*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Bánh mì, bánh mì... Đâu rồi, mẹ kiếp, sữa có, pate có, nước sốt có thì cái quan trọng nhất lại đéo có, Nhân Mã ơi là Nhân Mã sao mày ngu ngốc thế hả Nhân Mã - Nhân Mã nhìn chỗ đồ ăn trên bàn mà thầm oán trách bản thân tại Sao lại quên thành phần quan trọng nhất cơ chứ!!! Giờ vào lai nhìn thấy mấy cái kia thì Sao???

Đúng lúc đó Sư Từ ăn mặc đằng hoàng, chỉnh tề Đi ra nhìn thấy cô ngồi chẳng giống một "cô gái " chút nào khiến hắn nổi lòng muốn truê trọc cô một chút :

- con gai con đứa ngôi như thế à - vừa nhắc tới tào tháo tào tháo tới liền - thế đấy làm Sao, có ý Kiến à? - cô nhìn lại mình dõ dàng cô vẫn ngồi như thế này bọn kia có nói gì đâu.

" Cô gái, em sẽ không thoát khỏi tôi đâu " Sư Tử rời đi với một nụ cười gian manh.

Một nơi nào đó, trước cổng tập đoàn TT, Thiên Bình tức đến nghiến răng, cô đủ năng lực để điều khiển cơ mà sao ba mẹ không để cô. Không phải cô hám tiền, lợi ích cho riêng mình mà là cô không muốn bao nhiêu công sức của ba mẹ nguyên chủ rơi vào tay nam chủ.


Thiên Bình( 12 chòm sao ) xuyên thư - Nữ Phụ Vạn Người Mê - chương 13

Cô đi đến quầy tiếp tân, mỉm cười nhẹ

- Có thể cho tôi gặp chủ tịch được không - cô ta nhìn thấy cô đã không vừa mắt không ngờ lại có người đẹp hơn cô ta, cô ta không phục, không phục.

- chắc cô đến để quyến rũ chủ tịch của chúng tôi phải không, nhưng xin lỗi chủ tịch của chúng tôi không thiếu đâu xin cô về cho - cô ta nói xong những ánh mắt không mấy thiện cảm hướng về phía cô. Cô nhíu mày, anh ta đào tạo nhân viên kiểu này sao, mặt thì chát đầy phấn giọng nói thì chua chát.


- có chuyện gì - giọng nói băng lãnh phát ra từ sau lưng cô, không ngần ngại quay lại dù biết đó là ai

- Thiên Yết - chưa ai giám nói thẳng tên anh ra đến bây giờ thì có rồi mọi người ai cũng sợ, còn cô ta chỉ đợi cô bị đuổi khỏi đây. Từ xa anh đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc đó nhưng hình như gặp chuyện gì anh liền tới giúp.

- Bình nhi em về từ bao giờ sao không báo anh ra đón - giọng băng lãnh vừa nãy giờ đã ấm áp, mọi người mồm chữ O mắt chữ A không thể tin được chủ tịch của họ vừa thân mật với một cô gái.

- Chúng ta không thân vậy đâu, tôi có chuyện cần nói với anh - Thiên Bình lạnh nhạt tránh cái vuốt tóc của Thiên Yết trong lòng chợt nghĩ " anh ta làm sao thế nhỉ ? ".

Phòng chủ tịch

Cô đứng khoanh tay một cách kiêu ngạo hướng mắt về cửa kính trong suốt

- Tôi đoán chắc anh cũng biết tôi đến đây làm gì rồi chứ - Thiên Bình


- Ồ em đến đây làm gì nhỉ - Thiên Yết phả hơi nóng vào tai Thiên Bình.

- Anh ... - Thiên Bình thấy nhột nên quay người lại thì chạm môi. Cô trợn mắt lên nhìn anh, còn anh thì sao ta ??? Anh tham lam mút hết mật ngọt của cô, chiếc lưỡi của anh quấn lấy chiếc lưỡi của cô. Thiên Bình thật sự thấy hoang mang, cô chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này bao giờ, giải quyết sao ???

Cảm thấy cô đã hết hơi anh mới luyễn tiếc buông ra. Mặt cô giờ đã đỏ bừng, lườm cháy mắt Thiên Yết. Anh mỉm cười khiến cô có chút giao động " Yêu nghiệt, thật yêu nghiệt mà. ahhh mày đang nghĩ gì thế hả Thiên Bình "

- Anh ... tôi. Azzz tối về rồi nói chuyện - cô đi ra khỏi văn phòng, anh thì vẫn mải nhớ khuôn mặt của thầm nói " không có tiền đồ "

__________________

hết rồi đó ahihi

mình viết kém quá nhỉ