn khảm sâu đến bên trong da thịt.
"Ta có thể, cho ngươi rất thoải mái." Ngón tay Tiết Nguyệt Hiền ở bụng dưới Bạch Dã nhẹ nhàng vẽ ra vòng tròn, Bạch Dã lập tức cuộn lại nguồi run cầm cập, không tự giác phát ra một tiếng rên nhẹ.
"Ngươi xem, ngươi rất thoải mái a."
Tiết Nguyệt Hiền cười cười, đang muốntháo ra nút áo.
"Không.."
Điện thoại đột nhiên vang lên, Tiết Nguyệt Hiền ngẩn ra, cảm thấy mất hứng, đem Bạch Dã thả xuống, đi tới bên cạnh bàn cầm lấy điện thoại khóa ở trong ngăn kéo, liếc mắt nhìn, Phương Di? Nàng nhanh như vậy thì tra được rồi?
Tuy là nghĩ như vậy, cùng lúc lại có có một tia vui mừng, nhìn Bạch Dã không tiếc tự tổn thương chính mình cũng phải cố nén dục hỏa khó nhịn kia, khổ sở cầu xin chính mình, nàng là thật sự có một tia thay đổi sắc mặt như vậy, một cô gái tốt đẹp, nàng hiếm thấy có chút không xuống tay được rồi.
"Tiết Nguyệt Hiền, ngươi đem tiểu Dã bắt đi muốn làm gì! Ngươi không thể động nàng, không thể thương tổn nàng!" Vừa mới nhận điện, đối diện liền truyền đến quát ầm của Phương Di
Tiết Nguyệt Hiền đem điện thoại di động lấy ra một chút, lỗ tai bị chấn động phát đau.

"Muốn người rất đơn giản, để Lâm Úc Thanh đến cầu xin ta."
"Tiết Nguyệt Hiền, là ta, thả tiểu Dã, có chuyện gì nhắm vào ta."
Nghe được âm thanh này, Tiết Nguyệt Hiền ngẩn ra, "Lâm Úc Thanh? Xem ra lần này ta đây thực sự là thắng cược rồi." Không nghĩ tới Lâm Úc Thanh khẩn trương nàng như vậy, cả ngữ điệu luôn lành lạnh đều để lộ ra cấp thiết rồi..
"Tuyệt đối đừng động nàng, nàng là.."
"Xuỵt, ngươi nghe." Tiết Nguyệt Hiền cắt đứt lời của Lâm Úc Thanh, đi tới bên giường, đem điện thoại di động đặt ở bên miệng tiểu Dã, ghi lại tiếng thở dốc ồ ồ lại nặng nề của nàng.
"Chỉ nghe thấy hình như không có ý gì." Tiết Nguyệt Hiền cúp điện thoại, ngược lại gọi một trận điện thoại video qua.
Lâm Úc Thanh vừa mới mở ra, liền thấy được trong màn ảnh, tiểu Dã sắc mặt ửng hồng, cắn chặt răng nhắm mắt lại nằm thẳng ở trên giường, thân thể chập trùng kịch liệt chập trùng kịch liệt, hô hấp đặc biệt nặng nề.
"Ngươi làm gì rồi..

Ngươi làm cái gì rồi!"
"Ngươi xem vẻ mặt ngươi bây giờ, lại giống y như vẻ mặt ban đầu biết tỷ tỷ ta cửa nát nhà tan, chắc chúng ta cũng có tâm tình giống nhau, phẫn nộ, oán hận, lại bất lực.

Dù sao, còn có cái gì, so với trơ mắt nhìn người quan trọng nhất bị thương tổn, mà chính mình lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, càng khiến người ta cực kỳ bi thương đó, huh?"
Tiết Nguyệt Hiền cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, "Ngươi xem nàng, quá đáng yêu a, khuôn mặt đỏ hồng hồng, thật muốn cắn một cái."
"Ngoan, khó chịu cũng đừng nhịn, ta sẽ để ngươi rất thoải mái, rất khó quên!"
Tiết Nguyệt Hiền nói xong, đem điện thoại di động để ở một bên, mở ra cúc áo phần cổ áo của tiểu Dã, đem non nửa ly rượu đỏ kia rót vào trên cổ nàng.
Thân thể tiểu Dã đột nhiên ưỡn một cái, không tự giác phát ra một tiếng ngâm khẽ, không..

Không thể..
Tiết Nguyệt Hiền cúi người xuống, từng chút một đi liếm láp rượu đỏ rơi ở cổ nàng, động tác mềm nhẹ lại mười phần ý tứ khiêu khích, để dục hỏa trong lòng Bạch Dã tăng vọt, không tự giác ưỡn thân thể phối hợp phối hợp hành động của nàng.
Lâm Úc Thanh từ trong màn ảnh nhìn rõ ràng, trong lòng đột nhiên cứng lại, "Tiết Nguyệt Hiền! Ngươi biết chính ngươi đang làm gì không! Nàng là con gái của Bạch Y Lam!"
Tiết Nguyệt Hiền đang chìm đắm trong đó không thể tự kiềm chế, bỗng dưng động tác ngừng lại, môi ấm áp còn mềm nhẹ đụng chạm lấy bả vai của Bạch Dã, "Ngươi nói cái gì?" Rộng rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Úc Thanh viền mắt đỏ lên trong màn ảnh, muốn rách cả mí mắt, "Ngươi lặp lại lần nữa, nàng là ai?"
Từ trên người tiểu Dã bò lên, kích động nắm lấy điện thoại.
"Nàng là con gái của biểu tỷ ngươi Bạch Y Lam!"
Tiết Nguyệt Hiền một mặt mờ mịt, ngã ngồi ở một bên giường, "Không thể a, tỷ tỷ ta không có con gái, sao lại thế.."
Tiết Nguyệt Hiền từ bên giường trợt ngồi dưới đất, che đầu có chút ngớ ra, "Nàng là con gái của biểu tỷ ta? Vậy nàng há chẳng phải chính là..

cháu gái của ta?" Rõ ràng có chút hòa hoãn không kịp, chính mình..

Bỏ thuốc cháu gái của mình, thậm chí còn muốn..

Muốn nàng?
Không không không, đây không phải là thật, các nàng nhất định là đang gạt mình, mình đều không biết tỷ tỷ mình lúc nào mang thai đứa trẻ, không thể nào, nàng không có con!
Trong đầu Tiết Nguyệt Hiền dị thường hỗn loạn, cẩn thận hồi tưởng đến từng tí từng tí giữa Bạch Y Lam, nỗ lực từ bên trong quá khứ tiếp xúc tìm được một ít manh mối, để tìm bằng chứng sự tồn tại của đứa bé này.
Mà Bạch Dã khi nghe đến thanh âm của Lâm Úc Thanh, mới từ từ tìm về một chút ý thức, nghĩ đến Lâm a di biết rõ dáng dấp xấu xí hiện tại của bản thân mình, nước mắt không cầm được chảy xuống, Lâm a di..

Lâm a di a..
Con bây giờ có phải rất khó xem, rất buồn nôn, dì đừng nhìn, không nên nhìn con..
Xin lỗi Lâm a di, con không khống chế được thân thể của chính mình, con thật mềm yếu, thật vô năng, con ngay cả sự trong sạch của chính mình đều giữ không được..
Không..

Không được, không thể cứ như vậy khuất phục, Lâm a di không thích chính mình mềm yếu, phải kiên cường, phải bảo vệ chính mình, phải bảo vệ tốt chính mình, mình đã đáp ứng Lâm a di, sẽ bảo vệ tốt chính mình, tuyệt đối không thể bị nàng làm bẩn, tuyệt đối không thể!
Xin lỗi, Lâm a di, con không có mặt mũi đi gặp dì rồi, nhưng con còn nhớ được lời cam kết đối với dì, con có cố gắng..

Bảo vệ chính mình cho nên dì cũng phải, chăm sóc tốt chính mình..
Tiết Nguyệt Hiền đang tâm tư hồi tưởng đến, đột nhiên nghe được "Bịch" một tiếng, cả kinh nàng tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy nhìn lên, một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy Bạch Dã cả người nằm trên mặt đất, thái dương còn đang chảy máu, đã nhắm chặt hai mắt, bất tỉnh nhân sự!
"Bạch..

Bạch Dã!".