Liễu Hàm đi đến bên Thẩm Thanh Yến, cười nhẹ chào hỏi: “Tiền bối Thẩm, em gái Thẩm với anh Tụ hình như rất hợp nhau, hai bọn họ chơi trò chơi đặc biệt vui vẻ…”

“Biết vì sao Xu Mạn chơi trò chơi không?” Thẩm Thanh Yến mở miệng đánh gãy lời cô nói.

Liễu Hàm khó hiểu, ôm mặt hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì nhàm chán.” Thẩm Thanh Yến nhếch khóe môi, cười như không cười, “Khi em ấy ở cạnh tôi, từ trước đến nay đều không chơi game.”

Liễu Hàm hóa đá tại chỗ: …

Thẩm Thanh Yến đi được hai bước lại dừng lại nói: “Xu Mạn không phải họ Thẩm, không phải là em gái.”

Đó là tiểu yêu tinh của anh.

Nội dung ghi hình cuối cùng của sáng nay là kiểm tra năng lực phản ứng, các khách mời ngồi ở vị trí chỉ định, một người hỏi một người trả lời, nếu trả lời sai hoặc trong thời gian quy định không trả lời được, thì sẽ có hình phạt tương ứng.

Loại trò chơi này chủ yếu là sự thay đổi câu hỏi đột ngột làm cho não bộ phải phản ứng nhanh, có những lúc câu hỏi rất dễ nhưng không phản ứng kịp hoặc là đột ngột bị ngắt quãng, hiệu ứng rất tốt, không ít chương trình tạp kĩ đều có trò chơi này.

Khi ghi hình, Vân Tụ liên tiếp bị Thẩm Thanh Yến đánh bại, lúc thì cả người bị dội nước, lúc lại bị bong bóng bỗng nổ tung dọa một trận, hình tượng mỹ nam biến mất, mọi người vui vẻ cười lớn…

Xu Mạn cũng bỏ điện thoại xuống xem mọi người chơi, mặc dù có nhiều chỗ cô không biết tại sao lại sai, nhưng  cũng không ngăn cản cô cảm nhận được sự vui vẻ. Trò chơi hôm nay so với hôm qua thú vị hơn nhiều.

Vân Tụ bị ướt cả người, run rẩy oán hận với Thẩm Thanh Yến: “Thẩm Thanh Yến, cậu cố ý nhằm vào tôi đúng không.”

Thẩm Thanh Yến vẻ mặt vô tội, cười đến ôn hòa nói: “Nào có? Quy định trò chơi là vậy, là chính cậu phản ứng chậm nửa nhịp.”

“Ha ha ha! Tôi thật sự không biết Thanh Yến thế nhưng biết chơi như vậy, hơn nữa phản ứng cũng nhanh, may mắn anh ấy cùng đội với tôi. Vân Tụ đáng đời, tự mình phản ứng chậm nửa nhịp còn trách móc người khác, nên chịu khổ một chút.” Phương Viện Viện cười vui vẻ.

Thẩm Thanh Yến đi về phía Xu Mạn, tiểu yêu tinh đang cười nhìn anh, nụ cười tươi đẹp giống như gió xuân tháng ba, có thể thổi tan những lo lắng đắn đo của anh.

Anh cũng không kìm nổi cười lên: “Em ăn sáng chưa?”

“Ừm, an rồi, bánh ngọt anh mua cho em ăn rất ngon.”

“Buổi trưa muốn ăn cái gì?” Thẩm Thanh Yến hỏi.

Xu Mạn vừa mới ăn sáng, giờ vẫn chưa đói, không nghĩ ra được muốn ăn cái gì, cuối cùng hai người đơn giản ăn cơm hộp theo tổ tiết mục.

Sau khi ăn xong, mọi người tụ lại nói chuyện.

Bởi vì chuyện Thẩm Thanh Yến cứu Mary lần trước không có đăng gì cả, đều là Mary sau khi hồi phục xong, tường thuật lại mọi chuyện trên Weibo, được nhiều minh tinh nhấn like, mới lên hot search.

Thẩm Thanh Yến khác với một số minh tinh lưu lượng hàng triệu fans, anh chỉ có một tài khoản công việc, thuận tiện cho việc tuyên truyền tác phẩm và đại ngôn, bình thường cũng không đăng cái gì trên Weibo, vì vậy chỉ có mấy chục nghìn fans.

Anh lấy được không ít giải thưởng, những bộ phim truyền hình, điện ảnh của anh đa phần là kinh điển, danh tiếng rất tốt, có thể fans không nhiều, nhưng biết anh diễn phim điện ảnh, người qua đường đều cảm thấy những bộ phim anh đóng đều được đảm bảo chất lượng, sẽ ra rạp xem phim.

Giờ những minh tinh không kính nghiệp đâu đâu cũng thấy, người giống như Thẩm Thanh Yến ngược lại lại nổi bật hẳn. Cho nên, sau khi Mary đăng bài trên Weibo, Thẩm Thanh Yến cũng hot trở lại.

“Anh Thanh Yến, anh nói xem vụ nổ lần trước là như thế nào vậy? Nếu như không xem bài đăng Weibo của chị Mary, em cũng không biết chuyện đấy, anh Thanh Yến cũng thật sự quá kín tiếng.”

Người nói lời này là Liêu Tường, cũng là một trong những khách mời, anh ta cũng không nói nhiều lắm.

“Chị Mary đều nói rõ hết ở trên Weibo rồi, cũng không có gì nữa để nói, chị ấy nói còn rất khách khí. Lúc đó là Xu Mạn với người đại diện của tôi đi qua đó, cùng nhau cứu được chị Mary, tôi với chị Mary mới có thuận lợi thoát được.” Thẩm Thanh Yến nói xong, còn nhìn về phía Xu Mạn ở bên cạnh, ánh mắt càng dịu dàng.

Xu Mạn cũng không chú ý đến điều này, thế nhưng Vân Tụ có thể thấy, đặt mông ngồi bên cạnh Xu Mạn, cười nói: “Mạn Mạn, trông cô nhỏ bé thế, không ngờ lại giỏi như vậy.”

Sự dịu dàng trong mắt Thẩm Thanh Yến giảm bớt: Mạn Mạn? Mạn Mạn? Gọi thân mật như vậy?

“Tiền bối, tình cảm của anh em hai người thật tốt! Haizz, anh trai em chỉ cần đối xử tốt với em bằng một nửa tiền bối thôi, em cũng mãn nguyện rồi.” Liễu Hàm không dấu vết liếc nhìn Vân Tụ.

Tiếp đó, Vân Tụ để tay ra đằng sau ghế dựa của Xu Mạn: “Sao tôi không có một đứa em gái như Mạn Mạn chứ? Hay là Mạn Mạn làm em gái của tôi đi?”

Phương Viện Viện tiếp lời: “Nói như vậy thì, anh sẽ không nỡ gả đi mất. Nhưng yên tâm, anh sẽ không có sự buồn phiền vậy đâu, bởi vì anh vốn dĩ cũng không có em gái.”

“Ai nói không có? Tôi nhận một cô em gái là có rồi không phải sao? Mạn Mạn, đến làm em gái của tôi đi?”

Người nói vô tâm người nghe có ý, Thẩm Thanh Yến càng nghe trong lòng càng buồn bực – Mả cha nó chứ ở đấy mà nhận em gái!

Ánh mắt anh rơi xuống trên người Xu Mạn cùng với Vân Tụ, kéo Xu Mạn về phía mình: “Xu Mạn là của nhà tôi, mọi người đừng đem em ấy ra trêu đùa nữa.” Nói xong, anh lại nói Xu Mạn: “Vừa nãy không phải muốn chơi trò chơi sao? Lấy điện thoại ra anh dạy em.”

Liễu Hàm ngồi đối diện: Ha hả, đàn ông đều là đồ lừa đảo…

Liễu Hàm nhớ đến tin tức hôm nay xem trên Weibo liên quan đến chuyện tình cảm của Thẩm Thanh Yến, bóng dáng cô gái trong video đó chính là Xu Mạn. Chẳng qua, tin tức đó không được đẩy lên hot search, sau đó bị xóa đi, phòng chừng là Thẩm Thanh Yến tự mình gỡ nó xuống?

Người khác thì mong ngóng được lên hot search, anh lại vội vã dập hot search, quả nhiên là ảnh đế thì khác biệt, không cần lăng xê vẫn có người tìm đến quay phim.

Liễu Hàm nhìn hai người, đáy mắt ẩn chứa tia u ám, cô ta cụp mắt, giả vờ đang xem điện thoại, lại không cẩn thận like một bài đăng Weibo, sau đó vội vàng bỏ like.

Một bên khác, Xu Mạn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đưa cho Thẩm Thanh Yến, hai người ghé đầu vào nhau chơi game.

Vân Tu không sợ chết cười nói: “Ôi chao~ em gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài.”

Thẩm Thanh Yến quay đầu nhìn Vân Tụ: “Đây là chuyện nhà chúng tôi, không cần cậu quá quan tâm.”

Chúng tôi tự tiêu hóa nội bộ rồi.

Vân Tụ thấy không thú vị, nhún vai, chỉ đành lấy điện thoại lướt weibo.

Xu Mạn bị bọn họ quấy nhiễu có chút choáng, nhưng Thẩm Thanh Yến đã mở trò chơi lên, cô liền ghé vào bên Thẩm Thanh Yến, cùng anh chơi game.

Có rất nhiều kỹ thuật chơi game Xu Mạn không hiểu, Thẩm Thanh Yến liền chỉ cho cô từng cái một, nói với cô làm thế nào để tổ hợp, làm thế nào mới có thể nhanh chóng qua bàn, Xu Mạn sau khi nghe anh giảng, nhất thời thông suốt không ít.

Thẩm Thanh Yến để tay sau ghế dựa của cô, khiến Xu Mạn dễ dàng thuận tiện dựa vào sau ghế hơn, cứ như thế, nhìn như thể Xu Mạn gối đầu lên tay Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến vô cùng vừa lòng tư thế mập mờ này, tiểu yêu tinh và anh không phải anh em, bọn họ so với quan hệ anh em còn thân mật hơn.

Ghi hinh buổi chiều đều rất thuận lợi.

Thời điểm kết thúc công việc, Vân Tụ thấy Thẩm Thanh Yến đi vệ sinh, liền nhân cơ hội chạy đến bên Xu Mạn: “Mạn Mạn, chúng ta thêm bạn bè đi?”

“Thêm bạn bè?” Xu Mạn có chút mơ hồ, cô lại không nghe hiểu lời của nhân loại.

“Đúng vậy. Chúng ta thêm bạn bè trên Wechat.” Vân đại sói xám tiếp tục nói,

“Như vậy chúng ta có thể cùng nhau chơi game, còn có thể trao đổi các kĩ năng trò chơi, khi nào cô không qua bàn tôi có thể giúp cô.”

Xu Mạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảm ơn anh, có điều anh Thanh Yến dạy tôi rồi, tôi không muốn phiền đến anh nữa.”

Lại là anh Thanh Yến, Vân Tụ cảm thấy bị cô đánh bại, sao anh ta không có một đứa em gái ngoan ngoãn nghe lời lại dính người như vậy?

Anh bỗng có chút ngưỡng mộ ghen tị với Thẩm Thanh Yến, nuôi được một người em gái như vậy, giống như nuôi một con thú cưng ngoan ngoan nghe lời, quan trọng nhất đó là xinh đẹp, chỉ nhận mỗi một chủ.

“Anh Thanh Yến cũng có lúc bận ghi hình, cô nghĩ xem bình thường cậu ta tham gia hoạt động hoặc ghi hình không có ai chơi cùng cô, rất nhàm chán, đúng không? Chúng ta chỉ thêm Wechat nhau thôi, sau này nếu như cô buồn chán có thể tìm tôi nói chuyện, tránh cô đơn…” Đại sói xám lại tiếp tục phát huy sở trường miệng lưỡi trơn tru của mình.

Xu Mạn nghĩ ngợi, hình như có chút đạo lý, nếu như bản thân không muốn để ý đến anh ta thì không cần để ý, cũng không có tổn thất.

“Được thôi!” Xu Mạn đưa điện thoại ra, để anh ta tự thêm bạn tốt.

Vân Tụ lúc này mới phát hiện nhật ký tin nhắn cùng số Wechat cũng chỉ có mình Thẩm Thanh Yến, không khỏi có chút tò mò nói: “Sao cô chỉ lưu mỗi số Wechat của Thẩm Thanh Yến vậy? Không có một người nào khác. Chẳng lẽ là anh của cô không cho cô thêm bạn tốt khác chứ?”

Xu Mạn phủ định nói: “Không phải, tôi chỉ nguyện ý làm bạn cùng anh ấy.”

Vân Tụ: …

Sao lại cảm thấy như bị nhét cẩu lương vào miệng rồi?

Vân Tụ cầm điện thoại cô gọi điện thoại mình, kết nối được liền cắt đứt, sau đó lưu số mình trong máy Xu Mạn là anh Vân Tụ, tự lưu ở điện thoại mình là Mạn Mạn.

“Cậu ta không phải anh ruột của em đúng không? Em là do cậu ta nhặt được rồi nuôi dưỡng à?” Trực giác của Vân Tụ cho thấy Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn không phải anh em ruột, anh ta và Thẩm Thanh Yến mặc dù không tính là bạn tâm giao, nhưng cũng quen biết nhiều năm, cũng xem như là bạn bình thường nhiều năm đi.

Anh ta phát hiện, Thẩm Thanh Yến đối với Xu Mạn là một loại tình cảm không nên có giữa anh em với nhau.

Xu Mạn không trả lời, bởi vì cô không thích câu nói này của Vân Tụ, cô mới không phải do anh tùy tiện nhặt được, cô được Thẩm Thanh Yến trả giá cao mới mua về được.

Vân Tụ nhìn ra được cô có chút giận dỗi, không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười: “Vậy sao hai người lại quen nhau?”

Xu Mạn không muốn nói chuyện với anh ta, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thanh Yến từ ngã rẽ đi đến, lấy lại điện thoại mình, đi về phía Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến không ngờ anh vừa đi vệ sinh rửa tay, quay lại thấy đại sói xám đã đến bên cạnh tiểu yêu tinh. Nếu như chỉ chạy qua cũng thôi đi, đằng này một sói một hoa còn đứng gần nhau.

Vẫn may Xu Mạn vừa thấy mình liền chạy qua, Thẩm Thanh Yến không dấu vết kéo cô về bên mình, dắt cô đi ăn cơm tối.

Anh gọi điện đặt một bữa tối dưới ánh nến, anh nên để tiểu yêu tinh thấy một chút lãng mạn, dù sao tiểu yêu tinh cũng không phải là em gái ruột, đối với anh còn có ý nghĩ không thuần khiết.

Trùng hợp, anh cũng có nhiều ý nghĩ không thuần khiết với tiểu yêu tinh… hơn nữa ý nghĩ này càng ngày càng giấu không nổi.

Chẳng qua, anh cũng không định giấu nữa.

Đây là một nhà hàng Pháp nằm trên tầng cao nhất của tòa Kim Tinh, ngồi ở đây có thể quan sát nửa thành phố W. Thẩm Thanh Yến đặt một gian phòng gần sông bên cửa sổ, ngồi cùng Xu Mạn.

Màn đêm buông xuống, những ánh đèn dần được thắp sáng tô điểm cho thành phố, qua cửa sổ, có thể nhìn thấy những ngôi sao xa xôi và những ánh đèn phía xa như hòa làm một.

Xu Mạn kinh ngạc ngắm nhìn cảnh phía xa, cảm khái sự phồn hoa của thế giới này.

Đứng ở chỗ cao như vậy ngắm nhìn bên ngoài, có thể khiến cho lòng người thoải mái thông suốt.

Thật ra tầm nhìn trên đỉnh núi Linh Ẩn cũng rất rộng, nhưng nơi đó không có nhà dân, vừa đến đêm ngoài sao ra cũng sẽ không có ánh sáng khác.

Những ngọn đèn nối tiếp nhau thành một hàng, giống như chuỗi hạt ngọc trai.

Phòng rất rộng rãi yên tĩnh, chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không khí.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang lên những dụng cụ ăn uống tinh xảo, món khai vị cùng điểm tâm ngọt.

Ánh nến nhảy nhót trên giá thủ công, chiếu sáng hai người họ.

Thẩm Thanh Yến dựa người vào ghế dựa, để bản thân thả lỏng sau một ngày mệt mỏi. Anh ngồi tùy ý, hơi mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn chăm chú tiểu yêu tinh của anh.

Vẫn là ở một mình với cô vui vẻ nhất.

Những chuyện không vui lúc ban ngày, dường như đều tan biến ngay lúc này.

Anh không thể lại để bọn họ có một loại ảo giác, cảm thấy anh với Xu Mạn là anh em, dù sao bọn họ ngay cả họ cũng khác nhau, nói thế nào cũng sẽ có chút không bình thường.

Họ nên làm chút chuyện giữa những đôi yêu nhau, ví dụ như cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến…

Vừa nghĩ đến chuyện người của tổ tiết mục thảo luận ngày hôm nay, Thẩm đứng đắn quyết định không đứng đắn nữa, cứ đứng đắn như vậy, tiểu yêu tinh nói không chừng có thể bị tên sói xám kia lừa đi mất.

Vì vậy, trước khi có thêm sói xám, sư tử hay báo đen, anh phải xuống tay trước.

Anh có chút đăm chiêu nhìn người con gái trước mắt.

Xu Mạn cầm dĩa chọc một miếng điểm tâm, hương vị ngọt ngào thơm ngậy của bánh kem tan ra trong miệng cô, cô vô cùng mãn nguyện với món điểm tâm nhẹ này, mùi vị rất ngon.

Một ít kem dính bên môi cô, cô đưa tay lấy giấy ăn, giờ cô đã có thói quen lấy khăn giấy lau miệng.

Chẳng qua, lúc này có một bàn ta đưa ra, quệt nhẹ qua môi cô, chỗ kem đó dính trên đầu ngón tay anh.

Sau đó, Xu Mạn nhìn thấy người đàn ông đứng đắn đưa tay lên nếm thử… nếm thử…

Xu Mạn mở to mắt, giống như không nhận ra người trước mắt vậy.

Mùi vị cũng OK, vị kem nồng mà không ngán. Thẩm Thanh Yến đánh giá trong lòng.

Anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu yêu tinh, ngồi lại vị trí của mình, điềm nhiên như không giải thích: “Anh chỉ muốn nếm thử vị kem trên môi em.”

Môi anh mang theo ý cười, ngọn lửa ánh lên trong mắt, giống như có đốm lửa nhỏ bùng cháy trong đôi mắt màu hổ phách.

Xu Mạn một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, ừm một tiếng, hỏi: “Ăn ngon không?”

Thẩm Thanh Yến thay đổi tâm tư, cười nhạt, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Vẫn chưa nếm được ra vị gì”

Xu Mạn nghe xong lại xiên một miếng bánh ngọt đưa đến trước mặt anh nói: “Vậy anh thử lại đi.”

Thẩm Thanh Yến vô cùng mãn nguyện với phản ứng của cô, há miệng ăn một miếng, vị dâu tây ngọt ngào từ miệng lan đến tận tim.

Tiểu yêu tinh lại hỏi anh: “Lần này nếm ra vị chưa?”

Thẩm Thanh Yến ừ một tiếng, sau đó cố ý nói: “Vị trên môi em ngon hơn.”

Tiểu yêu tinh ngây ngốc, mắt chữ o mồm chữ a, hóa ra dùng lưỡi liế.m môi không lịch sự, phải dùng cách như vậy mới lịch sự???

Thấy tiểu yêu tinh vẻ mặt ngây ngốc, Thẩm Thanh Yến bỗng có ý trêu đùa, liền từ ghế đứng dậy, tiến đến trước mặt tiểu yêu tinh, thấy trong đôi mắt đen láy xinh đẹp kia có chút kinh ngạc cùng bối rối, anh chẳng những không dừng lại, ngược lại con đến gần cô hơn.

Hô hấp ấm nóng khiến Xu Mạn có chút không được tự nhiên, ngọn lửa trong mắt người đàn ông càng ngày càng rõ ràng, giống như có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.

Cô lại ngửi được mùi nguy hiểm.

Thẩm Thanh Yến nhìn thấy phản ứng của cô, không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, tối qua người tự mình nói có ý nghĩ không thuần khiết với anh là ai?

Lời trêu ghẹo người khác nói đến là lưu loát, thật sự gặp phải thì lại biến thành nhóc sợ hãi?

Thẩm Thanh Yến cảm thấy nên dạy dỗ cô một chút, miễn cho sau này cô luôn là người trêu ghẹo. Anh nắm lấy cằm của tiểu yêu tinh, để cô đối diện với chính mình.

Thẩm Thanh Yến thản nhiên nói: “Không phải em nói em có ý nghĩ không thuần khiết với anh sao?”

Xu Mạn gật gật đầu, bỗng nhiên miệng có chút khô, cô trừng mắt nhìn, cho rằng Thẩm Thanh Yến đang đùa giỡn chính mình, liền nói: “Em sẽ không kiềm chế được chính mình.”

Thẩm Thanh Yến nghe xong không nhịn được, vui vẻ cười lên, anh bỏ tay khỏi cằm tiểu yêu tinh, gõ nhẹ vào trán cô: “Em không cần kiềm chế chính mình, anh nói rồi em có thể có ý nghĩ không thuần khiết với anh.”

Anh cười đến là phong lưu, cũng đặc biệt dịu dàng, Xu Mạn cảm thấy có chút khát, bưng ly đế cao bên cạnh lên, một hơi uống cạn tất cả chất lỏng trong ly.

Rượu vang nồng đậm chảy vào cổ họng, khiến tất cả lý trí của cô đều say khướt.

Thẩm Thanh Yến vốn định ngăn cản cô, loại rượu này không giống sữa bò, hậu quả lớn, rất dễ bị say. Không ngờ động tác tiểu yêu tinh quá nhanh, một hơi uống hết.

Thẩm Thanh Yến nhìn ly rượu không sót lại một giọt, lại nhìn người mơ màng trước mắt, bỗng cảm thấy đêm nay, có thể, thật sự, sẽ xảy ra, một số chuyện không thuần khiết.

Vốn dĩ anh lái xe, không gọi rượu, nhưng ông chủ nói hôm nay là một ngày tốt, tặng anh một chai rượu.

Sớm biết như vậy, anh nên ngăn cản người phục vụ, không nên mở rượu vang.

Nhưng vì cái gì mà không ngăn cản, phỏng chừng chỉ có quỷ mới biết lòng anh nghĩ gì…

Anh nhanh chóng ngồi bên cạnh Xu Mạn, đưa cho cô một ly nước chanh: “Có khó chịu quá không? Đây, em uống chút nước chanh trước, như vậy sẽ dễ chịu hơn đôi chút.”

Thẩm Thanh Yến đưa ly nước đến bên miệng cô, Xu Mạn uống liền mấy ngụm. Thật ra mùi vị của rượu vang không tồi, chính là uống vào có chút choáng váng, còn có chút nóng.

Cô dựa vào người Thẩm Thanh Yến, tinh thần trì trệ, cứ như tất cả đều dừng lại, cả người đều choáng váng.

Thân thể mềm mại dựa vào người, hương hoa lan quen thuộc bay vào chóp mũi anh, Thẩm Thanh Yến không khỏi nhớ đến hình ảnh xinh đẹp quyến rũ của cô lần đầu tiên xuất hiện ở nhà, hô hấp bắt đầu không ổn định.

“Xu Mạn?” Thẩm Thanh Yến thử gọi cô một tiếng.

“Ưm, anh Thanh Yến~” Cô trả lời, bởi vì không có sức nên giọng điệu mang theo giọng mũi, mềm mại, câu lấy trái tim của Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến thấy mặt cô đang từ từ đỏ lên, lại nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút đau lòng: “Rượu không phải uống như vậy, rất dễ bị say, em có thể ngồi dậy được không?”

Xu Mạn không lên tiếng, bởi vì cô chỉ muốn dựa vào người anh, không muốn ngồi dậy.

Thẩm Thanh Yến bất đắc dĩ nói: “Em ngồi dậy, anh mới có thể đút em ăn được.”

Lúc này Xu Mạn mới dạ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi dựa vào ghế.

Thẩm Thanh Yến dùng dao nĩa cắt thịt bò, đưa đến bên miệng cô, Xu Mạn cảm thấy hôm nay Thẩm Thanh Yến đặc biệt dịu dàng, đặc biệt có tình ý, không giống dáng vẻ nghiêm nghị như thường ngày, cái này không được cái kia không được.

Cô hơi hơi nheo mắt, nhìn anh không chớp mắt.

Vì có chút say, trong mắt cô hiện lên một tầng hơi nước, ánh nến chiếu vào mắt, trông đặc biệt mê người.

Đôi môi kia đang nhấm nháp miếng thịt bò trong miệng, trên môi dính một chút rượu, dưới sự chiếu rọi của ánh nến, nhìn qua càng tăng thêm phần kiều diễm trơn bóng.

Thẩm Thanh Yến cầm lấy cốc nước chanh bên cạnh uống ừng ực một hơi hết cả cốc, uống xong anh mới phát hiện đây hình như là cốc của Xu Mạn, cốc của mình ở vị trí đối diện.

Nước chanh chua chua chui xuống dạ dày, nhưng lại giống như nổi lên phản ứng hóa học, trực tiếp biến thành rượu làm say lòng người, khiến anh dường như cũng choáng váng theo.

“Anh Thanh Yến~”

“Hửm?” Thẩm Thanh Yến đang dùng dao nĩa cắt thịt bò, bất chợt nghe thấy xưng hô mềm mại ấy, tim lại bắt đầu nhộn nhạo.

“Em có chút nóng.” Xu Mạn kéo kéo cổ áo, cùng cúc áo trước ngực phân cao thấp.

Đáng tiếc cô uống say, tay cũng không quá linh hoạt, kéo cả nửa ngày, cũng không cởi được cúc áo.

“Anh giúp em c.ởi quần áo ra một chút đi.”

C.ởi quần áo… C.ởi quần áo… Cở.i quần áo…

Trong đầu Thẩm Thanh Yến lặp đi lặp lại từ này, khó giữ được bình tĩnh.

Nhìn dáng vẻ khó chịu cùng lo lắng của cô, Thẩm Thanh Yến hít một hơi sâu, vẫn đưa tay ra giúp cô cởi cúc áo. Thật ra ở trong nhà, có lúc tiểu yêu tinh mặc quần áo không chỉnh tề, Thẩm Thanh Yến cũng sẽ giúp cô sửa lại, cũng không cảm thấy gì cả.

Thế nhưng, thời khắc này, dưới ánh nến mông lung, làm cùng một chuyện, vẫn có vài phần ái muội và kích động không nói thành lời.

Âm nhạc chầm chậm vẫn không ngừng vang lên trong phòng, ánh nến tỏa ra ánh sáng màu vàng thêm vài phần kiều diễm, không khí dường như tràn ngập tình yêu.

Thẩm Thanh Yến bỗng phát hiện hôm nay Xu Mạn mặc quần áo có thiết kế vô cùng bất hợp lý, anh mất cả nửa ngày, mới cởi được cúc áo của cô.

Tiểu yêu tinh cởi bỏ chiếc áo khoác nhỏ trên người, lộ ra chiếc áo sơ mi cổ thấp ôm sát, bộ quần áo màu trắng bó sát tôn lên dáng người yêu kiều của cô, Thẩm Thanh Yến bỗng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

“Anh Thanh Yến, em vẫn nóng. Anh sờ mặt em đi, rất nóng.”

Xu Mạn kéo tay anh, để bàn tay to lớn lên khuôn mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt kiều diễm ngập hơi nước nhìn Thẩm Thanh Yến.

Tay của anh có chút ấm nóng, nhưng mặt cô còn nóng hơn, bị tay anh dán lên như vậy, có một loại cảm giác lòng bàn tay anh như bị bỏng, thực ấm áp.

Làn da ở dưới lòng bàn tay vừa mềm vừa nóng, nóng đến mức Thẩm Thanh Yến không có khả năng chạy trốn, con ngươi mông lung quấn lấy, khiến anh trực tiếp cuốn sâu vào, không thể rời ra.

Mặt của cô dưới lòng bàn tay anh, đo đỏ giống như quả táo chín đang đợi anh nếm thử.

Những ý nghĩ không thuần khiết kia cứ chen chúc trong đầu anh…

Thẩm Thanh Yến lại lấy một ly nước chanh, một hơi uống cạn.

Thế nhưng nước chanh đêm nay giống như thêm quá nhiều đường, càng uống càng khát.

Cho đến cuối cùng, một bình nước chanh đều bị anh uống hết. Mặc dù rượu vang bên cạnh một giọt cũng không uống, nhưng vẫn say như cũ.

Anh cảm giác bản thân như bị say nước chanh.

Ôm Xu Mạn say khướt từ phòng VIP đi ra thang máy, đã mười một giờ tối.

Thời tiết đầu xuân ngày càng trở nên ấm áp, ngay cả gió xuân cũng ấm nóng khô người.

Quả nhiên, mùa xuân là mùa khiến người khác có những ý nghĩ kỳ quái.

Tiểu yêu tinh rất ngoan ngoãn dựa trên người anh, đôi mắt nửa nhắm nửa mở mông lung chăm chú nhìn anh, dáng vẻ như nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.

Thẩm Thanh Yến hơi nhếch môi, nhếch lên một độ cong vừa đủ, anh cảm thấy tiểu yêu tinh này có dáng vẻ rất dễ khiến người khác yêu thương, chẳng qua anh cũng không định trêu ghẹo tiểu yêu tinh.

Anh ra khỏi thang máy, trực tiếp ôm cô ra xe, đặt cô vào ghế sau.

Mặc dù Thẩm Thanh Yến không định đi trêu chọc tiểu yêu tinh, nhưng tiểu yêu tinh lại không định bỏ qua cho anh.

Ngay lúc Thẩm Thanh Yến định đứng dậy, Xu Mạn đưa tay ra ôm lấy cổ anh.

Thật ra sức lực của cô không lớn, phòng chừng lực này bóp ch.ết một con muỗi cũng không đủ, nhưng cái chính là cô bám chặt vào một người đàn ông như anh, không thể cử động.

“Anh Thanh Yến, em khó chịu đến mức như sắp hít thở không thông rồi.” Tiểu yêu tinh nói.

Thẩm Thanh Yến: Vì thế…?

“Anh có thể hô hấp nhân tạo cho em không?”

Mùi hương hoa lan mê hoặc lòng người cùng với mùi rượu tràn ngập bên trong từng góc xe khiến cho không gian chật chội này như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Thẩm Thanh Yến một chân trong xe, một chân ngoài xe, gập thắt lưng. Dựa vào ánh đèn mờ tối, anh nhìn khuôn mặt mê người của cô.

Đôi môi đỏ mọng đóng đóng mở mở, từng từ từng chữ nói ra đều dấy lên ngọn lửa trong người anh.

Âm thanh yêu kiều ở trong xe quanh quẩn không tan, cắn nuốt từng tia lí trí cuối cùng của anh.

Thẩm Thanh Yến nhấc chân bên ngoài xe vào trong, sầm một tiếng đóng cửa xe…